Cứ vài ngày Lam Kim Ngọc lại đường đường chính chính đến Phó gia một lần, nên bày trí hay phòng ốc trong nhà cô đều nắm rõ. Cô phát hiện có một căn phòng Phó Bách Niên tuyệt đối không cho ai ra vào, hôm đó cô chỉ dừng lại trước cửa căn phòng có một chút thôi mà Phó Bách Niên đã nổi giận rồi.
Lam Kim Ngọc thề là lúc đó cô nghe thấy có tiếng động nhỏ mới đứng lại, chứ không hề có ý định đi vào. Nhưng vì càng cấm thì lại khiến cô càng tò mò, cô nghĩ, nhất định phải xem xem tỏng đó có gì, không chừng là một bí mật nào đó mà Phó tổng không muốn ai biết.
Khi Lam Kim Ngọc đi tới trường quay thì nữ chính cũng đã đến, cô ấy đeo một cặp kính rất to, che gần như nửa mặt, cằm hếch lên, thái độ kiêu ngạo, theo sau là hai trợ lý và một người đại diện, chẳng như cô, không những không có trợ lý, mà ngay cả người đại diện, Vy Vy, cũng không thấy mặt đâu, có lẽ bây giờ cô ấy đang ở chỗ của Từ Cẩm Ca rồi.
Lẽ ra sáng nay sẽ quay phân đoạn của nữ thứ chính, nhưng do nữ chính đến nên lịch quay phải lùi lại, cho nên cả buổi sáng Lam Kim Ngọc chỉ rảnh rỗi xem người khác quay.
Trong lúc Lam Kim Ngọc ngẩn người thì một nhân viên đến hỏi cô: “Trần Mỹ Mỹ, chị đang hẹn hò với Phó tổng hả? Hôm qua Phó tổng vì chị mà lên tiếng đuổi người, oai lắm luôn. Còn nữa, nghe đâu Phó tổng nổi giận vì việc nữ chính vắng mặt hôm qua nên hôm nay cô ấy đã đến rất sớm đó.”
Lam Kim Ngọc chỉ cười không nói, nhưng cảm thấy vui vẻ trong lòng, không ngờ Phó Bách Niên cũng được việc lắm, ai trong đoàn phim cũng sợ anh.
“Mỹ Mỹ, hôm qua phó đạo diễn có thái độ không tốt với chị, chị không để bụng chứ?”
Cô gái nhỏ ấp úng hỏi, vừa nghe là biết có người xúi giục, Lam Kim Ngọc đưa mắt nhìn cả trường quay thì thấy phó đạo diễn đang đứng cách đó hai thước nhìn cô cười, kiểu cười lấy lòng nịnh nọt, cô chợt thấy trong lòng rất dễ chịu.
Cô khoát tay: “Để bụng gì chứ, dù sao phó đạo diễn cũng chỉ làm đúng bổn phận mà thôi, chỉ là… chắc chắn chị sẽ chứng minh được năng lực của mình.”
Cô gái nhỏ bị tác động bởi nhiệt huyết của Lam Kim Ngọc, cúi người một góc chín mươi độ đáp: “Cảm ơn chị, thật ra thì phó đạo diễn rất tốt, có điều đôi khi thẳng tính quá, chị đừng để bụng nhé!”
Lam Kim Ngọc ngoắc tay gọi cô ấy tới gần mình rồi lên tiếng: “Em cũng nhờ vào mối quan hệ để làm ở đây không??
“Ơ? Sao chị biết?”
Lam Kim Ngọc cười bí hiểm: “Ha ha, chỉ cần nhìn qua là biết!”
Vô ưu vô lo, không chỉ dám cầu tình giúp phó đạo diễn mà còn dám nói xấu sau lưng anh ấy, không thân thích thì là gì?
Buổi sáng quay cảnh của nữ chính, chiều mới đến lượt Lam Kim Ngọc, nghỉ trưa, cô không ra ngoài ăn mà đặt cơm hộp, vừa ăn vừa lướt Weibo, bỗng ánh sáng trên đầu bị che mất, còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì một cái đùi gà đã được đặt vào hộp cơm của mình.
Là Trần Trạch Đào, mặt anh không có chút biểu cảm nào, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Không phải cô rất thích ăn sao?”
Tôi nói thích ăn khi nào chứ? Lam Kim Ngọc thắc mắc, một lúc sau cô mới nhớ ra là Trần Mỹ Mỹ thích, cô gái này ăn uống thật tùy tiện, không để ý đến vóc dáng, nên thích ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, những thứ đầy dầu mỡ ấy mà cô ấy cũng thích cho được.
Lam Kim Ngọc nhìn miếng đùi gà mà khóc không ra nước mắt: “Dạo này tôi đang giảm cân.”
Trần Trạch Đào: “Như bây giờ cũng tốt mà, thật ra, đừng để ý đến lời người khác làm gì!”
Đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói dáng cô không xấu, tự dưng cô cảm động, nhưng cô vẫn muốn giảm cân, ít ra là về mặt sức khỏe.
Trần Trạch Đào nhìn cô một lát rồi lặng lẽ cầm cái đùi gà bỏ đi.
Lam Kim Ngọc chỉ lo lướt mạng nên không để ý đến hành động đó của anh.
Trên trang đầu là ảnh của Phó Bách Niên, cô ấn vào xem thì thấy trong đó có một bức ảnh Từ Cẩm Ca tình tứ dựa vào người anh, mặt nũng nịu, nhìn thoáng qua cũng đủ biết là nét mặt của một cô gái đang yêu.
Lam Kim Ngọc mân mê chiếc đũa, sao cô thấy bức ảnh này trông quen quá.
Nhớ rồi, là ảnh chụp lúc ăn cơm ở Phó gia, khi ấy Từ Cẩm Ca nhất định đòi đứng cạnh Phó Bách Niên, thì ra là có ý đồ, xem ra người này cũng không phải dạng vừa đâu.
Lam Kim Ngọc đóng Weibo rồi hí hửng gọi cho Phó Bách Niên, lúc này, anh vừa mới họp xong, đang ăn trưa, thấy cô gọi anh còn nghĩ ở trường quay xảy ra chuyện nên vội nhấc máy: “Sao vậy? Có người bắt nạt cô sao?”
Không hổ danh là kim chủ, không những có tiền mà còn biết quan tâm đến cô nữa, tiến bộ lắm.
Lam Kim Ngọc cười thầm: “Không phải tôi, là anh bị người khác gài bẫy rồi. Chao ôi, Phó Bách Niên, anh hay đăng hình lên Weibo lắm sao? Tôi vừa mới thấy hình của anh và Từ Cẩm Ca đó, trên Weibo đang rộn ràng lắm, fan của cô ấy còn nói hai người sắp kết hôn nữa kìa.”
“Đúng là tôi sắp kết hôn nhưng tiếc là không phải với cô ta.”
“Chẳng lẽ với tôi?” Cô buột miệng.
Phó Bách Niên im lặng không trả lời, sau đó tắt máy.
Bị dập máy đột ngột khiến cô càng hoài nghi, cô nghĩ thầm: “Chắc không phải là mình chứ?”
Buổi tối, Lam Kim Ngọc đến Phó gia đúng lúc lại không có ai ở nhà, cô định về phòng ngủ, nhưng đi đến cửa căn phòng bí ẩn đó, cô lại dừng chân, rồi cứ thế vô thức đi vào.
Một căn phòng rất bình thường, không có gì quá đặc biệt.
Cô tiện tay cầm lấy quyển ghi chú ở trên bàm, nhìn thấy những dòng chữ được viết bằng bút máy rất đậm.
‘Mỗi chúng ta là một nửa vòng tròn, khi được sinh ra, nửa kia của chúng ta đang đợi chúng ta ở một nơi nào đó trên thế giới, khi trưởng thành, chúng ta bắt đầu tìm kiếm, rồi từ đó cứ lang thang đi tìm một nửa của mình.
Thật may, tôi đã sớm tìm được cô ấy, ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã nghe thấy tim mình loạn nhiệp, thình thịch… thình thịch… Mỗi nhịp đập đều mách bảo cho tôi biết: Chính là cô ấy, chắc chắn là vậy!
Nhưng đang tiếc, tình yêu không ở lại với tôi, cô ấy đã rời xa thế giới này, thế nên cuộc đời tôi mãi mãi sẽ không trọn vẹn, mãi mãi không thể trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh …”
Đọc xong, Lam Kim Ngọc bỗng cười thầm, không ngờ người đàn ông này lại chung tình đến thế, chỉ là… không biết cô gái được anh yêu… là ai.
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)