Tử y thiếu nữ với khuôn mặt tinh xảo, khí chất băng sương đứng bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh nơi sơn cốc đang thay bộ áo mới, đôi đồng tử đen tuyền vẫn hờ hững, vô cảm. Nhưng sâu trong đáy mắt và lòng nàng là cảm giác vô cùng bất an. Con người ai sinh ra cũng phải mất đi nhưng lúc này Hàn Nhược Linh thật có chút không muốn buông.
Bảy năm trôi qua, Ngô Trác đã đi vào lòng nàng như người cha thứ hai. Nếu như không có hắn tận tâm dạy dỗ, thương yêu thì hôm nay nàng cũng không có một thân võ công cùng y thuật trác tuyệt như vậy. Tuy bên ngoài nàng luôn một mực gọi hắn là “lão sâu rượu”, trêu đùa cùng lừa gạt hắn nhưng khi biết hắn phải chống chịu với độc hơn hai mươi năm thì nàng liền lao đầu vào điều chế thuốc giải. Nhưng chỉ có thể kéo dài mệnh của hắn thêm vài năm, muốn chữa dứt chính là chuyện bất khả thi. Đoạn Tình độc, chỉ cần dứt tình sẽ không thương tổn nhưng Ngô Trác ngày một nặng thêm thì đây chứng tỏ điều gì ? Hắn không quên được người trong lòng, thà mình chịu thương tổn, đau đớn cũng dứt khoát không buông xuôi mối tình. Chữ “tình” có sức ảnh hưởng đến thế sao ? Nhược Linh cười khổ, kiếp trước không phải vì nó mà cha mẹ nàng nguyện ý bỏ lại nàng bơ vơ, “người kia” cũng vì thế mà tự mình cầm chủy thủ trên tay nàng đâm sâu vào ngực, không một lời oán trách…
Hàn Nhược Linh không để ý ngoại cảnh nữa, nàng xoay người tiến vào căn phòng bên trái.Trên giường vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ của người trung niên nam tử năm nào nhưng sắc mặc lại hoàn toàn tái nhợt không chút sức sống. Ánh mắt Ngô Trác nhìn về phía cửa khẽ mở, trong đáy mắt hiện lên vô vàn cảm xúc. Một đời vang danh thiên hạ không ngờ cũng có ngày hắn lại vô lực nằm trên giường thế này. Nếu như người tiến vào là bất kì ai khác, có lẽ hắn có tự sát cũng không nguyện để người khác xem thấy bộ dáng này. Nhưng người đến lại là tiểu đồ đệ mà hắn rất mực quan tâm, hắn hoàn toàn không ngại. Mạng sống này là do Linh nhi giúp hắn kéo dài thêm, mọi việc của ngày xưa hắn cũng đã kể cho nàng. Ngô Trác biết với tính cách của nha đầu kia thì chắc chắn Thiên Thanh đại lục sẽ một phen chao đảo.
“Linh nhi, con lại đây !” – âm thanh có chút khàn khàn của Ngô Trác vang lên phá vỡ đi sự yên lặng.
“Ân” – Hàn Nhược Linh không đôi co mà nhanh chóng tiến lại gần phía giường, cảm xúc trong mắt thoáng chốc dao động. Nàng không nghĩ nàng lại mềm yếu đến thế, hóa ra nàng vẫn còn cảm xúc. Hàn Nhược Linh lúc này đã đứng bên mép giường nhìn nam tử trung niên tuấn mỹ vì độc dược mà trở nên tiều tụy.
Ngô Trác nhìn thiếu nữ lạnh lùng trước mặt, dù là bảy năm trước hay hiện tại đứa trẻ này cũng đều lạnh lùng như thế. Hắn có chút đau xót, không biết phải trải qua đau thương như thế nào mới tôi luyện ra được một nha đầu lãnh huyết như vậy : “Linh nhi, sư phụ sắp không gắng nổi nữa rồi. Chuyện của quá khứ…”
“Lão sâu rượu, kẻ tổn thương người, con tuyệt đối không tha. Con sẽ khiến ả muốn sống không được, muốn chết không xong”. Hàn Nhược Linh kiên định nói, đôi đồng tử đen tỏa ra sát khí kinh người. Ả đàn bà ngoan tuyệt hạ độc lão sâu rượu, bức chết người hắn yêu thương, ba lần bảy lượt phá rối Băng Phong cung, nàng có thể buông tha cho ả ?
“Linh nhi, khụ… khụ…”
“Lão sâu rượu, người…” Nhược Linh quỵ gối xuống sàn đá, tay nắm lấy tay của Ngô Trác bắt mạch, sắc mặt ngày một đen hơn.
Ngô Trác cũng lơi dụng cơ hội, dùng hết sức lực còn lại giữ chặt lấy tay Nhược Linh, ngưng tụ nội lực truyền sang cho nàng. Khóe môi mỉm cười, lời nói có chút dồn dập như thể sợ không đủ thời gian để nói hết : “Linh nhi, dù con là đồ đệ của ta bảy năm. Chỉ có đúng một lần con gọi ta là sư phụ, tuy không cam lòng bị con gọi bằng những cái tên quái dị nhưng ta rất vui vì có đồ đệ như con.”
Nhận thấy Nhược Linh chống cự lại, Ngô Trác càng dùng thêm lực, giọng điệu thêm khẩn thiết : “Đừng động ! Đây là món quà cuối cùng ta tặng lại cho con, hãy nhận lấy. Ta sắp chết giữ lấy nội lực cũng vô dụng. Ta biết mình không đúng khi ép con tiếp nhận chức cung chủ nhưng ta biết chỉ có con mới làm cho Băng Phong cung phát dương quang đại. Ta rất ích kỷ chỉ giúp con được đến đây thôi. Ta tin tưởng con”. Lời vừa dứt, Ngô Trác cũng truyền hết nội lực cho Hàn Nhược Linh ngay lập tức phun ra một ngụm máu lớn, khóe môi vẽ thành nụ cười hạnh phúc tựa như cái chết là sự giải thoát, cuối cùng hắn cũng có thể rũ bỏ tất cả để đến gặp người hắn yêu.
Nhược Linh thấy Ngô Trác như vậy, tâm như bị ai đó giày xéo vô cùng khó chịu. Bao nhiêu kỉ niệm như dòng thác chảy mạnh ùa về, hắn đối với nàng có biết bao là thương yêu, biết nàng gài bẫy nhưng vẫn sẵn sàng lao vào. Tâm nàng hoảng loạn, dù sớm hay muộn ngày này cũng đến, dù chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn không chấp nhận được. Môi vô thức mấp máy, nước mắt vốn cạn từ mười bốn năm nay đã ngưng tụ thành nơi khóe mắt, từng giọt từng giọt chảy xuống : “Không, sư phụ… người không thể…”
Ngô Trác nhìn thấy tiểu đồ đệ vô lương cuối cùng cũng chịu gọi hắn một tiếng sư phụ, môi nở nụ cười càng tươi. Nhìn nành vì hắn mà khóc, tâm cũng mạn nguyện, tiểu ma nữ này xem ra cũng rất quan tâm hắn. Như thế với hắn là đủ rồi. Hắn vừa thấy Thanh nhi đứng chờ hắn, Thanh nhi vẫn không quên hắn. Môi nở nụ cười, hắn dùng chút lực tàn còn lại vỗ vỗ vào vai Nhược Linh : “Linh nhi… Sư phụ phải đi rồi… Con nhất định phải… sống thật tốt” . Hơi thở tắt hẳn, tay trên vai của Nhược Linh vô lực rơi xuống giường.
Hàn Nhược Linh tim đau quánh lại, gào thét : “Không… Không…” Nước mắt lã chã rơi xuống từng giọt nặng nề, nàng rất ghét cảm giác này. Tại sao ai cũng lần lượt bỏ nàng ra đi chứ. Nàng thật đáng ghét đến thế sao ?
Nhược Linh vô thức quỳ gối trước giường của Ngô Trác rất lâu… Tâm bình tĩnh lại, nước mắt ngừng rơi. Môi đỏ nở một nụ cười quỷ dị. Sư phụ, kỳ vọng của người, con nhất định sẽ giúp người hoàn thành. Liễu Tuyết Phi, Dược môn – các ngươi dám hạ độc sư phụ ta, phá việc làm ăn của Băng Phong cung, đừng trách Hàn Nhược Linh ta ngoan độc. Dược môn sẽ rất nhanh thôi sẽ không còn tồn tại trên Thiên Thanh đại lục.