An Nhược chỉ có thể để mặc cho cảnh xuân lồ lộ trước mắt anh, trước tiên phải khống chế cái tên Lục Mặc Hiên này rồi tính tiếp.
Tầm mắt Lục Mặc Hiên rơi vào chiếc Bra ren màu đen của An Nhược, thì ra mèo nhỏ thích loại Bra như thế này. Sau khi đảo mắt nhìn Bra của cô một vòng, Lục Mặc Hiên cúi đầu xuống.
"Lục Mặc Hiên, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm xằng làm bậy, tôi sẽ kiện anh! Cho anh ngồi tù!" An Nhược cắn chặt răng, gằn ra từng chữ.
Tay phải Lục Mặc Hiên bị An Nhược nắm chặt, anh nhẹ nhàng xoay người một cái, sau đó dùng lực cầm ngược lại tay cô.
Chỉ trong nháy mắt, thế cục liền thay đổi bất ngờ.
Cả hai cánh tay của An Nhược đều bị Lục mặc Hiên khống chế, tay Lục Mặc Hiên còn trực tiếp đặt lên bờ vai trắng nõn mịn màng như ngọc của cô, nhẹ nàng vuốt ve.
"Em là cô gái duy nhất dám cưỡi lên người anh, dám làm như thế, nên em nhất định phải chịu . . . . . . trách nhiệm." Lục Mặc Hiên nghĩ nghĩ, vẫn nên dùng trách nhiệm là tốt nhất.
An Nhược nặng nề hừ một tiếng, Lục Mặc Hiên bắt cô phải chịu trách nhiệm sao? Đầu anh bị chập mạch rồi à, bắt cô chịu trách nhiệm cái gì chứ!
Rõ ràng người chịu thiệt là cô, còn anh từ đầu đến cuối đều chiếm tiện nghi của cô.
Bây giờ quần áo của cô đều bị Lục Mặc Hiên lột rồi.
An Nhược liếc mắt khinh thường nhìn Lục Mặc Hiên, "Lục Mặc Hiên, là em không cẩn thẩn leo lên thân thể vàng ngọc của anh. Nhưng hiện tại chẳng phải anh cũng đã đè lên người em rồi đó sao, chúng ta hòa nhau, nên bây giờ anh thả em ra đi!"
Căn bản là không công bằng, nhưng An Nhược sợ Lục Mặc Hiên lại làm ra những hành động khác người gì đó nữa nên chỉ có thể nhẹ giọng nhượng bộ anh.
Ai bảo Lục Mặc Hiên khỏe hơn cô, ai bảo cô không đánh lại được Lục Mặc Hiên.
Khóe miệng Lục Mặc Hiên cong lên, vỗ nhè nhẹ vài cái trên vai An Nhược, cũng không muốn làm khó cô nữa.
Động thân một cái lùi về phía sau hai bước.
Anh không vội, về sau còn rất nhiều thời gian được ở bên cô mà.
Hôm qua Lục Mặc Hiên gửi một tin nhắn cho người trong tổng bộ đi điều tra hộ khẩu và thông tin về An Nhược.
Một giờ sau. mọi thông tin và hoàn cảnh gia đình của An Nhược đều được gửi đến cho anh.
Ngày tháng năm sinh của An Nhược, bối cảnh gia đình, nơi làm việc, chuyện từ lúc học tiểu học cho tới đại học, tất cả đều được Lục Mặc Hiên ghi nhớ ở trong lòng.
Thì ra An Nhược được sinh ra trong một gia đình đơn thân, một năm sau khi An Nhược ra đời thì ba của cô đột nhiên mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình của cô như vậy, nhưng từ nhỏ An Nhược đã luôn rất mạnh mẽ. Thành tích học tập cũng rất tốt luôn đứng đầu lớp, thể dục cũng không tồi, đại hội thể thao năm nào cô cũng đăng ký tham gia chạy cự ly 1500m, không giành được huy chương vàng thì cũng phải giật được huy chương bạc.
Tiền lương trong ngành maketting có vẻ khá cao, nên khi lên đại học ngành mà An Nhược chọn chính là Maketting. Hiện tại cô đang làm việc cho công ty liên doanh Mậu Hưng.
An Nhược nhanh chóng kéo cái chăn bọc kín cả cơ thể cô lại. Hai mắt tràn ngập sự đề phòng nhìn chằm chằm Lục Mặc Hiên.
Lục Mặc Hiên xuống giường đứng cạnh đó cúi đầu chỉnh lại quần áo.
An Nhược nhìn rất không vừa mắt, chỉnh quần áo làm cái gì chứ, sắc quỷ, tên đàn ông mặt người dạ thú.
An Nhược thoát khỏi hang sói của Cẩn thiếu, nhưng không ngờ cô lại tự mình bước chân vào động ma của Lục mặc Hiên.
Lục Mặc Hiên đi về phía cửa phòng, cúi người nhặt bộ quần áo công sở Chanel mà Diệp Hạo mang đến quẳng cho An Nhược.
Mặc dù An Nhược chưa bao giờ mặc quần áo của Chanel, nhưng logo của hãng này thì cô vẫn có thể nhận ra.
An Nhược nhìn bộ quần áo được đóng gói tinh xảo trên giường, đây là ý gì vậy? Đại Kim chủ sau khi chiếm được tiện nghi của cô rồi thì liền phủi tay ban cho cô một chút ân huệ sao? Anh nghĩ cô là loại người gì vậy!
"Mang đi, tôi không cần mấy thứ này của anh!" An Nhược vừa lạnh giọng nói vừa quay đầu đi.
Nhìn Lục Mặc Hiên cười cảm thấy thật là chói mắt. Tiếc rằng hôm qua khi ở Thịnh Tinh cô lại cảm thấy Lục Mặc Hiên cười rất khí phách, rất tuấn mĩ.
Lục Mặc Hiên nhíu mày nhìn An Nhược, ngón tay anh chỉ về phía bộ đồng phục công chúa của Thịnh tinh bị anh cởi ra vứt trên mặt đất."Chẳng lẽ hôm nay khi đi làm em vẫn muốn mặc bộ quần áo đó sao? Em muốn thông báo với tất cả mọi người trong công ty rằng hôm qua em đến Thịnh Tinh đảm nhận vai công chúa một ngày sao?"
An Nhược nhíu chặt chân mày, Lục Mặc Hiên nói không sai, Mậu Hưng là một công ty liên doanh, tổng công ty phái một boss người nước ngoài tới giám sát công ty.
Người ngoại quốc đều rất chú trọng đến hình tượng của công ty, trong hợp đồng đã ghi rất rõ ràng rằng nhân viên trong công ty không được phép đến các hội quán để vui đùa. Vui đùa còn không thể chứ đừng nói gì đến chyện đến Thịnh Tinh kiêm chức công chúa. Từ trước tới nay Phan Mộng Lệ luôn lén lén lút lút làm công việc này.
An Nhược không nói gì trực tiếp cầm lấy bộ quần áo Chanel mặc vào.
An Nhược mở ra hai tầng đóng gói, bên trong là một bộ đồ màu hồng phấn, nhìn kích cỡ, một tảng đá lớn đột ngột đè lên trái tim của An Nhược.
Bộ quần áo này là do Lục Mặc Hiên phái người mang tới nhưng kích cỡ lại hoàn toàn giống cô!
Lục Mặc Hiên nhận ra nghi ngờ trong lòng An Nhược, cũng không hề có ý muốn giấu cô." Một quân nhân nếu muốn biết tất cả mọi động tĩnh của kẻ địch thì khả năng quan sát nhạy bén là điều quan trọng nhất."
Khả năng quan sát cái khỉ gió gì chứ, An Nhược trực tiếp cầm bộ quần áo ném sang một bên."Vậy anh có thể đoán ra áo ngực của tôi cỡ bao nhiêu không? Tên sắc quỷ nhà anh đã nhìn lâu đến vậy rồi mà!"
Lục Mặc Hiên nhìn bộ dáng thở hổn hển của An Nhược, trong tim như có ánh mặt trời chiếu rọi vào vô cùng ấm áp.
Cẩn thận suy nghĩ xong, Lục Mặc Hiên dùng tay ra hiệu một cái, nhẹ nhàng lưu loát nói, "75B."
My god, quá chuẩn.
An Nhược chính là 75B, ngay đến cup áo ngực mà Lục Mặc Hiên cũng đoán ra thì chắc hẳn cup ngực của cô anh cũng có thể đoán được!
Một nỗi sợ hãi vô hình từ trong lòng phát ra, lan truyền tới tứ chi của An Nhược.
Lục Mặc Hiên dựa vào khả năng quan sát nhạy bén của anh, nếu đứng ở trên đường cái, chẳng phải tất cả những người đi đường trong mắt anh đều lõa thể hết sao?
Lục Mặc Hiên giống như biết An Nhược đang suy nghĩ cái gì, liền nói một câu."Anh không rảnh rỗi đến mức đi quan sát người khác, khả năng quan sát nhạy bén phải dùng ở những nơi có giá trị, nếu không sẽ rất lãng phí tinh lực, phí sức lại chẳng mang lại kết quả gì tốt đẹp. Ở trong quân ngũ, đây là tối kỵ."
An Nhược không nói gì, lúc này tiếng đạp cửa bùm bụp vang lên, tiếng nói của Diệp hạo từ ngoài kia truyền vào.
"Lục Mặc Hiên, khóa huấn luyện võ thuật nên dừng lại ở đây thôi? Phan Mộng Lệ tỉnh rồi, hai người mau ra đây nhanh đi."
Diệp Hạo thật sự đã chờ đến mất kiên nhẫn rồi , mẹ anh mới vừa gọi điện tới đây nói muốn anh về ăn sáng cùng bà.
Nói thì nói là ăn sáng, chứ thực ra là muốn bắt anh về đi xem mắt.
Chắc chắn là bà cô lắm lời của anh đã đem chuyện Lục Mặc Hiên mua quần áo hàng hiệu để lấy lòng phụ nữ cho mẹ anh nghe rồi, mẹ anh chắc chắn tưởng rằng Lục Mặc Hiên đã yêu rồi. Nên bây giờ mới nóng nảy gọi điện hạ lệnh cho anh phải trở về nhà ngay lập tức.
Diệp Hạo thật sự bị Lục Mặc Hiên hại chết rồi, cho nên vừa rồi khi nói chuyện anh mới lạnh lùng kêu cả họ lẫn tên của Lục Mặc Hiên.
An Nhược thiếu chút nữa là tức giận đến nỗi không thở nổi, huấn luyện võ thuật sao?
Lục Mặc Hiên cười cười, sau đó đẩy cửa ra, cất bước đi ra ngoài, sau đó cửa phòng cũng bị đóng lại. Lúc này An Nhược mới có thể thể phào một cái nhẹ nhõm.
"Cơ thể An Nhược không được dẻo dai cho lắm, muốn học võ cũng phải dạy từ từ."
Lục Mặc Hiên nói vậy khiến cho An Nhược thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi mà chết, anh chỉ nhìn mà cũng biết cơ thể cô không mềm dẻo sao? Mỗi lần kiểm tra độ mềm dẻo cô luôn đạt điểm xuất sắc đó nha!
Lúc còn học Đại học, cô đã chọn học môn Thái Cực Quyền. Thầy dạy Thái cực nói sự mềm dẻo của cô khá tốt, nên đã đặc biệt dạy cho cô mấy chiêu Thái cực lấy nhu khắc cương để đối phó với người khác.
Chẳng qua là những chiêu này khi sử dụng trên người Lục Mặc Hiên đều trở nên vô dụng mà thôi.