“Trả ơn ? Ông nói tôi nên lấy gì để báo đáp ông về “ơn” giết cha mẹ tôi đây, cha nuôi ? À không phải gọi ông là Lưu chủ tịch – Lưu Đình – bạn thân của cha tôi chứ nhỉ ?”. Thiếu nữ tuyệt sắc tên Nhược Linh đáp lại, thanh âm trong trẻo nhưng trào phúng.
Lưu Đình vẫn không đổi thái độ, bộ mặt đùa giỡn như mèo vờn chuột, bật cười lên : “Ha ha ha… Nhược Linh, không ngờ con lại biết nhanh đến thế. Nhưng dù biết thì con có thể làm gì ta sao ? Giết ta ? Con còn rất non tay. Con nên nhớ danh hiệu sát thủ đệ nhất của con cũng là từ tay ta huấn luyện ra.” Thu hồi ý cười, mặt hắn đanh lại : “Vả lại cha con hai người rất đáng chết. Nhưng không ngờ hắn chết lại kéo theo Nhược Mai (mẹ của Nhược Linh á) mà không phải là con như ta dự định.”
Nhược Linh cười lạnh : “Hừ ! Lưu Đình, ông nghĩ rằng mẹ tôi yêu ông ? Ông sai rồi. Người bà yêu là cha tôi, mãi mãi là thế. Nếu không phải vì tôi giống mẹ ông liệu sẽ nuôi tôi ? Nếu không phải vì ông muốn tôi tự tay hủy diệt nhà họ Hàn, ông sẽ huấn luyện tôi thành sát thủ đệ nhất sao ? Lưu chủ tịch đáng kính, đáng tiếc nước cờ này ông đi nhầm rồi.”
“Không hổ là con gái của Nhược Mai, rất thông minh. Nhưng nếu ngươi đã biết hết thì ta cũng không ngại tiễn ngươi đi theo Hàn Vũ luôn đâu. Cô ấy là của ta. Chỉ tại ngươi mà cô ấy mới ra đi. ” Toàn thân Lưu Đình phát ra sát khí, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Hắn hận người thiếu nữ áo tím trước mặt. Tuy dung mạo rất giống nhưng khí chất trên người cô gái nhắc nhở hắn đó không phải là người mà hắn yêu.
“Đừng nhiều lời nữa. Hôm nay một là ông chết, hai là cả hai chết chung. Tuy chết chung với ông có hơi mất mặt một chút nhưng tôi cũng không ngại.” Bao quanh Hàn Nhược Linh lúc này cũng là một lớp sát khí dày đặc. So với Lưu Đình tuyệt chỉ hơn không kém. Nhờ hắn thiết kế bẫy mà cha mẹ cô táng thân trong biển lửa. Nhờ hắn giả nhân giả nghĩa mà cô xem giặc là cha, mém chút nữa tự tay huyết tẩy nhà họ Hàn. Cô làm sao có thể quên chứ ?
- Đừng tự tin quá sớm. Một con nhóc như ngươi mà cũng đòi giết ta. Hoang tưởng !
- Hoang tưởng ? Ông đang đợi cứu tinh sao ? Chậm rồi. Chưa đầy 30 giây nữa du thuyền sẽ nổ. Chủ tịch Lưu, ông nghĩ mình chạy kịp.
- Có thể sao ? Ngươi nghĩ ta là con nít. Nói vài lời như thế thì hù dọa được ta ư ?
“Hợp chất TKW01 (My chém á, không có thật nha !) là thành phần chính làm nên du thuyền này. Ông nghĩ là có khả năng nổ không ?” Nhược Linh tựa cười như không nhìn Lưu Đình mặt đang đổi sắc.
“Không… thể nào… Không…” Tay cầm súng của hắn run lên. Lưu Đình chưa nói hết câu thì du thuyền đã tự động nổ, hắn không tin, không có cách nào để tin mình chết là do TKW01 – chất nổ cảm ứng chưa ai làm thành công. Càng không thể tin bản thân lại chết trong tay quân cờ của mình. Hắn không cam tâm. Tại sao đến cuối cùng hắn vẫn mãi là bại tướng dưới tay Hàn Vũ.
Nhược Linh nhìn vẻ mặt của hắn thì vô cùng hả hê. Hắn hẳn phải nên cảm ơn cô. Chết bởi chất nổ mà các nhà khoa học tìm tòi nghiên cứu cả đời vẫn không tìm ra được đáp án, thật rất hãnh diện đi. Dù sao đây cũng là công sức nghiên cứu 2 năm của cô đấy nha ! Hàn Nhược Linh mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng thù của cha mẹ cô đã trả xong, cô cũng an lòng đi gặp họ. Đứng ở một góc nhìn ra biển X, người khác chỉ thấy chiếc du thuyền sang trọng bùng cháy dữ dội trong ánh lửa màu tím. Thật quỷ dị !