Nhưng đã quá chậm, thần sắc trong chớp mắt đó đã bị Diệp Hồng bắt gặp, cô thuận mắt nhìn sang thấy Cung Trình ở nơi đó. Làm phóng viên thể dục thể thao, Diệp Hồng hiểu rõ vận động viên nổi tiếng trong tổng cục như lòng bàn tay, huống chi đây còn là thiên tài đấu kiếm mười năm xuất hiện một lần tại Trung Quốc.
“Hey! Cung Trình, qua đây ngồi!” – Diệp Hồng nhiệt tình vẫy tay, sáng hôm qua cô vừa mới phỏng vấn Cung Trình trên xe, tuy lúc đó đối phương tỏ vẻ nhu hòa chứ không lạnh lùng như bây giờ nhưng cô chỉ cho rằng có lẽ đây là do hiệu ứng ánh đèn.
Văn Hạo không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Cung Trình tiếp nhận lời mời, đi về phía mình.
Lập tức, tim nhảy hẫng một nhịp.
Cung Trình ngồi bên cạnh thu lại ý lạnh trong mắt, lộ ra vẻ lười biếng theo thói quen mỗi khi vào quán bar, tay nhẹ nhàng nâng ly rượu, khóe môi câu lên nụ cười tà tứ.
Diệp Hồng nói: “Cả hai quen nhau chứ?”
“Tất nhiên là quen.” – Không chờ Văn Hạo mở miệng, Cung Trình đã lên tiếng trước, cười như không cười nhìn Văn Hạo, trong khóe mắt bắn ra ánh sáng dày đặc, quấn lấy cả người Văn Hạo phát đau: “Không chỉ là quen thôi đâu, quan hệ cả hai chúng tôi còn rất tốt, chúng tôi là bạn thân, từ một chỗ mà ra. Lại nói, bơi lội của tôi là do cậu ấy dạy, khi đó cả hai bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như tôi mười hai, còn cậu ấy mười ba.”
“Thật vậy sao? Có duyên vậy?” – Diệp Hồng sáng mắt, nói: “Tôi biết một số vận động viên từ một chỗ tiến vào đội quốc gia, nhưng đa số đều là quen nhau khi mới vào đội tỉnh, Văn Hạo mười ba tuổi… Lúc đó cậu ấy còn ở đội huyện đúng không? Mười năm làm bạn, thật là hiếm có, quan trọng nhất là cả hai các cậu đều ở trong đội quốc gia, còn xuất sắc đến thế, thật đúng là khiến người ta ao ước.”
Cung Trình nói: “Thật ra tôi không muốn là vận động viên, chị chắc là biết tôi bắt đầu học đấu kiếm vào năm lớp 11, thời gian đó xem như là quá muốn. Lúc ấy việc học rất nặng, vì học đấu kiếm mà tôi đã chống đối gia đình rất lâu.”
“Đúng vậy, sao nhất định muốn học?”
Cung Trình nhìn Văn Hạo, nói: “Khi đó quan hệ của tôi và Văn Hạo rất rất tốt, tuy hôm nay cậu ấy đều phải huấn luyện, giờ cũng thế, nhưng tôi đều đứng ở cổng chờ cậu ấy, chỉ vì có thể đi chung một đoạn đường, dù chỉ nói được vài câu là tốt rồi. Có đúng không, Văn Hạo, khi đó mỗi ngày tôi đều đến chờ em?”
Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Văn Hạo lặng lẽ siết chặt.
Nụ cười trên khóe môi Diệp Hồng cũng thu lại, nhận ra điểm gì đó không đúng. Quan hệ bạn bè bình thường, đâu cần phải mỗi ngày chờ người bên cổng chỉ vì nói chuyện thôi chứ.
Cung Trình nâng ly nhẹ nhàng nhấp bên môi, giống như đang hồi tưởng trở lại, đôi mắt hơi tỏa sáng dưới ánh đèn: “Khi đó, không biết bản thân làm sao vậy, chỉ thấy người đó vận động thật đẹp, nhất là khi bơi dưới hồ, hồ nước vì người mà tỏa sáng, dùng thân thể phá tan mặt nước, phía sau cắt sóng bạc cuồn cuộn, mạnh mẽ như cá mập, xinh đẹp như mỹ nhân ngư. Khi đó tôi đều mê mẩn, còn chạy tới tìm huấn luyện viên đòi học bơi, thậm chí còn kêu người nhà tìm huấn luyện riêng về dạy, nếu không phải là do tuổi lúc đó của tôi đã lớn thì không chừng tôi cũng đã học bơi.”
“Cho nên vì hết cách nên mới chọn đấu kiếm sao? Lời này cậu không nói với ai khác chứ? Làm vận động viên, ai cũng chịu khổ từ năm bảy, tám tuổi, cậu nói thoải mái như vậy, đúng là đáng ghen tỵ mà.” – Diệp Hồng nhận ra bầu không khí không đúng, cố ý nói ghẹo.
Cung Trình lại nhìn Văn Hạo: “Nhưng lại có người không tim không phổi như vậy, tôi dùng mọi cách để muốn đến gần người ta, người ta lại gạt tôi đến đội quốc gia, còn không biết đi vòng qua biết bao người mới truyền đến lỗ tai của tôi, tôi đến tìm người ta thì người ta đã dọn xong hành lý rồi. Tôi hỏi người ta cứ như vậy đi sao, cứ như vậy mà bỏ lại tôi, không cần tôi nữa sao. Chị đoán xem người ta nói gì? Người ta nói tôi đi chết đi!”
“Bộp!” – Văn Hạo nghe không nổi nữa, đập mạnh ly rượu lên mặt bàn.
Cung Trình vẫn nói tiếp: “Tôi bị coi thường như thế đấy, khi đó từ bỏ được thì thật tốt, ai biết rằng tôi tha thiết tìm một hạng mục thể thao phù hợp, bắt đầu lại từ đầu, ngậm bao nhiêu đắng, mới có thể tiến vào đội quốc gia…”
Văn Hạo đứng lên, không quay đầu lại rời đi.
Cung Trình nhìn chăm chú bóng lưng Văn Hạo biến mất trong đám người, quay đầu lộ ra nụ cười nhe răng với Diệp Hồng, vẻ mặt nhìn qua có vẻ hòa thuận vui vẻ nhưng lại ẩn ẩn thâm ý như là đang nói: cô là cái thá gì chứ, tưởng lộ ngực to là muốn theo đuổi người sao? Cút xa người của bố mày ra!
Biểu tình Diệp Hồng cứng đờ, đột nhiên nghĩ tới bối cảnh của Cung Trình. Cô lộ ra nụ cười khó coi, cầm túi xách, đứng dậy rời đi.
Cung Trình ngồi yên tại chỗ, nhấc ly rượu trước mặt uống cạn một hơi, sau đó hơi nghiêng đầu, cầm lấy ly rượu của Văn Hạo, từng chút từng chút, vòng quanh, nhấp lên.
Văn Hạo rời khỏi CLB, thậm chí không qua chỗ Du Nhạc chào hỏi mà về thẳng phòng ngủ.
Cậu không thể làm điều đó như Cung Trình, không thể bộc lộ tình cảm và tính hướng của mình trước mặt người khác, Cung Trình nắm được nhược điểm của cậu, khiến cho cậu không dám biện giải trước mặt người khác.
Có lẽ cái trò chị em sinh đôi Từ Lâm Vũ chưa tiến triển đến mức lên giường, thế nhưng quan hệ cả hai đã đến mức thân mật chính là sự thật. Thường xuyên có một thiếu niên đẹp trai đứng chờ ở cửa, hơn nữa còn xuất hiện giống như một câu đố, rất dễ thu hút ánh mắt người ta để ý. Nữ sinh xinh đẹp và tư thái mềm mại lại còn là một tiểu Laury dễ dàng đẩy ngã phái nam. Cung Trình vừa chờ Văn Hạo bên cửa, vừa cấu kết làm bậy với Từ Lâm Vũ, trong đội tỉnh đã sớm truyền ra tin Từ Lâm Vũ có bạn trai.
Nhưng Văn Hạo chưa từng nghĩ rằng cái người đó sẽ chính là Cung Trình!!
Tận mắt trông thấy hai người ấy hôn nhau dưới tán cây, sao tên khốn đó còn muốn si mê quấn quýt chạy đến hỏi mình có muốn cùng hắn đi tới Bắc Kinh hay không? Một câu ‘đi chết đi’ căn bản không đủ để phát tiết lửa giận trong lòng, tên khốn này còn dám làm kẻ ác cáo trạng trước, quả đúng là quá ghê tởm!
Mở cửa phòng, nghe thấy tiếng rên rỉ phụ nữ truyền từ bên trong, Văn Hạo lui ra ngoài cửa xác định lại bản thân không đi nhầm phòng rồi mới tiến vào vài bước.
Qua cửa nhìn thấy cửa phòng mình mở rộng, Lưu Lãng đang đánh máy bay lên xuống với một yêu tinh tóc vàng, tiếng rên rỉ của người nước ngoài không có gì đặc biệt, vẫn là ư ư a a oh yeah đủ loại.
Văn Hạo lui về phía sau, nhường không gian.
Không về được phòng ngủ, càng không thể đi CLB, hơn nữa không muốn đi lung tung trong quán, miễn phải chạm với Cung Trình. Suy nghĩ một chút, Văn Hạo đi tìm Diệp Thư Văn.
Diệp Thư Văn làm huấn luyện viên nên có sắp xếp khác ở khu nghỉ ngơi, hơn nữa điều kiện nghỉ ngơi cũng không tốt bằng vận động viên, ở trong một gian phòng cũ trong viện, thậm chí còn bốn người trên dưới một phòng.
Khi Văn Hạo gõ cửa, đám người Diệp Thư Văn đang ngồi xoa mạt chược. Du Minh Kiệt ngồi đối diện, Lưu Dương ngồi bên trái, Diêu Du ngồi bên phải. Có thể nhìn thấy mạt chược ở Anh quốc, quả đúng là mộng.
Hàn huyên vài câu, Lưu Dương hỏi cậu sao không đi chơi, Văn Hạo đáp cho có lệ, không nói mình đã đi rồi lại quay về. Văn Hạo dời ghế, ngồi ở giữa Diệp Thư Văn và Lưu Dương, nhìn bọn họ chơi mạt chược.
Diệp Thư Văn tranh thủ hỏi một câu: “Em đã biết lần này có vài phần thi đấu loại phải thi sớm hơn chưa?”
Văn Hạo gật đầu: “Em biết, Du huấn luyện đã nói qua, 400m qua ba ngày nữa là tới.”
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Không thành vấn đề, em có thể qua đấu loại.”
“Ừ, vẫn nên cẩn thận, đừng xem thường.”
“Em biết.”
Tán gẫu vài câu đơn giản, Diệp Thư Văn không tiếp tục nói thêm, trong phòng nhanh chóng chỉ còn sót lại tiếng xoa mạt chược.
Văn Hạo vẫn luôn trầm mặc nhìn, thuận tiện điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Chuyện năm đó đã qua từ lâu, nếu nói là giận thì cũng đã hết, chẳng qua là cảm thấy Cung Trình quá mặt dày không ai sánh bằng, một tay đổi trắng thay đen. Trừ điểm này ra, còn có một loại thở phào nhẹ nhõm ngoài dự liệu.
Cung Trình nói yêu cậu, cậu lại dùng lời nói sắc bén làm thương tổn đối phương, thậm chí những câu nói kia đã đột phá ranh giới cuối cùng của Văn Hạo. Điều này khiến Văn Hạo khó chịu rất lâu. Nhưng hôm nay xem ra không cần phải áy náy thêm nữa, Cung Trình sẽ không vì một câu nói của mình mà bị đánh đổ, người kia còn sống rất tốt, thậm chí còn dư lực đi vu họa cho mình, cho nên cần gì phải để ý thêm? Mặt trời vẫn phải mọc, chẳng ai tự sát chỉ vì một câu nói, cuộc sống vẫn phải trôi tiếp.
Bất tri bất giác qua mười giờ, mạt chược tản đi, Văn Hạo đứng dậy cáo từ.
Lưu Dương là người tỉ mỉ, chạy theo đến cạnh cửa hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là để anh đưa em về.”
Văn Hạo lắc đầu, sự tình đã giải quyết, tâm tình bây giờ cậu cậu đã thanh thản, không còn gánh nặng.
Lưu Dương quan sát Văn Hạo, sau đó lộ ra nụ cười khẽ: “Vui vẻ lên, đi đường nhớ cẩn thận.”
Văn Hạo gật đầu đáp vâng.
Lúc trở về trong phòng “Đại chiến” đã dẹp loạn, Lưu Lãng nằm ngửa trên giường ngủ như heo. Sau khi Văn Hạo xác định Du Nhạc và Viên Tranh đã trở về thì cũng leo lên giường ngủ.
Tắt đèn, nằm trên giường, nhìn trần nhà loang lổ, Văn Hạo luôn cảm thấy trong phòng ngập tràn mùi hương không thoải mái. Văn Hạo quay đầu nhìn Lưu Lãng, Lưu Lãng ngủ chổng vó lên trời, chẹp miệng như đang mơ đẹp cái gì đó, nhét tay vào trong quần lót gãi gãi, ngủ rất sâu.
Văn Hạo: “…”
Rất muốn đạp muốn cước tỉnh hắn, làm sao bây giờ?
Không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi Văn Hạo tự mình tỉnh dậy thì trông thấy Lưu Lãng mặt trắng bệch đang vào phòng, ngồi đối diện mình thẫn thờ như là mất hồn, nhìn mình chăm chăm.
“?” – Văn Hạo nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Lưu Lãng hỏi: “Cậu ở chung phòng ngủ với hai đứa kia tới giờ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“?”
Lưu Lãng suy nghĩ một chút, thân thể nghiêng về phía trước mấy phần: “Du Nhạc và Viên Tranh là một đôi phải không?”
Văn Hạo gần như không do dự mà gật đầu. Du Nhạc và Viên Tranh yêu nhau đã nháo hơn một năm trước, từ không có bằng chứng ban đầu cho đến về sau đã có thể xác thực, có vài người trong đội bơi cũng biết mối quan hệ của hai đứa. Nhưng vì thành tích bơi lội của cả hai quá tốt, xảy ra chuyện như vậy chẳng những không bị khai trừ mà còn được cao tầng che chở, cho nên đến bây giờ vẫn được coi là bí mật công khai.
“Cậu biết anh vừa đi wc, trông thấy cái gì không?” – Lưu Lãng đè thấp giọng, rùng mình một cái nói: “Hai bọn nhóc đó cởi trần ôm nhau, hôn lưỡi, tay Viên Tranh còn đặt ở chỗ đó của Du Nhạc, nơi đó… Đệt mẹ, mắt anh mày muốn mù, anh mày cứng không nổi!”
Văn Hạo không thích nói chuyện về vấn đề này, nghe như đang nói chính mình vậy: “Anh mặc quần áo vào tắm hả? Em ở chỗ này đều nghe thấy tiếng nước, đầu anh mọc sau mông sao? Thấy mở cửa mà vẫn đi vào?”
Lưu Lãng nổi giận: “Wc phòng anh mày chưa bao giờ khóa cửa đã được chưa? Đều là đàn ông đàn anh, lắm quy củ như thế không thấy phiền phức hả? Chúng nó làm chuyện đó cũng nên tự giác chút chứ? Tiện tay khóa cửa không được sao?”
Văn Hạo nghĩ lại cũng đúng, hai thằng nhóc kia bị thói quen của mình làm hư, bất cứ ở nơi nào cũng có thể động dục, đi ra bên ngoài cũng tùy tiện như thế. Nhưng cũng may người nhìn thấy là Lưu Lãng, tên này mặc kệ miệng nói cái gì nhưng mắt nhìn người không hỏng, cũng chỉ là bị kích thích mà oán hận một câu mà thôi. Văn Hạo hạ nhẹ giọng trấn an Lưu Lãng một lúc, mới đem trái tim thủy tinh dễ vỡ kia hàn gán trở về.
Giải quyết xong chuyện, cuối cùng wc cũng trống, Văn Hạo tự mình tiến vào wc.
Văn Hạo nhìn chính mình trong gương, thở dài một hơi, cảm thấy bản thân đúng là đáng đời. Nếu không tìm được một đối tượng nghiêm túc nói chuyện yêu đương thì cũng phải đè xuống giới hạn của mình mà tùy tiện tìm một người bồi mình chứ.
“Lập dị thì đã sao chứ? Thử tình một đêm xem thế nào vậy?” – Văn Hạo lẩm bẩm nói.