Lòng tự trọng của Cung Trình rất cao, bị chính mình châm chọc một trận, chắc chắn sẽ không mặt dày chạy qua. Như vậy cũng tốt, nắm lấy nhược điểm của đối phương mạnh mẽ đánh một quyền, chỉ cần đánh đau, đối phương dù không nhớ lâu cũng phải dưỡng thương một thời gian.
Biện pháp tốt như vậy sao trước kia lại không nghĩ ra?
Huấn luyện buổi sáng tiến hành được một nửa, Diệp Thư Văn lúc ẩn lúc hiện bên người Du huấn luyện viên cuối cùng cũng mở miệng nói.
Văn Hạo bị đơn độc gọi lên bờ hàn huyên một hồi, Diệp Thư Văn ngồi xổm ở bên cạnh hồ cúi đầu nhìn cậu, trên mặt mang biểu tình cười như không cười: “Em rõ là ương bướng và đần độn.”
“…” – Bị một câu nói trúng, Văn Hạo không còn gì để nói.
“Mặc dù nói đội quốc gia cũng nuôi mấy đứa như vậy, nhưng tôi rất không thích, nếu em muốn tiếp tục sống như vậy thì tôi kiến nghị em nên giải trừ đội ngũ là tốt nhất, miễn cho lãng phí tinh lực các thầy.”
“…” Văn Hạo nổi trên mặt nước, ngẩng đầu nhìn Diệp Thư Văn, sắc mặt hơi lạnh. Cậu không quá thích Diệp huấn luyện viên, tổng cộng chưa từng nói qua mấy câu nhưng mỗi một câu đều đâm cậu đau đớn khó nhịn, ngay cả Du huấn luyện viên cũng chấp nhận thái độ ngu ngốc của cậu đến khi rời đội, cái tên này quản nhiều chuyện vô bổ này làm cái quái gì?
“Sao? Tức giận?” – Diệp Thư Văn giương cao đuôi mày, cười, “Kệ xác em có tức giận hay không, điều tôi nên nói thì sẽ nói, nói chung chỉ cần em còn ở đội quốc gia một ngày, thì nghiêm túc lại ngay cho tôi, nếu để tôi nhìn thấy em trì độn thêm một lần nữa, tôi trực tiếp mời em nghỉ thi đấu!”
Văn Hạo nhìn một lần nữa Diệp Thư Văn đứng lên, gương mặt kéo căng theo thói quen cuối cùng cũng không duy trì được, không chờ đối phương nói tiếp, đã lặn vào trong nước, bơi ra ngoài.
Không biết có phải do ảo giác hay không, dù bơi ra rất xa nhưng Văn Hạo vẫn có thể cảm giác được sau lưng có ánh mắc sáng quắc thiêu đốt, từ nơi nào đó suýt nữa xuyên thủng cậu.
Cậu phải thừa nhận Diệp Thư Văn bắt được nhược điểm của cậu, bây giờ cậu cái gì cũng không sợ, chỉ sợ sớm nghỉ thi đấu.
Những năm nay tiền trong tay cậu chỉ có hạn, đều phải sắp xếp xong xuôi rồi, một khi rời đội bơi, ngủ nghỉ ăn uống đều phải tốn tiền không nói, mỗi tháng còn thiếu trợ cấp, nên dù phải cắn răng cũng phải tiếp tục kiên trì một năm này.
Còn dụng tâm ban đầu của huấn luyện, tốc độ phải nâng lên, hơi mệt, nhưng ăn cơm, ngủ một giấc là khôi phục lại thôi.
Buổi chiều vẫn tập luyện ở dưới nước, mỗi chiều thứ tư huấn luyện viên đều phải họp, sẽ không đến trung tâm huấn luyện, cho nên nhiệm vụ huấn luyện lúc này sẽ viết trên bảng đen ở hồ bơi.
Mấy anh em đều thay đồ đến xem, tầm mắt cuối cùng đều rơi trên người Văn Hạo.
Văn Hạo nhìn thấy nhiệm vụ huấn luyện của mình, hơi biến sắc.
Văn Hạo:
4x50m bơi hỗn hợp, 4.
400m, 4.
800m, 4.
1500m, 2.
“Anh? Sao đều là bơi tự do*?” Du Nhạc nhíu mày hỏi trước tiên.
(Bơi tự do là vận động viên có thể bơi theo kiểu bất kì, miễn là nó khác với ba kĩ thuật bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch đã được thực hiện trước đó.)
“Hơn nữa còn là cự ly dài.” – Bạch Văn Bân nói ra một nghi vấn khác.
“Sáng em thấy Diệp huấn luyện viên tìm anh nói chuyện, nói gì vậy?” – La Minh cũng hỏi.
Văn Hạo lắc đầu.
Kế hoạch huấn luyện thay đổi tiết lộ hai thông tin, không phải cậu đang nhận trừng phạt thì là hạng mục thi đấu của cậu bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Không sai biệt lắm thời gian đã hơn một năm, nhiệm vụ huấn luyện cậu đều rất tầm tầm, bơi ngửa bơi ếch bơi bướm đều có, dù chủ hạng bơi tự do cũng cùng cự ly ngắn, đặc biệt là bơi tự do cự ly ngắn, từ khi cậu bắt đầu học bơi lội, đều lấy chủ hạng đó để huấn luyện. Có thể nói, cậu sợ nhất chính là bơi cự ly dài.
Bất kể là trừng phạt, hay là đổi hạng mục thi đấu, có thể làm cậu nghĩ đến chỉ có Diệp Thư Văn.
Xem ra, người kia muốn chỉnh cậu.
“Hay để em hỏi Du huấn luyện nhé?” Xuống nước, Du Nhạc không yên lòng hỏi một câu.
Văn Hạo lắc đầu, nhiệm vụ huấn luyện không phải tùy tiện viết linh tinh, nếu đã viết trên bảng đen, chỉ có thể nói nhân viên huấn luyện viên là đồng ý. Thế nhưng giằng co lâu như vậy thói quen đột nhiên bị thay đổi, nhất định là Diệp Thư Văn nói lên kiến nghị.
Hai cái 1,500 mét…
Đòi mạng a!
Văn Hạo nhận mệnh bơi đi ra ngoài. Làm nghề vận động viên, dù cho nằm ở trạng thái không lý tưởng, nhưng gò bó trong xương cốt vẫn còn rất mạnh, một khi huấn luyện viên sắp xếp xong xuôi, dù cho có mệt chết cũng phải kiên trì.
Chưa quen nhiệm vụ huấn luyện, kết quả chính là Văn Hạo rời nước muộn gần hai mươi phút so với các đồng đội khác.
La Minh cùng Bạch Văn Bân ở chung một phòng ký túc, xưa nay chơi rất tốt, bèn đi trước. Huấn luyện Du Nhạc kết thúc sớm nhất nhưng vẫn chờ cậu đến cùng. Thời điểm Văn Hạo lên bờ, chân như nhũn ra, dứt khoát ngồi trên ghế tê liệt một hồi lâu.
Chậm rãi khôi phục khí lực, quay đầu nhìn Du Nhạc, Du Nhạc đang cúi đầu xoát weibo, đứa nhỏ này nghiện điện thoại di động, ăn ngủ huấn luyện đến khi nghỉ vẫn chơi, điển hình cho bộ tộc cúi đầu.
“Này! Chuyện gì vậy? Toyota chạy đi tài trợ đấu kiếm?”
Văn Hạo trong lòng hơi động, bình tĩnh nhìn Du Nhạc.
Du Nhạc lanh lảnh đọc: “Dùng ‘Hậu tích, ‘kiếm’ bạc phát chứng minh vinh quanh’ là chủ đề mới của hãng Toyota bắt tay với tân hoàng đội đấu kiếm quốc gia Trung Quốc trong trận đấu Olympic tại Luân Đôn, nghi thức ký kết cử hành tại khách sạn Shangri-La Bắc Kinh. Tân hoàng cùng đội đấu kiếm quốc gia Trung Quốc hợp tác, thổi lên kèn hiệu chiến dịch doanh thu lĩnh vực thể thao của Toyota trong năm thế vận hội Olympic.”
“… À.” Dừng một chút, Văn Hạo cho một phản ứng, không biết bình luận gì về chuyện này.
Đấu kiếm là “một trong bốn hoạt động thể thao thượng lưu nhất” trong thế vận hội Olympic, nó có lịch sử xa xưa, hơn nữa rất giàu tính nghệ thuật, là hoạt động rất được yêu thích ở các quốc gia Âu Mĩ. Tiếp đó Cung Trình ở đấu kiếm có thiên phú cực tốt, từ khi ở Anh quốc đã nắm được vị trí thứ ba kiếm lưỡi nam, truyền thông Trung Quốc có xu thế bùng nổ, rất nhiều hãng hàng hiệu cao quý tao nhã đều sẽ ưu tiên cân nhắc cùng đội Hoa kiếm hợp tác.
Hoặc là nói, là cùng Cung Trình hợp tác.
Đó cũng không phải đầu tư mù quáng, tuyển thủ đấu kiếm tuổi phục dịch khá dài, 22, 23 tuổi đúng lúc là thời điểm ra thành tích, Cung Trình phản ứng nhạy bén tốc độ và lực phán đoạn cực tốt, cùng với năng lực tứ chi bạo phát khiến cho các vị lãnh đạo tổng cục thể dục thể thao rất xem trọng, thậm chí các chuyên gia đấu kiếm nước ngoài có tán thưởng rất cao với Cung Trình.
Thiên tài chính là ghét bỏ kẻ tầm thường. Văn Hạo xuống nước từ khi năm tuổi, bảy tuổi chính thức học bơi, đến giờ đã gần hai mươi năm, thành tích cũng chỉ như vậy. Cung Trình bất quá bởi vì học bơi lúc lớn tuổi, ngược lại bất đắc dĩ đi học đấu kiếm, không ngờ không bê bết mà còn bứt phá xa hơn cậu.
“Đúng rồi, anh biết Cung Trình chứ?” Du Nhạc hết chuyện để nói.
“Ừ.” Văn Hạo không muốn tận lực lảng tránh vấn đề này.
“Anh ấy hình như năm 17 tuổi bắt đầu học đấu kiếm sao?”
“Chưa tới 17 tuổi, là 16 tuổi rưỡi, lớp 11.”
“Tiến vào giới muộn như vậy cũng là rất hiếm thấy.”
“Ừ, quả thật hiếm thấy.”
Văn Hạo cười cười, đó là thời điểm tình cảm bọn họ không tệ, Cung Trình oán giận mình mỗi ngày đi học bơi mà không bồi hắn, bèn nhất định cũng muốn bắt chước đi học bơi. Tiếc là, điểm thiên phú không phải bạn muốn là có thể thắt sáng, Cung Trình quả thật không có thiên phú bơi lội, huống hồ tuổi lớn vậy rồi, đường nét cơ nhục và thể trạng đã sớm định hình, xuống nước chơi đùa còn được, nhưng bơi chuyên nghiệp thì đã quá muộn.
Đoạn thời gian đó, Cung Trình náo loạn cùng mình rất lâu, cuối cùng xem ra thật sự hết cách mới đường vòng cứu quốc, tìm quan hệ liên lạc với một huấn luyện viên đội đấu kiếm tỉnh, bắt đầu huấn luyện từ đầu.
Thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, tài học đấu kiếm một năm Cung Trình nắm được quán quân trong thi đấu tỉnh, sau đó nắm lấy vị trí quán quân đấu kiếm quốc gia, thuận lợi cùng mình đặt chân lên Bắc Kinh.
Đương lúc mình ở trung tâm huấn luyện coi trọng Cung Trình xem thường mình, kì thật khi đó mình đã cùng Cung Trình lần đầu chia tay, cho nên khi gặp lại thật sự sửng sốt hồi lâu.
Thiên phú, chính là thứ khiến người ta đau “bi” như vậy.
Bất quá Văn Hạo nghĩ rồi lại nghĩ, bản thân cũng là á quân giải vô địch thế giới, tên người Anh quốc tên gọi gì đó thi đấu cầm vị trí thứ ba mà thôi, cũng không có gì không được.
“Cung Trình lớn lên trông không tệ? Em gặp qua anh ta mấy lần ở trung tâm huấn luyện, bên người đều có Tôn Phi đội cầu lông đi cùng, nhìn tư thái đó, hai người họ có phải cái kia không?” Du Nhạc mở mấu chốt, rất dễ nhìn ra chân tướng, chỉ là lần này Văn Hạo không thành thực trả lời.
Văn Hạo nói: “Không rõ.” Cậu biết nếu mình trả lời là đúng, Du Nhạc khẳng định sẽ truy hỏi sao mình biết, qua qua lại lại, giờ cậu không muốn lấy chuyện tình sử của mình ra tán gẫu, huống chi đó lại là một đoạn tình thất bại như vậy.
Du Nhạc thoạt nhìn rất hứng thú đối với chuyện bát quái của Cung Trình, tiếp tục nói: “Nghe nói gia đình anh ta bối cảnh rất tốt, em cơ bản đều không gặp qua anh ấy.”
“Ừ.”
“Chắc là người Bắc Kinh, có một lần em thấy anh ta lái con siêu xe đỏ, Ferrari, phỏng chừng hơn một triệu, nếu là của hắn, thiệt là trâu bò. Không phải con ông cháu cha thì cũng là phú nhị đại, nói chung không phải dân thường.”
“…” Văn Hạo mấp máy miệng, chiếc Ferrari kia đương nhiên là của Cung Trình, thời điểm đi chơi tiệc đêm đều đi xe đó. Lúc trước mới mua Cung Trình mang cậu tới chỗ chơi, nhưng tiếc là giao thông Bắc Kinh tình hình quả thật đau “bi”, có một lần hai người cãi vã, Cung Trình phát điên, ở trong đường hầm lái đến 200 km/h, lúc cậu xuống xe đường cũng không dám đi, sau này thấy xe kia đều kính sợ tránh xa.
Du Nhạc nói nhỏ lại nói một hồi, đề tài đều vây quanh Cung Trình, Văn Hạo không có hứng thú, xoay tay liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, năm giờ rưỡi. Vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại nghe Du Nhạc nói: “Anh thật ra cũng quen biết Cung Trình? Nhiều lần đều thấy hai người đối mắt nhau, anh ta giống như đều có lời muốn nói.”
Văn Hạo bật cười: “Em dõi tỉ mỉ vậy sao? Đối phương có gì muốn nói hay không em đều biết?”
“Sao lại nhìn không ra chứ? Dáng vẻ kia kiểu muốn nói lại thôi, nói thật, nếu không phải em quen biết anh lâu như vậy, em còn tưởng hai người trước đây có cái gì đó đó. Anh ta chắc là cái kia đi? Lúc đó chẳng phải anh cũng vậy?”
Văn Hạo muốn nói em quen anh bao lâu? Lúc em tới thì anh với Cung Trình đã chia tay, anh đây lấy tình sử ban đầu khoe khoang có thú vị gì chứ? Nhưng cuối cùng chỉ là nở nụ cười, xoa xoa đầu Du Nhạc, đứng lên: “Đi, trễ vậy về lại ăn cơm thừa.”
Văn Hạo đi ở phía trước.
Du Nhạc phía sau không vui nhắc tới.
“… Anh đừng nói sang chuyện khác nha.”
“… Em chuyện gì cũng nói với anh, anh đều không nói với em.”
“… Anh và Cung Trình quen nhau sao? Quen chứ?”
“… Anh không nói cho em, em đi hỏi anh ta.”
Văn Hạo một bên nghe một bên cười, nhóc hề này, trước lúc Viên Tranh trở về, vậy mượn chút để mình mở tâm vui vẻ đi.