Phan Mộng Lệ là bạn cùng phòng với An Nhược hồi đại học, ở câu lạc bộ này cô ấy kiêm chức công chúa. An Nhược không phải nhân viên của Thịnh Tinh, hôm nay cô đến để làm hộ Phan Mộng Lệ bốn tiếng mà thôi.
Nói đến Phan Mộng Lệ, đầu An Nhược liền muốn bốc hỏa. Con bé ngu ngốc này, Lý Thành Minh đối xử với nó như vậy mà nó còn không chịu chia tay với hắn ta. Tới Thịnh Tinh kiêm chức công chúa, hoàn toàn là vì cái tên ăn bám khốn kiếp Lý Thành Minh kia.
Hôm nay Phan Mộng Lệ vừa nhận được điện thoại liền rất khẩn trương nắm lấy tay cô nhờ cô đến Tịnh Tinh thay ca giúp cô ấy.
An Nhược nhìn thấy thần sắc lo lắng của Phan Mộng Lệ, là chị em tốt nhiều năm của nhau nên cô lập tức mềm lòng. Nhưng biết đâu rằng, thay ca mới được một tiếng rưỡi mà trong phòng bao đã hỗn loạn đến như vậy rồi.
An Nhược tháo xuống đôi tai thỏ màu hồng nhạt trên đầu, vứt xuống đất. Nghiêng mình chuẩn bị lặng lẽ chuồn khỏi phòng bao, Bước chân của An Nhược hết sức nhẹ nhàng, hai mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn mấy người đàn ông cao lớn biểu tình nghiêm túc kia một chút, may mà bọn họ không chú ý tới cô.
An Nhược nhẹ nhàng thở ra, vươn tay tìm kiếm nắm đấm cửa. Nhưng đột nhiên, vạt áo bị người ta kéo mạnh một cái. Một người đàn ông cao lớn mặc trang phục màu đen nắm lấy vạt áo của An Nhược, hung hăng kéo cô về phía sau.
May mà trong phòng bao có thảm nên cường độ va chạm được giảm đi không ít.
An Nhược sờ sờ khuỷu tay, vừa nâng mắt lên, một đôi mắt màu đen sắc nhọn đập thẳng vào mắt cô.
Ngồi trên chiếc ghế sofa làm bằng da thật của Italia là một người đàn ông có đôi chân rất dài, hai cúc áo đầu tiên của chiếc áo sơ mi trắng được mở ra, lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp.
Hai mắt người đàn ông này khép hờ lại, thần sắc tuy lười biếng nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.
An Nhược liếc nhìn cái tên áo đen đã nắm vạt áo của cô, bộ dáng của anh ta như muốn vung nắm đấm đánh cho cô một trận vậy, cô lập tức đứng dậy, hai chân bước dật lùi về phía sau.
Nhìn người đàn ông đang ngồi ung dung trên sofa, An Nhược lập tức nói, "Tôi không phải nhân viên của Thịnh Tinh, các người không được làm bậy."
Ngoài miệng An Nhược vẫn rất bình tĩnh nhưng trong ngực thì không nhịn được đập bang bang liên hồi.
Mấy tên áo đen này vừa nhìn đã biết là hạng có võ, là tay chân do đám hào môn thế gia bồi dưỡng. Trêu chọc vào hắn ta, cô đừng mong được lành lặn mà bước chân ra khỏi đây. Hôm nay thật đen đủi , lần đầu thay ban hộ Phan Mộng Lệ lại gặp ngay cái chuyện khó giải quyết thế này.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa liếc nhìn An Nhược một cái, tóc dài ngang vai, mặt trái xoan, mũi dọc dừa, đôi mắt to phong tình, chớp chớp nhìn hắn, giống như một con thỏ nhỏ.
"Cẩn thiếu gia, người của Thịnh Tinh thật thiếu phép tắc, nên cho bọn họ một chút giáo huấn." Trong giọng nói của tên áo đen tràn đầy độc ác và hung hãn.
An Nhược nhìn biểu tình của người đàn ông ngồi trên ghế sofa vẫn không thay đổi, giống như toàn bộ chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn vậy.
An Nhược thầm mắng chửi trong lòng, mọi chuyện đều từ cái tên khốn kiếp này mà ra, sao hắn co thể coi như mình chẳng liên quan gì đến việc này?
Lại quay đầu nhìn cô gái vì sợ hãi mà mặt trắng bệch quỳ trên mặt đất, An Nhược có phần khó hiểu. Cô gái này là tiểu thư của câu lạch bộ Thịnh Tinh, khác với công chúa, tiểu thư quả thực phải tiếp đàn ông . Vậy tại sao vừa bước chân vào phòng nhìn thấy người đàn ông trên ghế lại nhất quyết không chịu?
Hai tay Sở Cẩn đan vào nhau, chân phải vắt chéo llên đùi trái, nhìn về phía An Nhược."Nói cho Từ quản lý của Thịnh tinh biết, tao muốn cô gái này."
Tiếng nói du dương hùng hậu giống như kim độc ghim chặt vào lòng An Nhược, An Nhược trong nháy mắt cảm thấy mơ hồ, cô không phải là tiểu thư, dựa vào cái gì mà muốn cô tiếp hắn!
Một tiếng thở phào truyền vào tai An Nhược, An Nhược nhìn bả vai vốn căng cứng của cô gái kia giờ đã thoải mái rũ xuống, trong lòng càng thêm ngột ngạt.
An Nhược chỉ tay về phía cô gái đang quỳ trên mặt đất, vừa nói vừa tiến về phía cửa định chạy khỏi đây.
"Tôi không phải nhân viên của Tịnh Tinh, cô ta là tiểu thư bị các người gọi tới, các người muốn được phục vụ đặc biệt thì tìm cô ta, tôi kông tiếp khách!" Sau khi An Nhược nói xong liền chạy nhanh về phía cửa.
Mấy tên áo đen xung quanh lập tức cảnh giác, thân thủ nhanh nhẹn chặn đường An Nhược.
An Nhược chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng chuồn khỏi căn phòng này, trước mắt bỗng có rất nhiều cánh tay hướng về phía cô, An Nhược cũng không thèm quản cái khỉ gió gì nữa, trực tiếp nắm lấy, cúi đầu, dùng toàn bộ khí lực cắn thật mạnh vào tay tên áo đen.
Tên áo đen đau đến mức kêu lên một tiếng, sau đó giơ chân muốn đá lên người An Nhược.
Cả người An Nhược vốn đã tiến vào trạng thái phòng bị, nên động tác của tên đàn ông khốn kiếp này cô sớm đã nhìn ra rồi.
An Nhược nhanh nhẹn khom lưng, giơ tay tóm lấy chân phải đang giơ lên của hắn ta, lùi lại một bước, đứng thẳng người nhấc chân trái đá thẳng vào nam căn của hắn ta .
Người đàn ông lười biếng ngồi trên sofa sau khi nhìn thấy một màn này sống lưng bất chợt cứng đờ, hai mắt khép hờ lộ ra chút ý cười. Cô gái này rất thú vị, thật không ngờ cô lại có nhiều công phu mèo ba chân đến vậy.
An Nhược dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với một tên đàn ông nói không chừng còn có thể thoát thân, nhưng để đối phó với năm sáu tên đàn ông to lớn như này, thành bại thế nào, thì không cần nghĩ cũng biết.
Không lâu sau An Nhược đã bị hai tên đàn ông kìm chặt tay chân, giống như tù nhân bị áp giải đến trước mặt tên đàn ông ngồi trên ghế sofa.
Cô gái đang quỳ trên mặt đất co rúm người lại, hai chân chậm rãi di chuyển, đi tới một góc sáng sủa trong phòng.
An Nhược tức chết rồi, cô chỉ là một người qua đường, bây giờ thì sao, ôi chế giễu thay cô lại trở thành nhân vật chính!
An Nhược ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn một lũ đàn ông trong phòng.
"Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy, nuôi nhiều tay chân như vậy chỉ để dùng bắt nạt đàn bà con gái thôi sao?"
Sở Cẩn nhẹ nhàng cười, ngón tay phải ngẫu nhiên vẽ vòng vòng."Tôi chơi đùa với rất nhiều phụ nữ, cô như vậy, ngược lại khiến tôi cảm thấy vô cùng tươi mới. Hôm nay muốn nếm thử một chút mà thôi."
Trái tim An Nhược trùng xuống, tên đàn ông khốn nạn!
Hai bả vai của An Nhược điên cuồng vùng vẫy, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận kinh người.
"Tôi không phải nhân viên của Thịnh Tinh, hôm nay bất quá chỉ là. . . . . ." An Nhược đột nhiên ngậm miệng lại, nếu như cô nói ra tên của Phan Mộng Lệ, thì không phải cô ấy cũng gặp xui xẻo hay sao.
Ngón tay Sở Cẩn bất chợt ngừng lại, "Bất quá cái gì?"
Ánh mắt An Nhược nhắm lại, lúc mở ra lại ẩn chứa rất nhiều nhu tình. Nếu hắn ta muốn nếm thức ăn tươi, cô liền biểu hiện giống mấy người phụ nữ dung tục kia, tươi mới cái mẹ hắn a.
"Bất quá, chúng ta vẫn nên bàn bạc giá cả trước vẫn tốt hơn. Nhìn thân phận địa vị của anh thế này, giá cũng không thể thấp đi, nếu không thì thứ lỗi tôi đây không thể tiếp anh."
Sở Cẩn a lên một tiếng, cô gái này là người đầu tiên chưa làm đã muốn cùng anh bàn bạc giá cả, hắn cũng muốn xem cô bàn bạc như thế nào, xem xem bảng giá của cô đắt đến đâu a.
"Cẩn thiếu, làm cậu tức giận như vậy là người của chúng tôi không đúng, có chuyện gì thì chúng ta hảo hảo nói chuyện, đến chỗ này vui chơi chính là muốn tâm tình vui vẻ không phải sao."
Từ cửa phòng truyền đến một giọng nói lanh lảnh của phụ nữ, An Nhược quay đầu lại, một cái cằm lanh lảnh,người phụ nữ này mặc trên người một bộ váy đỏ chót chật chội, đôi mắt phong tình của cô ta cong lên, đi vào phòng, hai cặp mông căng tròn cao vút lắc qua lắc lại, bộ ngực bị chiếc áo chèn ép theo bước chân như muốn bật ra khỏi chiếc váy.
Sở Cẩn dương lên khóe miệng nhẹ nhàng cười, ngón tay thon dài chỉ vào An Nhược.
"Quản lý Từ, có một câu cô nói đúng. Tôi đến Thịnh Tinh là để tâm tình được vui vẻ, vì muốn vui vẻ nên tôi nhất định phải mang cô gái này đi."
Quản lý Từ liếc mắt nhìn An Nhược một cái, sau đó cười duyên nói.
"Cẩn thiếu, lấy thân phận của cậu mà nói, muốn loại con gái nào mà chẳng được? Loại con gái không đủ chất dinh dưỡng như cô ta, không xứng để hầu hạ cậu. Lại nói, cô ta không phải là nhân viên của Thịnh Tinh, tôi cũng không có quyền đem cô ta giao cho cậu được."
Sau khi quản lý Từ nói xong, lập tức quay đầu ra phía cửa phòng rống to."Bảo vệ, trong phòng có tạp nhân trà trộn vào, mau đuổi a khỏi Thịnh Tinh cho tôi."
Tạp nhân đương nhiên là chỉ An Nhược rồi.
Cục diện đột nhiên đảo lộn khiến An Nhược vô cùng bất ngờ. Quản lý Từ này đang cố giúp cô thoát thân sao, An Nhược trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, vai cô vừa động thì hai người đàn ông mặc áo đen này lại càng ghìm chặt cô hơn.
An Nhược nhướng mày, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cửa phòng.
Trong phút chốc, tám tên bảo vệ cao lớn đã đứng trước cửa phòng bao, quản lý Từ liếc mắt ra hiệu. Bảo vệ hiểu ý, lập tức tiến vào phòng, đi tới trước mặt An Nhược.
Hai tên bảo vệ kìm chặt tay của hai tên áo đen, hai người nữa giữ lấy tay của An Nhược. Bốn người còn lại thì chặn những tên áo đen khác trong phòng, thanh âm đánh nhau thoáng chốc đã vang khắp phòng bao.
Hai đại não của An Nhược rung lên, lực đạo trên tay giảm đi không ít, An Nhược lập tức cúi người xuống, trong phòng càng loạn thì cô càng dễ thoát thân.
"Quản lý Từ, tôi thấy cô hình như không muốn làm việc ở Thịnh tinh nữa thì phải." Sở Cẩn lười nhác dựa người lên ghế sofa, nói với quản lý Từ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cánh cửa nơi An Nhược đang đứng.
Toàn thân quản lý Từ cứng đờ, cô khổ sở biết bao mới leo lên được chức quản lý này, năm đó dùng đủ mọi thủ đoạn để đuổi đồng nghiệp ra khỏi đây. Nhưng Thịnh Tinh từ trước đến nay luôn có quy tắc của riêng mình, huống hồ cô gái này không phải là người của Thịnh Tinh.
Quản lý Từ suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy vẫn làm theo qui định của câu lạc bộ thì hơn, mặc dù thân phận của Cẩn thiếu không tầm thường, nhưng hắn không phải ông chủ của Thịnh Tinh, Thịnh Tinh vống không thuộc địa bàn của hắn.
Quản lý Từ bước lên ngăn lại tên áo đen, mở cho An Nhược một con đường nhỏ để thoát thân.
An Nhược liếc nhìn quản lý Từ một cái, cô ấy là người có đạo đức nghề nghiệp, không giống với cô gái quỳ trên đất lúc nãy, mang hết tội lỗi đổ lên đầu cô.
An Nhược mặc kệ sự ồn ào náo động trong phòng bao, liều mình chạy về phía đại sảnh của Thịnh Tinh. Hôm nay náo loạn như vậy, Thịnh tinh chắc chắn sẽ biết hôm nay cô đến thay ban hộ Phan Mộng Lệ, Phan Mộng Lệ chắc cũng không thể làm ở Thịnh Tinh nữa rồi.
Nghĩ như vậy, An Nhược đang cao hứng bỗng chốc lại phiền não. Phan Mộng Lệ là người luôn giữ gìn sự trong sạch của bản thân, nhưng lại vì một tên ăn bám mà phải đến Tịnh Tinh làm việc, từ trước đến nay An Nhược luôn phản đối chuyện này, bây giờ không thể làm ở đây nữa cũng tốt.
Nhưng có một điều An Nhược không ngờ được, sự việc phát triển ngoài sức tưởng tượng của cô, cứ tưởng may mắn thoát khỏi hang sói, thật ra cô lại sắp bước chân vào động ma!