Mộ Thần nghe được những lời kia của Cát Uy Hồng, thiếu chút nữa là lật bàn gào tướng lên.
Nhưng lý trí nói cho cậu biết, nếu bây giờ mà nói những lời kia ra, cái tên đàn ông đang bốc mùi dấm chua loét có thể bay xa đến 10km này nhất định sẽ quăng cậu lên giường làm đến khi nào cậu không đứng dậy nổi suốt một tháng cho coi.
Cậu đành phải yếu ớt mở miệng: “………..Honey……… Không phải em muốn cầu hôn anh ấy thật……… Đây là một cách thức thể hiện sự yêu thích thôi……….”
Không ngờ nghe xong, Cát Uy Hồng càng thêm xù lông: “Em thích hắn??!!”
Nhất thời cả 10 cân nước mắt nước mũi bắt đầu lưu thông, chảy chảy trong người Mộ Thần, chỉ trực tuôn trào: “Sao anh không chọn phần trọng điểm để nghe giùm cái………”
“Phần anh chọn cũng là trọng điểm!!”
“…….Em không thích anh ấy……”
“Vậy em lại muốn gả cho hắn?!! Em có thể tùy tiện nói gả là gả cho một thằng đàn ông khác như thế được à?!! Mẹ kiếp chẳng nhẽ em chưa bao giờ muốn lấy anh mà chỉ nghĩ đến thằng khác sao?! Ông nuôi không em suốt như thế, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!!”
Nghe nói thế, vẻ mặt Mộ Thần cũng bừng bừng lửa giận.
Ngậm nỗi oan khiên nghẹn hoài trong họng cho đến tận bây giờ, nếu không nổi đóa lên chắc cậu đắc đạo thành thánh luôn rồi.
Mộ Thần ngửa đầu lên nhìn người đàn ông cao hơn mình đến cả một cái đầu, đôi mắt tràn ngập uất ức: “Em sẽ không thèm gả cho anh!! Chết cũng không gả!!”
11. Từ hôm đó, Cát Uy Hồng bắt đầu dọn dẹp đồ đạc ra khỏi nhà của Mộ Thần.
Cứ như vậy, rốt cuộc bọn họ đã chính thức chia tay.
Nói không đáng tiếc thì chắc chắn là không phải, dù sao cũng là tình cảm của hơn chục năm bên nhau, người này mới thế mà đã quyết liệt chia tay, kể cũng quá…
Mộ Thần nhìn chằm chằm gian nhà trống không vắng bóng một người nào đó, lòng có cảm giác đắng chát.
Chú mèo con rúc trong góc phòng vẫn kêu meo meo như cũ, tiếng kêu kéo dài có chút ai oán.
Lúc bấy giờ Mộ Thần nhớ đến con mèo con với bộ lông màu trà này, nó là do Cát Uy Hồng vì sợ Mộ Thần buồn chán nên mới mua về nuôi.
Cậu lấy một miếng bánh kem đặt xuống cạnh chân. Chú mèo ngoan ngoãn chạy đến, dụi dụi vào giày của Mộ Thần, cái đầu lưỡi nhỏ xinh nhẹ nhàng liếm liếm bánh kem.
Trông con mèo khôn ngoan như vậy, Mộ Thần không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhưng so với ai đó thì càng—————-
“Cát Uy Hồng đồ vô lại ngay cả con mèo cũng không bằng!!!!”
Mộ Thần căm giận mở di động, tiện tay bấm số gọi cho chị hai nhà mình.
“A loo~~~~~~~” Đầu dây bên kia nhấc máy, thiếu nữ Mộ Hạnh lờ đờ uể oải bị tên thất tình Mộ Thần quấy rối, nghĩ mà hận đến nghiến răng.
“Chị… sao chị vẫn…ừm… còn đang ngủ?”
Mộ Hạnh nghe thấy giọng Mộ Thần có chút khác thường: “Thần Thần? Em làm sao thế? Cái thằng Cát Uy Hồng kia bắt nạt em phải không?”
“Không…” Mộ Thần ngập ngừng một chút rồi mới mở miệng, “Em chia tay với anh ấy rồi.”
Mộ Hạnh im lặng một chốc, sau đó đột nhiên căm tức rú lên: “Tên chó má đốn mạt Cát Uy Hồng dám đá em giai bà!!! Nói!! Con hồ ly tinh nào quyến rũ hắn rồi?!! Để chị đây giúp mi giáo huấn hắn!!”
“Không cần đâu chị…”
“Để một tên cặn bã rác rưởi như thế còn sống sót trên cõi đời này thì thật là tội lỗi!!”
“Chị…” Mộ Thần mệt mỏi nói, “Bọn em chỉ là tính cách quá khác nhau thôi, chị biết đấy? Anh ấy chưa bao giờ đụng đến internet, cũng như em chưa bao giờ đi ngủ lúc 9 giờ tối. Sau đó, cứ thế mà… chia tay thôi.”
Ở đầu dây bên kia, Mộ Hạnh trầm mặc một lúc lâu, rồi giận dữ nói: “Được lắm!! Để chị đây tìm cho mi một thằng bạn giai khác!!”
“Phụt———-” Mộ Thần không nhịn được bật cười, không thể phủ nhận chị gái nhà mình tính tình khá nóng nảy, nhưng khả năng tiếp thu lại cực kỳ cao.
Năm đó, khi cậu và Cát Uy Hồng mới yêu nhau, người duy nhất giúp bọn họ cầu xin sự đồng ý từ cha mẹ chính là Mộ Hạnh.
Thế nhưng, thời thế đổi thay, cái người năm nào đã cùng mình quỳ xuống dưới chân cha mẹ đã không còn ở bên mình nữa rồi…
Chờ chút, Mộ Thần! Sao mi lại đột nhiên chuyển tông bi kịch lâm ly bi đát vầy chớ!
Mộ Thần = 口 = một lúc, bỏ qua nỗi đau chia tay đang âm ỉ nhưng nhức trong lòng, sau đó giả vờ ung dung nói: “Yên tâm đi, em không sao mà.”
Mộ Hạnh nói: “Thật không? …Em có muốn đến nhà chị ở tạm một thời gian không?”
Mộ Thần nói: “Qua mấy ngày nữa rồi tính tiếp, hiện giờ em vẫn còn có thể nuôi sống chính mình. Chờ đến lúc nào em hết sạch tiền thì bà chị đừng có giở trò khóa cửa không gặp đó nha.”
Mộ Hạnh cười: “Không đâu.”
Mộ Thần suy nghĩ một lúc, sau đó mở miệng nói: “Chị, chuyện em với… Cát Uy Hồng, chị đừng nói cho ba mẹ nha. Cứ vậy đi.”
Mộ Hạnh trầm xuống: “Ừ được rồi… Tiểu Thần, phải tự lo cho mình tốt vào đấy.”
Mộ Thần nắm lấy điện thoại, cười cười: “Đương nhiên, chị nghĩ em là ai chứ!”