Hứa Ngự Tiên nín thở nắm lấy vài cây tiên thảo, xuất hết sức lực từ khi lọt lòng bức mạnh ra. Cũng không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, Hứa Ngự Tiên cảm thấy bạch xà hình như giật mình một chút, cái trán vì lo sợ mồ hôi lạnh tuôn không ngừng.
Thấy bạch xà không có động tĩnh, Hứa Ngự Tiên yên lặng nhón chân đi ra, cúi người tìm kiếm giày, lục lọi một lúc lâu vẫn không nhìn thấy, nàng nhớ rõ ràng để ở đây, thế nào lại thoáng cái liền biến mất, chẳng lẽ bị con nào đó tha đi.
Hứa Ngự Tiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quên đi, đành leo xuống núi bằng chân trần vậy. Nàng nhẹ nhàng bước rời đi, lúc này một vật rơi trúng đầu của nàng. Hứa Ngự Tiên cúi đầu nhìn lại, đập vào nàng cư nhiên là đôi giày kia.
Hứa Ngự Tiên chợt ngẩng đầu, thấy con bạch xà đang ở đối diện nàng, con ngươi tối tăm khoá chặt thân thể nhỏ nhắn của nàng, phần đuôi to dài cong lên hướng về phía trước, miệng nhe ra hai cái răng nanh dài sắc bén. Hứa Ngự Tiên sợ đến mức toàn thân chết đứng, con bạch xà kia vừa rồi còn ở trên trụ đá, thế nào qua mấy giây liền xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng trố mắt nhìn một hồi liền nhanh chân bỏ chạy, còn chưa đi được vài bước, chân đã vướng một khối đá ngã ập mặt xuống đất. Khiến cho bắp chân của Hứa Ngự Tiên bị xướt chảy máu, nàng đang muốn bò dậy, lại bị một vật lạnh như băng quấn lấy chân mình.
Hứa Ngự Tiên nằm im trên mặt đất không dám nhúc nhích, nguyên lai là đuôi rắn quấn lấy người nàng. Bạch xà này khổng lồ như vậy, ước chừng một ngụm là có thể nuốt nàng vào bụng. Hứa Ngự Tiên không khỏi suy đoán, con rắn này có phải đang thủ hộ tiên thảo hay chăng, nếu đem tiên thảo trả lại nó có thể bỏ qua cho nàng. Nàng từ trong vạt áo móc tiên thảo ra, thanh âm khẽ run nói
“ Tiên thảo đều trả lại, đại tiên hạ thủ lưu tình, tha cho tiểu nhân một mạng “
Nhưng lời của nàng chẳng mang lại tác dụng gì, đuôi rắn ngược lại quấn nàng càng chặt, Hứa Ngự Tiên cảm thấy ngực bị chèn ép, thở không ra hơi. Đầu bạch xà đột nhiên cúi thấp xuống, lè lưỡi liếm ở vết thương trên chân nàng.
“ A....” Cảm giác lạnh băng đụng vào vết thương liếm láp, Hứa Ngự Tiên nhịn không được rên nhẹ một tiếng, hai chân lơ đãng kẹp chặt.
Cái lưỡi đỏ thẳm sau khi liếm khô vết máu, liền tiếp tục dọc theo bắp chân trướt lên trên. Bởi vì nguyên nhân phải leo núi, nên nàng cố ý mặc chiếc váy hơi ngắn, do vậy lưỡi rắn dễ dàng chui vào trong. Răng nanh của bạch xà cắn lên váy nàng, đem váy cùng tiết khố kéo xuống, hạ thể Hứa Ngự Tiên nhất thời trần truồng.
Bạch xà này muốn làm cái gì, lẽ nào thịt phía dưới càng dễ ăn một chút, còn cởi sạch quần áo để tiêu hoá tốt hơn?
Lân phiến bóng loáng áp lên da thịt trắng nõn của nàng, đuôi rắn thô to nhẹ nhàng tách ra hai chân dài nhỏ, chạm vào vùng đất thần bí chưa ai khai phá, hơi lạnh chạy vào tận xương tuỷ. Bạch xà đưa đầu đến trước mặt Hứa Ngự Tiên, lưỡi rắn cuốn lấy tiên thảo trong tay nàng, nhét thẳng vào miệng đang hé mở của nàng, lưỡi rắn ở trong khoang miệng nàng không ngừng khuấy đảo, thúc tiên thảo rưới vào cổ họng, đến khi nàng nuốt vào bụng mới thôi.
Hai chân bị ép tách ra kẹp lấy đuôi rắn, hạ thể bị vật nào đó đụng vào, một cổ khô nóng xen lẫn khao khát từ trong cở thể dâng trào. Bên trong hoa huy*t trần trụi, mật dịch chảy ra ướt đẫm.
Trời ạ, nàng tự nhiên đối với con bạch xà phát tình ...