Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Mặc Hiên làm An Nhược khựng lại, lòng càng thêm khó chịu, thì ra là như vậy, khó trách Lục Mặc Hiên lại yêu cô nhanh như vậy, cố tình bảo vệ, cố ý tiếp cận. Nhà họ Lục thiếu nhà họ An một phần nhân tình, An Hạ Lệ không đáng chết, quân đội có lỗi với nhà họ An. Yêu thương cưng chiều mình cũng bởi vì phần nhân tình đó, bởi vì nhà họ Lục mà ba ba mình chết oan.
An Nhược ngước đầu không để cho nước mắt chảy xuống, cô níu lấy một đoạn dây leo thì chợt nó bị đứt, cả người cô rớt thẳng xuống dưới. Đúng lúc này thì có một bàn tay to kéo An Nhược lại, người đến chính là Nam Cung Bân.
"Đi lên với tôi, đừng để sư phụ lo lắng." Nam Cung Bân nói xong, trên tay dùng sức. Ở trên thì Liễu Lăng thả một sợi dây thừng xuống, An Nhược cứ như vậy được Nam Cung Bân dẫn đi lên.
Tiếng nói ở nơi xa càng ngày càng nhỏ, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, cô nên cảm ơn hay là cười khổ, nếu không có chuyện này thì cô sẽ không bao giờ biết được Quan trọng chính là có thể khiến cho mình dùng tình cảm hôn nhân đến bồi thường. An Nhược nhắm mắt lại, mặc cho Nam Cung Bân lớn tiếng kêu la.
Cuối cùng, Biên Huy mở miệng sai Nam Cung Bân ôm Tiêu Tố vào trong xe, Nam Cung Bân cung kính nói dạ, sau đó cẩn thận ôm An Nhược vào trong xe.
Lúc này, Liễu Lăng nhìn An Nhược bằng một con mắt khác, An Nhược yêu Lục Mặc Hiên, Lục Mặc Hiên chết rồi, sư phụ bắt An Nhược như thế, dù sao sư phụ cũng khẩn trương quá.
Đợi đến lúc Lục Mặc Hiên được Trì Lăng Hạo kéo lên thì trên đường đã không thấy bóng dáng của người và xe, Trì Lăng Hạo cầm điện thoại gọi điện, một tiếng đồng hồ sau, xe cũng tới. Trong một tiếng đồng hồ này, Lục Mặc Hiên vẫn cầm điện thoại của Trì Lăng Hạo gọi điện cho, một lần lại một lần, tiếng chuông uyển chuyển du dương không ngừng truyền đến, cuối cùng Trì Lăng Hạo không chịu nổi nữa, giựt di động ném trên mặt đất. Do ném mạnh quá, chiếc di động bể tan tành.
"Lục Mặc Hiên, anh đừng u mê nữa, An Nhược không có ở chỗ này, lão đại Thanh Thánh Huy chính là Biên Huy, Biên Huy là ai anh biết không? Là chiến hữu của An Hạ Lệ, An Nhược nhất định đã biết được chuyện nhà họ Lục đã hại chết ba cô ấy. Dựa theo tính tình của cô ấy thì cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Còn nữa, anh có thật sự yêu An Nhược không hay là chỉ là vì trách nhiệm? Còn nữa tấm hình trong ngắn kéo phòng anh ở nhà họ Lục, cô gái trong hình. . . ." Trì Lăng Hạo còn chưa nói xong thì bị Lục Mặc Hiên cắt ngang.
"Tôi đã nói rồi, tôi yêu An Nhược, không phải trách nhiệm cũng không phải vì trả nợ. Tôi chính là yêu cô ấy, sao Biên Huy lại có thể mang An Nhược đi nhanh như thế." Lục Mặc Hiên vừa nói vừa đi tới trước cửa xe, mở cửa xe, tay kéo tài xế ngồi trong xe xuống sau ngồi lên ghế lái, không đợi Trì Lăng Hạo đã trực tiếp đạp cần ga lái đi.
Trì Lăng Hạo tức giận giơ chân, nói nhiều như vậy, thì ra Lục Mặc Hiên còn chưa hết hi vọng! Trước khi anh tới đã nói chuyện điện thoại với ông cụ Lục, ông cụ Lục vừa nghe đến con gái của An Hạ Lệ, lập tức thở dài sau đó kiên quyết muốn Trì Lăng Hạo đi ngăn cản. Chuyện An Nhược là con gái của An Hạ Lệ, Trì Lăng Hạo đã sớm biết được từ chỗ mẹ mình là Nghê Linh.
Vốn cho là Lục Mặc Hiên chỉ là nhất thời nóng vội, qua một thời gian sẽ quên An Nhược, nhưng Trì Lăng Hạo lại không ngờ đến sức chịu đựng của Lục Mặc Hiên mạnh mẽ đến như vậy, mỗi ngày đều đi tìm, tìm đến độ nhìn như một kẻ điên! Ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm khác bất chấp tất cả tìm kiếm thoát cái năm năm trôi qua.
Tìm kiếm một cách điên cuồng nhưng lại không có được tin tức gì. Vào một buổi tối của năm năm trước, mẹ của An Nhược là Bùi Thư Nghi biến mất không thấy,
Nhà họ Bùi và nhà họ Gia cắt đứt liên lạc từ đó.
“Mẹ, đay chính là Vạn Lý Trường Thành sao? Chú Nam Cung cũng nói hơi lố rồi, không phải chỉ là một đống đá xếp chồng nên thôi sao.” Một cậu bế trắng nõn non nớt, đôi mắt to tròn níu người phụ nữ bên cạnh nói, khóe môi bất mãn vểnh lên,
“ An Hiên, mẹ đã nói với con như thế nào, lời của chú Nam Cung không thể tin, đừng nhìn chú ấy lịch sự nhã nhặn, thật ra thì lời ông nội Biên cảu con nói có thể tiếp thu một chút.” An Nhực cúi đầu xuống hôn lên má mũm mĩm của con trai An Hiên mình một cái.
“Mẹ, ông nội Biên nói cho con biết, không thể dễ dàng tin lời của mẹ.: An Hiên uốn éo trong ngực An Nhược, đầu tựa trên bả vai An Nhược, khớ môi vểnh lên.
“Hiên Hiên, con chờ mự ở đây nhé, mẹ đi mua vé, không mua vé thì không thể đi vào, không được đi đâu cả biết chưa?” An Nhược xoa đầu An Hiên, dặn dò cẩn thận, bó tay, con trai mình quá mạnh mẽ, tuổi còn nhỏ nhưng lại rất hiếu kỳ với những thứ xung quanh, Nam Cung Bân và Liễu Lăng còn cho An Hiên chơi súng thật!
An Hiên gật đầu một cái, “Mẹ, người đi đi, con sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ ở đây.”
Nghe được con trai mình cam đoan như vậy, An Nhược mới rời khỏi. Sau khi An Nhược đi được một chút thì An Hiên bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn đi nhìn lại, chân không dám bước một bước, đừng thấy mẹ dịu dàng như vậy nhưng khi nổi giận thì rất đáng sợ, haiz, mẹ cũng không biết dịu dàng một chút.
Lúc An Hiên đang hết nhìn đông lại nhìn tây thì ở một khúc quanh có một người đàn ông thân người thon dài mặc quân trang cũng đang nhìn về phái An Hiên, Lục Mặc Hiên nhận được tin thuộc hạ báo cáo có một cô gái rất giống An Nhược xuất hiện ở chỗ này thì vội vã chạy đến đây.
Lục Mặc Hiên cầm một tấm hình trong ray, trên đường đến đây anh đã từng có ý nghĩ muốn bóp nát tấm hình này, có con ư lại còn bỏ anh chạy đến Canada! Đứa bế là cảu anh, đây là đứa con cảu nah và An Nhược, giờ đang đứng trước mặt mình.
“Cậu bé, mẹ con đâu?” Lục Mạc Hiên đi đén bên cạnh An Hiên, khom người xuống, trên mặt nở nụ cười, dịu dàng hỏi.
Ai ngờ An Hiên không cho Lục Mạc Hiên chút sĩ diện nào, “ Không nói cho chú biết.”
Lục Mạc Hiên hít sâu một hơi, cố nén tức giận, vẻ mặt vẫn tười cười nói, “Chú dạy con đánh quyền như thế nào?”
Khinh thường hừ nhẹ một tiếng, “Đã sớm học qua rồi.” Còn ai nữa chính là do chú Liễu Lăng dạy nó đấy, đôi con mắt to tròn của An Hiên nhìn Lục Mạc Hiên bắt đầu suy nghĩ, ông chú này là ai? So với chú Nam Cung thì có anh khí, so với chú Liễu Lăng thì đẹp trai mà quan trọng nhất chính là mặc quân trang!
“ Chú dạy con bắn súng.” Dù sao cũng là con trai mình, có sở thích giống mình hồi nhỏ, Lục Mạc Hiên tiếp tục hòa nhã ân cần hỏi.
Ánh mát An Hiên sáng lên, sau đó trầm tĩnh lại, đôi mắt liếc nhìn chung quanh liếc sau đó nhỏ giọng nói, “Con muốn khẩu A86, K47 đó!” “Không thành vấn đề, mẹ con ở đâu? Lúc hỏi đến chữ ở đâu thì Lục Mạc Hiên cảm thấy khó thở, đây là người phụ nữa mà anh ngày đêm nhớ nhung trong nhiều năm nay.
An Hiên cười hắc hắc, “Mẹ đi chụp hình cưới với ba mới rồi.” Người đàn ông này luôn hỏi mẹ ở đâu, sao An Hiên lại chó thể không chú ý đến chứ? Cho dù súng có tốt đến đâu thì cũng không thể đem mẹ đi bán. Súng có rất nhiều nhưng mẹ thì chỉ có một, hơn nữa người đàn ông này rõ ràng chính là muốn nó thương mẹ.
Nhìn hấy thế này, cả người Lục Mạc Hiên cũng không tốt mấy, ngực phập phông lên xuống mạnh mẽ, đến gần một tay xách đứa nhỏ lên quát nó, chú là ba của con, ở đâu ra ba mới!
“ Hiên Hiên, mẹ đã nói là không được nói chuyện mới người lạ? Mau đên đây cho mẹ, bây giờ có rất nhiều kẻ giả dạng quân nhân ra ngoài dụ dỗ trẻ con.” An Nhược mua vé xong, quay đầu nhìn lại thì thấy con trai mình đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn.
Trước khi An Nhược đến Bắc Kinh cũng đã nghĩ đến việc sẽ gặp phải Lục Mạc Hiên, nhưng Nam Cung Bân đã nói với cô là lúc này Lục Mạc Hiên đang ở quân khu Nghiễm Châu. Một Nam một Bắc, sao có thể chạy tới Bắc Kinh. Cho nên, lúc An Nhược nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó hoàn toàn không nghĩ đến người đó là Lục Mạc Hiên.
Cho đến khi Lục Mạc Hiên xoay người, bước chân An Nhược cứng đờ, người dừng lại, tấm vé trong tay cứ như vậy nhẹ nhàng rơi xuống. An Hiên nhìn sắc mặt An Nhược không tốt, tay nhỏ bé đẩy Lục Mạc Hiên, ông chú này là người xấu, sắc mặt mẹ cũng không tốt rồi!
Lồng ngực Lục Mạc Hiên lại phập phồng lên xuống, chân bước từng bước nặng nề, từng bước một đi đến chỗ An Nhược, không lập tức đưa tay ôm An Nhược, mà khom lưng nhặt hai tấm vứ vào cửa lên.
“Vợ ơi, một nhà ba người đi chơi Trường Thành, còn thiếu một tấm vé, tấm vé này đến chậm năm năm.” Lục Mạc Hiên cầm hai tấm vé trong tay, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười.
Trai anh tuấn gái xinh đẹp đứa nhỏ dễ thương đã hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người trong khoảng thời gian ngắn.
“Mẹ, chú đó là ai? Tại sao chú ấy lại gọi mẹ là vợ? Vợ là gì có ăn được không?” An Hiên kéo tay An Nhược, vợ là gì, đương nhiên An Hiên biết là gì rồi nhưng không khí lúc này nặng nề quá, An Hiên chỉ có thể nói một câu ngây thơ để giảm bớt bầu không khí này.
“Thưa anh, anh nhận lầm người. An Hiên, chúng ta đi thôi. An Nhược khom lưng bế An Hiên lên, xoay người đi ra ngoài, đậu ở bãi đậu xe, lúc này cô không muốn gặp Lục Mạc Hiên.
“Không nhận ra anh sao? Không biết anh vậy sao em lại vội rời đi? Tại sao đặt tên con là An Hiên? An Nhược, Lục Mạc Hiên, An Hiên, con của chúng ta, vợ ơi, anh tìm em đúng năm năm, tại sao em không nói lời nào, không nghe anh giải thích thì đã rời đi?” Lục Mạc Hiên níu An Nhược lại, tay phải dùng lực tách tay An Nhược bế lấy con mình.
Lúc này có một đôi mắt to tròn trăm chú ngóng nhìn, ông chú xấy xa này sẽ xuống tay với mẹ!
Lúc này, nhân viên bảo vệ chạy tới, Lục Mạc Hiên đặt An Hiên vào tay nhân viên bảo vệ và nháy mắt với nhân viên bảo vệ.
“ Anh muốn mang con đi đâu?” An Nhược đưa tay muốn đoạt lại An Hiên.
An Hiên có chút lo lắng, nhưng nó biết bây giờ không phải là lúc hoảng loạn, dù sao ông chú xấu xa trước mắt này có lẽ là cha của nó.
“ Cho đến khi em thừa nhận anh là chồng em, anh mới có thể dẫn em đi gặp con, vợ ơi, anh thật sự rất yêu em, không phải vì trả nợ. ba em không phản bội lại Đảng, mấy năm nay anh đã thu thập chứng cứ, rốt cuộc cũng thu thập được, ba em rất nhanh sẽ có thể sửa lại án đã xử sai.” Lục Mạc Hiên nói xong, đột nhiên đưa tay ôm An Nhược, sức lực rất lớn phảng phất như muốn vò An Nhược vào xương tủy.
“Sửa lại bản sán đã xử sai cho ba em? Lục Mạc Hiên, anh…” Lời chưa nói xong thì đã vị Lục Mạc Hiên nuốt vào.
Nhà họ an một khi sửa lại án xử sai, tất nhiên nhà họ Lục sữ bị dính líu vào, Lục Mạc Hiên sắp lên chức thượng tướng, nếu như lúc này nhà họ Lục gặp chuyện không may, đừng nói thượng tướng, ngay cả thiếu úy cũng không được.