Giữa hè còn có một địa điểm rất tuyệt, đó chính là hồ bơi.
Trời nóng nực, bợi lội quả là thích nhất, trong nước mát mẻ, là nơi nghỉ hè tuyệt vời. Có điều phần lớn người đến hồ không phải bơi lội, mà là ngâm mình dưới nước. Đứng ở trong nước, nhảy nhảy hai cái, mặt không trang điểm tóc không búi, cứ như vậy vốc nước tạt nhau. Còn có mấy cô gái mặc bikini thường đứng ở bên bờ hồ, người người đi qua lả lướt, mấy cánh đàn ông thích nhất là đi bơi lội lúc này.
Duyệt Thiên hội là hội nổi danh nhất trong thủ đô, hình thức kinh doanh hội viên được nâng lên cách điệu, ăn mặc ngủ nghỉ đầy đủ mọi thứ, đặc biệt là hạng mục khai phá kinh doanh hồ bơi, nhiệt độ hồ ổn định, chế tạo gợn sóng, còn có bể nhiệt nóng lạnh, tuy đầu tư hơi lớn nhưng cũng là thủ đoạn để hấp dẫn và vơ vét tiền dân.
Thời tiết giữa hè làm ăn đặc biệt tốt.
Tiểu Vương là huấn luyện viên bơi lội mới của Duyệt Thiên hội, nói là huấn luyện viên thì không bằng nói là nhân viên phục vụ kiêm chức nhân viên bảo vệ, không có chuyện gì thì dạo quanh bờ hồ, có khách đến tìm gã chỉ cần chỉ dẫn một chút. Bởi vì người còn trẻ, dáng dấp không tệ, nên ngày thường có mấy người phụ nữ mỹ mạo phú quý thỉnh thoảng đến tìm gã nói mấy câu, không có gì cũng tính là chuyện tốt, quan trọng là hội viên câu lạc bộ này không giàu thì phú, được mấy người này gọi một tiếng huấn luyện viên, cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Bất quá từ khi cái người kia tới nơi này, mấy ngày nay gã đều không vui nổi.
Gã xoay tay liếc nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ sáng, mấy người phụ nữ trong hồ đột nhiên nhiều hơn, tụ hai tụ ba đứng một chỗ nhìn ra ngoài cửa, so với ánh mắt trêu đùa ngày thường vẫn nhìn gã, thì mấy ánh mắt này thật sự nóng bỏng hơn nhiều.
Mười giờ kém mười phút, Tiểu Vương lấy giẻ lau chùi mấy vệt nước bắn trên sàn, bỗng trong hồ bơi vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại. Tiểu Vương ngẩng đầu lên, thuận theo tầm mắt của mọi người nhìn sang, nhất thời không cao hứng nổi mà bĩu môi.
Ở cửa phòng thay đồ nam có một người đi ra, một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú. Vóc dáng rất cao, thoạt nhìn hơn một mét tám lăm, mặc quần bơi đen dài đến đầu gối, nửa người trên lộ ra da thịt trắng noãn, dễ thấy nhất là cơ ngực rắn chắc và sáu cơ bụng chỉnh tề, đương nhiên còn có thể nghe thấy mấy người phụ nữ nói gì mà nhân ngư tuyến xinh đẹp, sâu thẳm, bán kín bán mở. Chàng trai mang nón bơi, trong tay cầm kính bơi, ngũ quan ngược lại nhìn rất thoải mái, đẹp trai là một chuyện, quan trọng là không có tính xâm lược, nói chung coi như cậu ta là menly, gã quăng cái tâm tình ước ao ghen tỵ này, trong mắt của gã thì chàng trai này cũng tốt.
Chờ đến khi tỉnh hồn, chàng trai đã đi từ phòng thay đồ đến khu nghỉ ngơi bờ hồ bên kia, lúc này Tiểu Vương mới một thân mồ hôi lạnh phản ứng lại bản thân vậy mà nhìn chằm chằm vào một thằng đàn ông hơn hai mươi giây, quả thật khó mà tin nổi.
Chàng trai đi từng bước, tản mạn tự tại, vóc dáng hoàn mỹ, khiến người ta có cảm giác như thấy một mỹ nhân ngư. Tiêu Vương mắng hai tiếng yêu nghiệt, cúi đầu không nhìn nữa.
“Chị Lưu.” Chàng trai đi tới bên cạnh hồ bơi, đứng ở bên ghế trên bãi cát, cười gọi một tiếng.
Người phụ nữ nằm trên ghế đột nhiên ngồi dậy, hốt hoảng vuốt vuốt tóc, ngửa đầu cười nói: “Ai da, Huấn luyện viên, cậu tới rồi.”
“Là em tới muộn.”
“Không muộn, là chị tới sớm, cách mười rưỡi vẫn còn sớm hơn mười phút mà.” Đang lúc nói chuyện, người gọi là Lưu Na Na đã đứng dậy. Tuy bị người ta gọi là chị nhưng tuổi cô trên thực tế cũng không lớn lắm, da thịt căng bóng, đường cong và bờ mông vểnh cao rất mê người, còn có dung mạo trải qua chăm chút tỉ mỉ, nói là mỹ nữ thượng đẳng cũng không quá. Huống hồ gia thế Lưu Na Na trong thành phố cũng được xem là một nhân vậy phú hào, quý nữ ngày thường được người nâng niu, nay từ miệng cô được gọi một tiếng huấn luyện viên, giống như thiếu nữ mới biết yêu, hai má đỏ ửng một mảnh.
Chàng trai này là người thích cười, hơn nữa cười rất ấm, khiến người ra nhớ tới tia nắng trong đêm đông chiếu xuống mặt hồ, sóng gợn lăn tăn, ấm áp thoải mái.
Hắn liếc nhìn bể bơi, hỏi: “Chị Lưu, hiện tại bắt đầu, vẫn xem là đúng giờ chứ?”
“Vậy… bây giờ đi.”
Chàng trai lấy phao tập, đi đến bên bờ hồ, thả nhẹ xuống nước, văng lên bọt nước li ti. Lưu Na Na thướt tha đi theo sao, từ bên bờ hồ đi xuống, sau đó giơ tay nhón chân dựa về hướng chàng trai kia. Tùy tiện nói chuyện đôi câu, rồi dựa theo lời hướng dẫn của huấn luyện viên, đầu tiên là thích ứng để đầu và mặt thả lỏng trong nước, sau đó ôm phao tập luyện đạp nước.
Chàng trai ở bên người thoải mái bơi theo, đến khu vực lặn, tình cờ làm động tác lặn xuống nước, giống như hòa vào trong nước, vừa chuẩn mực lại đẹp đẽ.
Lưu Na Na nhìn động tâm, bèn cầu xin một câu: “Huấn luyện viên à, cậu bơi thêm một vòng cho chị xem chút đi.”
Loại bơi lội mang tính biểu diễn này khẳng định không phù hợp với quan hệ giữa huấn luyện viên và học sinh, nhưng trừ bọn họ còn có lợi ích lui tới, tuy chàng trai này không quá tình nguyện, nhưng vẫn phải cười đáp ứng.
“Soạt” một tiếng vang lên, chàng trai bơi ra xa.
Bơi tự do, tiêu chuẩn, đẹp đẽ, động tác giống trong sách, động tác hai tay đan nhau, còn có bọt nước từ cánh tay vung lên, dưới ánh đèn chiếu rọi, khiến người ta có cảm giác như thấy thiên nga, phá lệ tao nhã, cao quý và xinh đẹp.
Dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông quả là không thích hợp nhưng không biết vì sao, mỗi một động tác của chàng trai này lại khiến người xem không cách nào rời mắt, giống như gặp quỷ, hận không thể nhìn đến thiên hoang địa lão (vĩnh viễn với trời đất).
Chàng trai bơi từ phía đối diện trở về, Lưu Na Na nhìn đến miệng lưỡi khô khốc ngực phập phồng, chờ đến khi hoàn hồn lại đã thấy một người phụ nữ khác cũng đang nhìn về bên này. Cô vừa đắc ý vừa hậm hực, ánh mắt bén nhọn trừng lần lượt một vòng, muốn nói đây là người bà đây chấm trước, ai cũng đừng nghĩ tới nhúng tay vào.
Đương nhiên, cũng có người không sợ Lưu Na Na, đối chọi cười lạnh một tiếng, nhìn ánh mắt nhìn chàng trai kia vẫn nóng bỏng như trước.
Chàng trai lội tới trước mặt, động tác dần chậm lại, mãi đến khi cách Lưu Na Na khoảng một mét, thì ra khỏi nước. Bọt nước óng ánh từ trên đầu uốn lượn một vòng trượt xuống, đôi mắt được nước gột rửa sáng lấp lánh như kim cương, đặc biệt là đôi môi đỏ thắm tôn lên làn da trắng noãn, trong giây lát này đẹp đến quả thực làm cho người ta nín thở.
Lưu Na Na tim nhảy quá nhanh, vội vội vàng vàng muốn lên bờ, tim cô hơi yếu, không chịu nổi kích thích, lực sát thương của mỹ nam quá mạnh mẽ rồi.
Trở lại bờ, trên mặt chàng trai có chút bất đắc dĩ. Mỗi lần đều vậy, xuống nước chưa tới mười phút, cơ bản đều lên bờ tán gẫu, năm nào tháng nào mới có thể biết bơi được đây. Thế nhưng chờ Lưu Na Na nhìn sang, vẻ bất đắc dĩ kia đã biến mất không còn tung tích. Hắn từ trên bàn cầm lấy ly nước đưa cho Lưu Na Na, biết rõ còn hỏi: “Chị Lưu, chị có phải có chuyện muốn nói với em?”
Lưu Na Na có chút sốt sắng vuốt vuốt sợi tóc bên tai, để chàng trai ngồi xuống trước rồi quy củ ngồi đối diện hắn, trong mắt ánh nước nói: “Huấn luyện viên, chị nghĩ muốn nói với cậu cho chị thêm mấy cái hẹn, chị còn chưa bơi được mà cậu đã đi, đổi qua huấn luyện viên khác thì phiền phức khỏi nói, chị còn phải làm quen lại một lần nữa. Cậu xem, nếu không chị cùng cậu thương lượng thêm một năm nữa nhé.”
Chàng trai bật cười: “Chị Lưu, chị biết tình huống của em mà, sao có khả năng ở luôn ở đây, kỳ nghỉ sẽ kết thúc nhanh, em còn phải trở về trong đội.”
“Về đội làm gì? Tiền chẳng được bao nhiêu, lại còn cực khổ, lần này đi Mỹ thi đấu em không phải cũng không được chọn sao? Em nghe chị đi, trước ở đây dạy chị nửa năm, chị sẽ giới thiệu một khách mới cho em, đảm bảo trong vòng ba, năm năm em có thể ở Bắc Kinh mua được nhà, so với học hành khổ sở còn thoải mái hơn nhiều.”
Lưu Na Na nói ra rất thoải mái, lại không phát hiện ý cười trong đáy mắt chàng trai đã hoàn toàn biến mất, mãi đến khi chờ cô nói xong, chàng trai mới nói: “Em dạy chị bơi, là do anh Hồng giới thiệu, em dạy đàng hoàng, chị học đàng hoàng, bài học hôm nay kết thúc, cuộc sống chúng ta từng người lại trở về chỗ cũ, cảm ơn ý tốt của chị.”
Lưu Na Na bị câu nói này sặc đến cứng lại, thể diện từ trước đến giờ bị dẫm lên mặt đất, mặt nhất thời trầm lại: “Văn Hạo, chị là vì tốt cho cậu, lòng tốt cậu đừng xem là lòng lang dạ thú!!”
Văn Hạo.
Huấn luyện viên tạm thời của Lưu Na Na.
Năm nay hai mươi ba tuổi, là vận động viên bơi lội quốc gia đang làm nghĩa vụ quân sự. Thừa dịp trong đội không huấn luyện, tìm bạn bè giới thiệu công việc huấn luyện viên bơi lội, cẩn thận dạy mấy con vịt cạn không biết bơi, kết quả quay đầu lại bị đối phương cho rằng mình đi ra ngoài “bán”.
Cũng đúng, hiện giờ trong giới thể thao rất cực khổ, liều sống liều chết chừng mười năm chưa chắn đã có thể nổi trội hơn người, có nhiều người tâm bất chính được phú bà bao nuôi vài năm, quay đầu lại là nắm tiền trong tay, về mua nhà cho cha mẻ cũng còn dư giả, cũng coi như áo gấm về làng.
Đáng tiếc hắn không làm được.
Cùng Lưu Na Na mất hứng bỏ về, cũng may một tháng này phí huấn luyện viên sớm đã trả đủ, Văn Hạo đi rất dứt khoát.
Hắn từ câu lạc bộ đi ra, đón đầu liền bị mặt trời nóng hừng hực chiếu suýt nữa thì té ngửa, bèn đi dọc đường nhỏ chạy đến trạm xe công cộng. Cùng chờ xe còn có một cô bé tầm mười bốn, mười năm tuổi, cô bé đang đeo tai nghe đột nhiên bị một bóng bao phủ, ngẩng đầu nhìn cũng không thấy mặt, sợ hãi lùi một bước, lúc này mới hoàn toàn thấy rõ dung mạo Văn Hạo, sau đó đỏ mặt.
Không lâu lắm, xe công cộng chậm rãi tới. Người trong xe không nhiều, may mà hắn tìm được một chỗ ngồi. Bất quá đảo mắt thấy một ông cụ cẩn thận lên xe, có lẽ hắn là mục tiêu dễ gây chú ý, đôi mắt vẩn đục vừa lên xe đã tập trung vào người hắn. Văn Hạo đứng dậy nhường chỗ, cúi đầu còng lưng ủy khuất đứng trong xe, lung lay cả một đường.
Đường đi được hơn nửa, chuông điện thoại di động vang lên, hắn cầm lấy nhìn, mi tâm cau lại.
“Anh Hồng.”
Anh Hồng tên gọi là Vương Tử Hồng, ba năm trước quen nhau, cha là phó bộ trưởng giao thông, một người có lai lịch, cũng xem như một nhân vật nổi bật trong thành phố. Bất quá vị này chơi thì chơi, người không tệ, từ khi quen nhau rồi quan hệ đứt quãng, quan hệ hai người vẫn duy trì đến giờ.
Một thằng nhóc nghèo khổ học thể dục bơi lội và một công tử nhà phó bộ trưởng kết bạn, cũng là một chuyện hiếm lạ. Thật ra Văn Hạo chính mình nghi ngờ, rốt cuộc mình có chỗ nào lọt vào mắt Vương Tử Hồng.
Cũng may vị công tử này thái độ đối với hắn chẳng hề tính thân thiện, ba, năm tháng không liên hệ là chuyện thường xảy ra, khoảng cách không xa không gần thỏa đáng đè lại ý nghĩ hi vọng đang xao động của hắn, mới sống yên ổn đến bây giờ.
Vẫn là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
“Văn Hạo, hôm nay làm xong chưa, cùng đi ăn chứ?” Âm thanh Vương Tử Hồng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, âm thanh rất trong trẻo, giòn tan như giọng tiêu chuẩn trong phim điện ảnh.
“Thôi, em đang ở trên xe, lát nữa về đội rồi.”
“Tôi lái xe đón em.” Tuy rằng Vương Tử Hồng làm người không tệ, nhưng dù sao thân phận đó, thái độ đối với Văn Hạo quả thật lấy thái độ bề trên là chiếm đa số. Văn Hạo không muốn tính toán cũng không cách nào tính toán, cứ như vậy mà qua loa đồng ý.
“Anh Hồng, anh cũng đừng khách sáo với em, có phải Lưu Na Na vừa gọi cho anh phải không? Đúng, giờ em hạ mặt mũi chị ta, em cũng hết cách rồi, mai đội sẽ huấn luyện trở lại, em không thể ở bên ngoài, cùng với đáp ứng mà không làm được thà không bằng nói chuyện thẳng thắn với nhau còn hơn.” Văn Hạo tránh nặng tìm nhẹ, chưa nói Lưu Na Na muốn bao dưỡng hắn.
“Đây là chuyện chó má gì, vì một đứa con gái mà tôi gọi điện cho em? Tôi có chuyện muốn tìm em thật, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Văn Hạo nghe xong, cũng chỉ có thể đồng ý.