Bạch xà to lớn bay trên dãy núi non nói, lấy thân rắn lượn quanh từng ngọn ngọn núi, tuyết bay đầy Thiên Sơn thạch đổ nát.
Trong khoảnh khắc chiến đấu, Tĩnh Hải ở Kim Sơn tự xa, cảm thụ được mặt đất rung chuyển, bấm ngón tay tính toán tức giận nói: “Xà yêu dám vi phạm thiên đạo!”
Tĩnh Hải bay lên trên lầu cao nhất Kim Sơn tự, đẩy một gian chứa đầy kinh phật đường, thành kính quỳ sát xuống: “Ngã phật từ bi, mời ban thưởng đồ tôn vô lượng kim thân, để tiêu diệt yêu nghiệt này, thay trời hành đạo…”
Bạch xà ở khắp nơi trên đất đá vụn rơi lả tả, tìm được long tủy sáng trong suốt, lưỡi rắn cuốn quanh nhấc lên khối long tủy bay về phía thành Hàng Châu, dự định sau khi chữa cho Hứa Ngự Tiên, sẽ trở về trùng tu Côn Luân Long mạch.
Bạch xà chưa kịp vào giao giới Hàng Châu, bầu trời trong khoảng thời gian ngắn Phong Quyển Vân nuốt, vạn trượng kim quang chiếu nghiêng xuống, đem lối ra bạch xà toàn bộ vây lại.
“Xà yêu, phá hư Côn Luân Long mạch, cũng biết phạm vào trọng tội.” Tĩnh Hải da thịt biến thành màu đồng, kim quang vây quanh người hắn. Bạch Tố Ly biết hôm nay Tĩnh Hải có kim phật phụ thân, cho dù hắn pháp lực cao thâm đến đâu, thân là yêu tinh cũng chạy không thoát bị trời phạt.
Bạch Tố Ly lấy nghìn năm pháp lực phá tan kim sắc vây khốn, thân hình lung lay sắp đổ bay về hướng Bạch phủ, biến thành thân người sau khi tìm được Hoàng Đường, đem long tủy giao cho hắn rồi căn dặn nói: “Mài thành phấn rồi đút cho phu nhân uống”.
Hoàng Đường nhìn vết máu ở khóe miệng hắn, quan tâm hỏi: “Chủ tử, đã phát sinh chuyện gì?”
Bạch Tố Ly nhấc tay áo phất một cái, lau khô khóe miệng, khinh đạm phong vân cười: “Chờ phu nhân sinh hạ hài tử, nói cho nàng biết tướng công thăng về cõi tiên, không cần đợi ta nữa, gọi Hứa Thiệu Nhung tới chiếu cố nàng.”
“Chủ tử, không muốn…” Hoàng đường đi mắt mở trừng trừng nhìn Bạch Tố Ly, hóa thành bạch xà bay trở về phía chân trời kim quang.
Hứa Ngự Tiên đợi đến ngày sắp sinh, chưa từng thấy Bạch Tố Ly về nhà, ngay cả Tiêu Huyền mất tich. Sau khi uống chén thuốc Hoàng Đường đưa đến, thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp không ít, mà tâm tình lại nặng nề, hỏi Hoàng Đường tướng công của nàng đi đâu, cũng chỉ là muốn biết sự thật từ hắn.
Hứa Ngự Tiên vẫn luôn tin tướng công sẽ không rời bỏ nàng đi, lúc buồn chán thì xoa xoa bụng tròn, đi đến Bảo An đường vấn an lão trung y.
Không thì cũng trò chuyện cùng bệnh nhân đang xếp hàng giết thời gian: “Nghe nói một tin khó có thể tin được, có một tiều phu đốn củi, tận mắt thấy một bạch xà, bị một kim thân Phật tổ, trấn áp tại tháp trên ngọn núi vào buổi chiều.”
Hứa Ngự Tiên nghe được đối thoại của bọn họ, bắt tay áo một người trong hỏi: “Chuyện các ngươi nói là thật?”
“Chuyện lớn này là thật, đại phu cũng không biết a, có thật nhiều người đã thấy con rắn kia đây, ước chừng trăm trượng, nhất định là yêu quái biến thành.”
Hứa Ngự Tiên chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, thiếu chút nữa té xỉu trên đất, được mọi người đỡ ngồi xuống.
“Tháp Lôi trên ngọn núi, ta muốn đi tháp lôi trên ngọn núi đó…” Hứa Ngự Tiên khôi phục chút thần trí, chợt đẩy bệnh nhân ra chạy ra khỏi Bảo An đường.
Tháp Lôi trên ngọn núi cách Bảo An đường có hai km, khoảng cách này nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng đối với một phụ nữ có thai mà nói đi đường này thật quá gian khổ.
Hứa Ngự Tiên thở hồng hộc ôm bụng đang mang thai, thật vất vả đến dưới chân tháp lôi trên ngọn núi, nàng vịn hàng rào bước lên từng bậc.
“Nữ nhân ngu xuẩn, làm sao ngươi lại tới?” Thanh âm Tiêu Huyền vẫn cao ngạo như vậy, hắn ngồi chồm hổm ở mái hiên trên tháp, lạnh lùng liếc nhìn Hứa Ngự Tiên phía dưới.
“Tướng công… Tướng công có đúng hay không bị vây ở phía dưới…” Hứa Ngự Tiên hơi thở mong manh nói.
“Huynh của ta bị như vầy là vì ai. Nếu không phải ta đáp ứng hắn, không thể gây tổn thương cho ngươi dù mảy may một chút, ta đã sớm đem hồn phách của ngươi rút ra, vây trong tháp ở ngọn núi cùng hắn.”
Hứa Ngự Tiên cầu xin nói: “Cầu ngươi, rút hồn phách của ta ra, ta nguyện ý phụng bồi tướng công.”
“Nghĩ thật tốt, đừng quên bụng của ngươi.” Tiêu Huyền khẽ xì một tiếng, hóa thành khói đen biến mất.
Hứa Ngự Tiên thống khổ vỗ về cái bụng, đúng vậy, thế nào nàng lại quên nàng còn có đứa bé.
Hai chân liêu xiêu như sắp đổ, mắt cá chân cũng nặng nề như cùng đeo gông xiềng. Hứa Ngự Tiên từng bước đi qua, rốt cục cũng tới tường của tháp lôi. Khuôn mặt nàng cứ nhìn chăm chăm vào mặt tường lạnh, nước mắt đem gường mặt ướt nhẹp một mảnh: “Tướng công, ta tới…”
Mấy phụ nhân đi ngang qua tháp trên ngọn núi, thấy một người đang mang thai ngồi phịch ở trên thềm đá, đáy quần có nhiều mảnh vết máu, nhanh chạy tới đỡ lấy nàng.
“Vỡ nước ối, nhanh tìm bà đỡ.”
“Không được, không có thời gian, nàng sẽ sinh ngay bây giờ…”
Đầu óc Hứa Ngự Tiên hỗn loạn, ngay cả dưới bụng đau nhức cũng bị mất cảm giác, thời gian trôi qua không lâu, nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non.
“Sinh, sinh, là một cậu bé, trước tìm bộ quần áo bọc lại.”
“Mẫu thân chảy thật là nhiều máu, nếu không ngừng lại sẽ rong huyết mà chết.”
“Đã không ngừng được…”
Hứa Ngự Tiên phút chốc căng mở rộng tầm mắt, nhìn thấy một đứa bé yếu ớt, được một phụ nhân ôn nhu cuốn trong áo bông. Sau khi nàng khe khẽ thở một hơi, nặng nề khép lại mí mắt, đột nhiên nghe được tiếng nói giác ngộ truyền đến, hình như từ bầu trời xa xôi truyền đến
“Ngự Linh Thần quân, mười đời luân hồi, độ kiếp đã xong, còn không mau mau trở về vị trí cũ.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phía dưới bắt đầu xoay ngược lại, đừng ấu đả Lưu Vân a a a ~