Bỗng nhiên, từ trong phòng ngủ vang lên tiếng một con sư tử Hà Đông gầm rú——–
“Mộ Thần!!!! Mẹ nó em đã đi ngủ chưa??!!!!”
Chú mèo con vô tội đang núp trong góc tường nghe thế giật bắn mình, vội vã chạy biến.
Ngay lập tức, từ trong căn phòng làm việc vẫn còn sáng đèn bay đến một câu trả lời vô cùng yếu ớt: “…Sắp…”
Mộ Thần đang ngồi trước màn hình máy vi tính, lướt weibo vô cùng hăng hái.
Cặp kính mắt được lau đến bóng loáng trên mũi cậu đang phản chiếu lại những dòng chữ dài ngoằng từ màn hình máy tính.
Mộ Thần đang chuẩn bị post một mẩu truyện BL nhỏ cực kỳ cực kỳ cư tê~, đúng lúc cậu đang lướt bàn phím gõ ra một tràng “23333HPP!!! _(:з” ∠)_”, thì “Rầm” một tiếng, có người nào đó mặt không cảm xúc, vận sức giơ chân đạp bay cửa phòng làm việc của cậu.
——-Thôi xong = 口 =!!
Mộ Thần hít sâu một hơi, sau đó lấy hết sức lực còn lại, méo mặt vẻ tha thiết đầy tội nghiệp: “Honey à…”
Cát Uy Hồng: “…”
Mộ Thần lại tươi cười thê lương: “Hồng Hồng…”
Cát Uy Hồng: “…”
Mộ Thần tiếp tục đổi vẻ mặt, chỉ trong đúng một giây, cái vẻ mặt non nớt e thẹn không gì sánh được chường ra ngay trước mặt Cát Uy Hồng: “Chồng à…”~
Cát Uy Hồng: “…Tốt nhất là đừng có nói nữa.”
Mộ Thần: “…”
Trong nháy mắt Mộ Thần như thấy mình đã nhảy chồm qua tám vạn con Thảo Nê Mã[1]…
2. Mộ Thần và Cát Uy Hồng là một đôi tình nhân.
Đúng vậy, một đôi tình nhân đồng tính.
Thực ra, nếu so tính tình của Mộ Thần với Cát Uy Hồng thì chuyện này đúng là đến mãn kiếp cũng không ai tin nổi.
Vì sao?
Chẳng hạn, cứ mỗi sáng sớm, trong khi Cát Uy Hồng 5 giờ đã rời giường, chuẩn bị đi chạy bộ thì Mộ Thần hoàn toàn lười biếng rúc trong ổ chăn không thèm dậy.
Chẳng hạn, cứ mỗi sáng sớm, trong khi Cát Uy Hồng 7 giờ đã sớm mua đồ ăn sáng, chuẩn bị tài liệu để đi làm thì Mộ Thần vẫn như trước, lười biếng rúc trong ổ chăn không thèm dậy.
Chẳng hạn, cứ mỗi sáng sớm, trong khi Cát Uy Hồng 8 giờ đã chuẩn bị ra mở cửa con Santana[2] hàng secondhand để đi làm thì Mộ Thần vẫn đang lười biếng rúc trong ổ chăn không thèm dậy.
Chẳng hạn, cứ mỗi buổi trưa, trong khi Cát Uy Hồng đúng 12 giờ đã dùng cơm trưa ở công ty thì Mộ Thần vẫn như cũ, lười biếng rúc trong ổ chăn không thèm dậy.
Chẳng hạn, cứ mỗi buổi chiều, trong khi Cát Uy Hồng 2 giờ đã bắt đầu tham dự cuộc họp hội đồng chi nhánh thì Mộ Thần mới khoan thai rời giường đi rửa mặt.
Chẳng hạn, cứ mỗi buổi chiều, trong khi Cát Uy Hồng 4 giờ đã bắt đầu bàn bạc chuyện làm ăn với đối tác thì Mộ Thần đang nhàn nhã đi ăn bữa sáng muộn[3].
Tóm lại là còn rất nhiều, nhưng quay về chủ đề chính đã—–
Đối với Cát Uy Hồng mà nói, cái tên tiểu tử Mộ Thần này là một kẻ lười biếng, không cầu tiến, chỉ biết hết ăn rồi ngủ!
Đối với Mộ Thần mà nói, Cát Uy Hồng là một tên không những mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức[4] mà còn ép bức người ta cũng phải mức chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức!!
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, ông trời vẫn cứ an bài một cái tài tình như vậy.
Đây giống như là nghiệt duyên, dù có muốn chạy cũng thoát không nổi.
——Mộ Thần và Cát Uy Hồng vốn là trúc mã trúc mã[5].
3. Lại quay lại vấn đề, Cát Uy Hồng là một người tính cách khá cứng nhắc.
Hắn không bao giờ theo đuổi mấy trào lưu này nọ, và chỉ sờ đến cái máy vi tính với mục đích duy nhất là về chuyện làm việc. Mấy cái khác, không dính dáng.
Cụ thể hơn chút nữa, Cát Uy Hồng là một tên cổ hủ chệch hướng so với thời đại.
Một kẻ cứng nhắc hết thuốc chữa.
Này chứ, đã có ai thấy cái thể loại thanh niên trai tráng nào mà mới 9 giờ tối đã đánh răng rửa mặt xong xuôi chờ lên giường đắp chăn đi ngủ chưa??!! Cũng có phải đi xxoo đâu mà nhiệt tình thế!!!
Vì thế cho nên, mỗi ngày, cứ đến tầm 10 giờ hơn, Cát Uy Hồng nhất định sẽ đứng lên, túm lấy cái kẻ nào đó vẫn còn đang say sưa ngâm mình đến chết trôi trong weibo, quẳng lên giường, đi ngủ.
Mộ Thần mệt mỏi ngáp một cái, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cát Uy Hồng lấy một cái: “Được rồi, được rồi, em tắt máy đi ngủ bây giờ đây mà.”
Ai mà ngờ, hình như hôm nay Cát Uy Hồng lại uống nhầm thuốc gì, thế là hắn nghiêm mặt một chút, sau đó mở miệng nói rất thiếu tự nhiên: “Anh muốn xem em lại đang làm cái gì!”
Lần này, đến lượt Mộ Thần trợn tròn mắt.
—–
Chú thích
[1] Thảo Nê Mã: em này tên đồng âm với câu “đ*t m* mày” của mình~ Tóm lại thì là chửi, chửi và chửi~ ╮(╯_╰)╭
[2] Santana: một hãng xe con của Đức, sản xuất tại bang California của Mỹ.
[3] nguyên là “brunch”. Là bữa ăn nhẹ nằm giữa bữa sáng và bữa trưa (kết hợp từ của “breakfast” và “lunch” đó =]]).
[4] chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức (Obsessive compulsive disorder – OCD): một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
[5] Bạn bè từ nhỏ nếu giai gái thì gọi là thanh mai trúc mã, giai giai thì chỉ còn trúc mã trúc mã thôi =))