“Trần Mỹ Mỹ, em đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi, chị không có thời gian nói nhiều với em đâu!”
Bên tai cô ong ong, giống như có ai đó đang càm ràm, khiến cô vô cùng khó chịu, trong mũi nồng nặc mùi thuốc khử trung, khiến đầu óc cô choáng váng. Dọc theo hàng lang trắng tinh, sương mù dần tản ra, để lộ một gương mặt quen thuộc, là cô gái xinh đẹp Thẩm Vi An, bạn thân của cô, lúc này, đối diện với cô là một giọng cười man rợ, ánh mắt sáng quắc, đưa tay đẩy cô, rồi... cô rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
“A…”
Một tiếng thét chói tai vang lên, rốt cuộc cô cũng đã tỉnh.
Lam Kim Ngọc sờ sờ mặt mình, sau đó đưa tay ra nhìn, may quá, là mồ hôi chứ không phải máu, may là cô không bị ném cho tan xương nát thịt.
“Trần Mỹ Mỹ, tỉnh rồi thì mau dậy đi, tuy nhà chúng ta có tiền nhưng cũng không giàu tới mức có thể chi trả cho cái phòng VIP của bệnh viện này cả đời đâu”
Ngồi bên cạnh giường là một cô gái trông rất quyến rũ, cao ráo như người mẫu, nhưng điều khiến cô thắc mắc hơn cả là: “Người đẹp, cô vừa gọi tôi là gì?”
Một bàn tay đưa lên, sau đó, Lam Kim Dao hứng trọn một cái tát, dù không mạnh, nhưng cũng đủ khiến cô lùng bùng.
“Gọi em là gì? Trần Mỹ Mỹ, em bị điếc hay mất trí vậy hả? Ngồi dậy mau, đừng có nằm ăn vạ nữa, dù em có nằm liệt giường thì Phó tổng cũng không thèm ngó tới em đâu. Cũng đừng nghĩ tới chuyện kết thông gia giữa hai nhà nữa.”
Lam Kim Ngọc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe cô ấy nói không ngừng nghỉ: “Chị đi làm thủ tục xuất viện trước, em tranh thủ thay quần áo đi. Lát nữa chúng ta cùng đến Lam Đình hủy bỏ hợp đồng đã ký kia, chẳng phải chị đã nói rồi sao, ngoài vai phụ ra, em chỉ nên diễn hài thôi, vả lại, với tình trạng sức khỏe của em bây giờ, có đoàn phim nào dám mời em chứ?”
Cô gái kia giải quyết mọi chuyện rất nhanh chóng, gọn gàng, thoáng một cái đã làm xong thủ tục xuất viện. Sau đó, cô bị cô ấy kéo lên một chiếc xe hơi thể thao, rồi phóng nhanh như bay đến công ty giải trí Lam Đình. Nhưng mà, hiện tại đầu óc Lam Kim Ngọc vẫn còn đang rối như một mớ bòng bong.
Cô là Lam Kim Ngọc, tốt nghiệp trường đại học A, dung mạo hơn người, là một mỹ nhân chính hiệu, ngay từ khi còn chưa tốt nghiệp đã lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc giải trí Lam Đình, rồi trở thành nghệ sĩ độc quyền của Lam Đình. Hai năm, cô cố gắng rất nhiều hòng trở thành một ngôi sao điện ảnh và truyền hình nổi tiếng… nhưng, bây giờ cô….
Lam Kim Ngọc nhìn mình trong gương chiếu hậu, gương mặt không lớn lắm, nhưng lại tròn bóng như đắp đày lòng trắng trứng. Gương mặt này thật lạ lẫm với cô… người này tên là gì nhỉ… Trần Mỹ Mỹ, đúng rồi, chính là cái tên này.
Cô, Lam Kim Ngọc, bây giờ biến thành Trần Mỹ Mỹ rồi sao?
Lam Kim Ngọc kinh ngạc vì chính suy nghĩ kỳ lạ của mình.
Đầu cô như có dòng điện chạy qua, cả người cứng đờ như trúng sét, cô nhìn chằm chằm vào hư không, bất động... Cô nhớ ra rồi, những chuyện lúc trước, cô đã nhớ ra hết rồi.
Cô gái ngồi ở ghế lái vẫn liên tục lải nhải điều gì đó, nhưng Lam Kim Ngọc lại không nghe...
Người tên là Lam Kim Ngọc... thực ra… đã chết rồi!
Cô nhớ lại bữa tiệc đó, một bữa tiệc dành cho những nhân vật nổi tiếng nhất được tổ chức tại khách sạn năm sao.
…
Vào tám giờ tối, những người được mời gần như đã đến đông đủ, tất cả các ngôi sao nổi tiếng cùng nhà sản xuất, đạo diễn đều đã có mặt, ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ.
Lam Kim Ngọc không thích tiệc tùng kiểu này, nhưng không thể không đến, Thẩm Vi An nói khách mời hôm nay đều là đạo diễn và các nhà sản xuất có tiếng, cơ hội được hợp tác rất lớn, nên cô tới để thử vận may. Với vị trí hiện giờ của cô trong làng giải trí, cô có thể không đến, nhưng Thẩm Vi An thì khác, vào nghề đã được hai năm, ngoài mấy vụ bê bối ra, cô vẫn chưa có sản phẩm đầu tay nào, thậm chí là vai phản diện, cô ấy đã hai mươi tuổi, còn bao nhiêu lần hai năm nữa chứ. Vì vậy, bữa tiệc này rất quan trọng với cô ấy, chẳng khác nào sợi rơm cứu mạng.
Có cơ hội, tương lai của cô sẽ rộng mở.
Lam Kim Ngọc uống hơi nhiều, đầu óc choáng váng, bước đi loạng choạng, sau đó, cô chỉ nhớ có một đạo diễn nói gì đó với Vi An, rồi tất cả mọi người đều cười lớn, còn Vi An, hình như cô ấy bật khóc, rồi chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Lam Kim Ngọc nhìn thấy Vi An khóc, Vi An thường giấu sự yếu đuối của mình sau những lời nói chua ngoa cay nghiệt, vì vậy, cô ấy khao khát thành công hơn bất kì người nào khác.
Thấy vậy, Lam Kim Ngọc cũng chạy theo, lúc đó, do không cẩn thận cô đã va phải một người đàn ông, nhưng cô không dừng lại, chỉ vội nói tiếng xin lỗi rồi chạy vụt đi.
Cô tìm An Vi khắp nơi nhưng đều không thấy. Một tiếng sau, cô nhận được điện thoại của Trầm Dục, anh ấy nói Thẩm Vi An đã chạy lên sân thượng của công ty, bảo cô phải đến ngay, cảnh sát cũng đã có mặt.
Trong công ty, Thẩm Vi An chỉ có một mình Lam Kim Ngọc là bạn, nên hiện tại chỉ có cô mới khuyên nhủ được cô ấy, nhưng có lẽ, mọi người đã nhầm rồi.
Trên tầng thượng của công ty, Thẩm Vi An mặc một bộ sườn xám xẻ cao lên tới đùi, ngồi ở mép sân thượng, đung đưa đôi chân dài trắng nõn.
Cô ấy nhìn lên bầu trời đêm với vẻ mặt tuyệt vọng thê lương.
Phóng viên tới rất đông, nhưng cô ấy mặc kệ, nước mắt lã chã, hệt như những hạt pha lê rơi xuống, vỡ tan…
Lam Kim Ngọc đứng ở gần cửa sân thượng gọi: “Vi An, Vi An, cậu định làm gì? Vứt bỏ tất cả những gì mình đang có hay sao? Người chết rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa cả!”
Cô ấy nhẹ nhàng cất lên tiếng hát êm dịu, hệt như tiếng violin, nhưng, giọng hát tuyệt vời ấy không phải để trở về, mà là một lòng tìm cái chết.
Thẩm Vi An lên tiếng: “Kim Ngọc, tớ có gì? Hả? Tớ chẳng có gì hết!”
Trên bầu trời đêm vang lên tiếng một cô gái đang gào thét dữ dội, cô ấy gầy như vậy, chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ để cuốn bay, hình ảnh đó khiến trái tim Lam Kim Ngọc như chết lặng, sau đó, cô bước từng bước đi về phía cô gái đáng thương, đưa đôi tay ra thuyết phục: “Vi An, cậu xuống đi, cuộc đời con người rất ngắn ngủi, nhưng khi chết rồi thì sẽ rất dài rất dài.”
Dường như lời khuyên đã tác động được tới cô gái tuyệt vọng, Lam Kim Ngọc đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vi An.
Bầu trời đen kịt, trên sân thượng công ty giải trí Lam Đình, trước mặt rất nhiều cảnh sát và phóng viên, Lam Kim Ngọc từ từ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đó, bỗng nhiên Vi An thầm thì với cô: “Kim Ngọc, tôi sẽ tiếp tục sống thật tốt, cô hãy chết thay tôi, cô chết rồi thì Trầm Dục sẽ không quan tâm cô nữa, cơ hội sẽ dành cho tôi. Sau khi cô chết, những gì của cô sẽ thuộc về tôi. Kim Ngọc, đây là cái giá của việc cô muốn tôi sống!”
Lam Kim Ngọc mở to hai mắt, muốn bám vào gì đó, nhưng không được, trước mắt mọi người, Thẩm Vi An sợ hãi muốn “giữ” cô lại, nhưng chỉ nắm được góc áo mà thôi.
Lúc rơi xuống, cô nhìn thấy người đàn ông mà mình đụng phải trong bữa tiệc đang cố vươn tay kéo lấy cô, nhưng khoảng cách đã quá xa.
…
Cảm giác rơi xuống từ trên cao thật khủng khiếp, giờ nhớ lại, cô vẫn thấy nhói tim.
Sau đêm đó, Lam Kim Ngọc chết, trên đời đã không còn người này nữa, cái còn lại chỉ là dòng tên trên một ngôi mộ nhỏ.
Ngồi trên chiếc xe thể thao, sắc mặt Trần Mỹ Mỹ tái nhợt, ánh mắt cũng thất thần.
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)