Thẩm Vi An ngồi ở đình các trong trang phục cổ trang màu đỏ, mái tóc đen huyền cài một cây trâm gỗ, mặt trang điểm rất nhẹ, toàn thân toát lên nét mộc mạc đơn thuần.
Trông rất trang nhã.
Chỉ có Lam Kim Ngọc mới biết,bản chất côta không phải như thế, cô tahám lợi, nham hiểm, để đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Lam Kim Ngọc vẫn tươi cười tiếp tục nhập vai.
“Tỷ tỷ, tỷ có muốn biết Vương gia đang nghĩ gì không,để muội nói cho tỷ nghe nhé.” Nàng* ngoắc ngoắc ngón tayvề phía Bình Dương Vương phi.
*Lam Kim Ngọc đang nhập vai, nên chuyển xưng hô từ hiện đại qua cổ đại.
Bình Dương Vương phixiết chặt nấm đấm, tức đến phát run, đáy mắt nàng dường như có lệ, sau đó, nàng bước qua, cố kìm cho nước mắt không rơi xuống, hỏi Kim Lăng: “Kim Lăng, nói cho ta biết đi, rốt cuộc… vì sao Vương gia lại cưới ta? Trong lòng Vương gia chỉ có muội muộithôi đúng không? Ngài hận ta, hận ta xen vào tình cảm của hai người, muội muội, muội nói cho ta biết đi, có đúng như vậy không?”
Kim Lăng nhẹ nhàng đến bên nàng, che miệng cười nham hiểm: “Nếu như tỷ thật lòng muốn biết, ta sẽ nói cho tỷ biết.”
Bên ngoài, Lý Kỳ nhìn thấynét mặt của Lam Kim Ngọc thì nổi da gà.
Anh vỗ nhẹ vai người bên cạnh, nói khẽ: “Trần Mỹ Mỹ diễn tốt quá, nếu không có gương mặt đó thì tôi đãnghĩ người đứng kia là Lam Kim Ngọc rồi.”
Người bên cạnh Lý Kỳ cũng trả lời rất nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn violin, Lý Kỳ quay đầu lại nhìn thì sừn người mất mấy giây,vì,giọng nói nhẹ nhàng đó là của... Phó tổng…anh đảo mắt một vòng, phát hiện mọi người đã tránh xa, chỗ này chỉ còn lại mình anh.
“Ha ha, Phó tổng cũng đến sao?”
Phó Bách Niên nhìn anh gật đầu, sau đó, tầm mắt lại chuyển qua đình các, ánh mắt vừa thâm trầm vừa chăm chú.
Bình Dương Vương phihồn nhiên bước tới mà không hề biết nguy hiểm đang kề cận, nụ cười trên mặt Kim Lăng càng lúc càng sâu, cùng với tiếng bước chân ngày càng gần, đuôi mắt nàng bắt đầu lạnh lẽo.
Dĩ nhiên Thẩm Vi An đã đọc kịch bản nên biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô không kìm được mà lộ ra nét sợ hãi trong đáy mắt, mà… điều tối kỵ nhất của một diễn viên chính là không điều tiết được cảm xúc của mình, biểu hiện của Thẩm Vi An đã bị Xương Thịnh nhìn thấy.
“Cắt! Thẩm Vi An, cô đang làm gì vậy? Nhân vật của cô có thiên nhãn sao? Biết trước Kim Lăng sẽ hại mìnhà, nên mới sợ hãi như vậy? Làm lại, chú ý cảm xúc của mình!”
Lam Kim Ngọcmỉm cười rất tươi, sờ sờ mặt mìnhnói với Thẩm Vi An: “Vi An, bị nét mặt của tôi dọacho sợ sao, ha ha, thật ra chính tôi cũng cảm thấy sợ đó.”
Câu nói này của cô tựa như một lời nhận xét.
Thẩm Vi An nhìn khuôn mặt tròn trịa trước mắt mình,tự dưng cảm thấy buồn bực, không hiểu tại saomỗi lần nhìn vào Trần Mỹ Mỹcô lại bị dẫn dắt theo lối diễn của cô ta, chẳng phải thiên hạ đồn rằngcon nhỏ mập này không có chút năng lực nào sao?Vậy vừa rồi là gì?
Lam Kim Ngọc tiến đến trước mặt bạn diễn, vẫn cười hì hì, làm bộ vô tình hỏi: “Vi An, sao cô không trả lời, chúng ta phải cố gắng nhiều vào, tổng giám Thẩm đã hứa nếu tôi diễn tốt sẽ mời tôi một bữa, hấp dẫn thật đó, à, mà cô đoán xem, có phải tổng giám Thẩm đã thích tôi rồi không?”
Thẩm Vi An bỗng đập mạnh lên bàn đá, ánh mắt lạnh băng như một con rắn độc.
Lam Kim Ngọc thấy cô ta nổi giận thì làm ra vẻ sợ hãi, đứng rụt qua một bên. Người ngoài nhìn vào đều thấy Thẩm Vi An đang ỷ thế hiếp người, còn là khi dễ một người mới nữa.
Phó Bách Niên nhìn bóng dáng màu đỏ kia, ánh mắt sầm lại.
Lam Kim Ngọc nhìn cô gáiđang nổi giận trước mặt, bấy nhiêu đủ thấy những gì cô đoán không sai, dù đã có kim chủ, nhưng Thẩm Vi An vẫn có tình cảm với Trầm Dục, chẳng qua chỉ mới thăm dò có một câu thôi mà cô ta đã phản ứng như vậy rồi, xem rathời gian qua cô đã lơ là quá mức.
Có lẽ đã phát hiện ra ánh mắt xung quanh nên chân mày của Thẩm Vi An giãn ra, cô vui vẻ trả lời Lam Kim Ngọc:“Trần Mỹ Mỹ, nếu tổng giám Thẩm đã xem trọng cô như vậy thì cô phải cố gắng lên,không thì cái tên Trần Mỹ Mỹ vừa được thốt lên thì mọi người đã nghĩ tới một cái đuôi dai dẳng haylà một lễ cưới nào đó rồi.”
“Tất nhiên rồi! Thôi, bắt đầu rồi kìa, ngàn mong vạn mong lần này đạo diễn không hô ‘cắt’ nữa.”
Thợ hóa trangphủ phấn lại cho hai người,rất nhanh, cảnh quay lại được tiếp tục.
LúcBình Dương Vương phi đến gần Kim Lăng, Kim Lăng nở một nụ cười ác độc, ngay lập tức, Bình Dương Vương phi bị đẩy mạnh xuống hồ sen, nàng vùng vẫy, vì không biết bơi nên ngày càng chìm xuống trong bùn, cả người bẩn thỉu hôi hám.
Lúc này, tới vai nam chính Dương Bình Vương.
Từ Hiếu là một minh tinh đang lên của ngành điện ảnh, anh xuất thân người mẫu, sau khi chuyển qua đóng phim, anh đã có sẵn một lượng fan hùng hậu, tiến thẳng lên diễn viên hạng A.
Anh không phải là nghệ sỹ của công ty giải trí lam Đình, Thẩm Dục đã nhiều lần nghĩ cách chiêu mộ anh, nhưng vẫn chưa thành công.
Kim Lăng thấy Bình Dương Vương đi tới thì lập tức nhào vào lòng hắnkhóc thút thít: “Vương gia,ngài tới rồi, Vương phi bị rơi xuống hồ sen, ngài mau cứu tỷ ấy đi.”
Miệng thì kêu cứu giúpVương phi nhưng hai tay Kim Lăng lại túm chặt lấy Bình Dương Vương, đã vậy còn chắn trước mặt hắn khiến hắn không bước được bước nào.
Lý Kỳ kinh ngạc thốt lên: “Ái chà, có vẻ như tôi đã quá coi thường Trần Mỹ Mỹ rồi, không ngờ cô ấy linh hoạt như vậy, còn biết tạo thêm tình tiết, không những không làm rối kịch bản mà còn khắc họa rõ hơn sự độc ác của tiểu thiếp Kim Lăng.”
Xương Thịnh cũng gật đầu hài lòng: “Không hổ danh là người do Lam Kim Ngọc tiến cử, tốt, rất tốt.”
Thật raLam Kim Ngọc nghĩ rất đơn giản, cô chỉ muốn đùa với Thẩm Vi An chút thôi, nhìn Thẩm Vi An vùng vẫy như sắp chết đến nơi, cô thầm thỏa mãn trong lòng.
“Này! Mau tìm người xuống giúp tôi!”
Một phân đoạn quay đang hay như vậy lại bị Thẩm Vi Anphá vỡ.
Sau khi được kéo lên, Thẩm Vi An nổi giận đùng đùngbước tới chỗ Lam Kim Ngọc,cô vung tay tát một cái thật mạnh, lớn tiếng trách: “Ai cho cô thêm thắt tình huống vậy hả?”
Cái tát này khiến cả đoàn phim sững người.
Người dịch: Cá Ướp Múi (Ớt’s team)