“Đúng đấy, tự sống cho tốt vào ! Ngươi tốt nhất là đừng có ý định muốn xuống Âm phủ, chúng ta tuyệt sẽ không nhận đâu.” Giọng của người đàn ông thứ hai phụ trợ vào.
Hắn vừa dứt lời, Hàn Nhược Linh bỗng cảm thấy có một lực rất lớn hút cô vào trong một vòng xoáy. Dù rất tâm không cam, tình không nguyện nhưng cô lại không có khả năng kháng cự, đành buông xuôi trôi theo vòng xoáy. Có người muốn sống sao không thấy sống lâu hơn. Còn cô muốn chết lại bắt cô phải sống. Tốt bụng sao ? Cô chưa bao giờ nghe nói Diêm Vương lão tử có lòng thương người nha. Hắn mà tốt bụng thì trên đời này cần gì đến thứ gọi là âm phủ hay địa ngục chứ ? Thực muốn lừa người. Coi thiên tài sát thủ cô là con nít à ? Đến khi xoáy tròn ấy biến mất, Nhược Linh một lần nữa cảm nhận được linh hồn của mình chịu một lực hút vô cùng lớn kéo cô về phía “vật thể” nằm trên đất. Hai tên chết bầm kia là đang ngược đãi cô sao ? Hết bị hút thì lại bị kéo. Có ai sống lại mà đau khổ như cô không chứ ?
Trong lúc thiên tài sát thủ của chúng ta đang “thực hiện nhiệm vụ” trọng sinh thì ở dưới Âm phủ : bốn người uy quyền nhất đang thở phào nhẹ nhõm. Thật may, nữ Tu la kia đã đi đầu thai, nếu không nàng ta mà biết bản thân là do bị lấy nhầm hồn mà chết thì… Họ thực không đủ can đảm để nghĩ tiếp nữa. Hàn Nhược Linh kia chín lần xuống đây thì tám lần họ bị nàng ta hành hạ như người hầu cao cấp. Mới nhớ về thứ gọi là “kí ức” mà mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Thật dã man ! Nếu có thể được, họ muốn để cho nàng ta sống bất tử vì đó là cách tốt nhất để tránh gặp mặt nàng ấy. Con tim “mỏng manh, dễ vỡ” của họ thật vẫn còn ám ảnh a.
Đau ! Cảm giác đau từ toàn thân truyền đến làm Nhược Linh rủa thầm bọn “đạo đức giả” mang nàng đến đây. Không phải nàng chưa từng chịu đau nhưng với thân thể rèn luyện mười ba năm trong bể máu thì cũng đều biến thành không có gì. Nhưng bây giờ khối thân thể kia sớm đã thành tro bụi trong vụ nổ rồi, thì “vật thể” chứa linh hồn nàng hẳn là bị thương. Cố mở mắt, mí mắt chậm rãi hé mở, đôi đồng tử đen láy như được phủ một tầng sương mờ dần hiện ra. Khẽ chớp đôi mắt vài lần, Nhược Linh quay sang đánh giá nơi nàng được đưa đến. Có lẽ đây là một căn phòng, mọi đồ dùng đều được làm bằng gỗ, bày trí tuy đơn sơ, giản dị nhưng lại gợi cảm giác tao nhã, thoải mái. Nhưng đây chắc hẳn không phải là hiện đại ? Một đồ dùng liên quan đến điện tử cũng đều không có. Nhược Linh ngạc nhiên, chẳng lẽ hai tên trời đánh kia đưa cô xuyên không về cổ đại ? Gắng sức nhấc tay phải lên, một lần nữa kinh ngạc, đôi bàn tay thực nhỏ nhưng lại chằng chịt vết thương, vết bầm. Thảm thật ! Khối thân thể này có lẽ chỉ mới là đứa bé, vả lại bị nhận không ít ngược đãi. Đang suy nghĩ, thiên tài sát thủ bỗng thu hồi cảm xúc, đôi mắt sắc lạnh nhìn ra cánh cửa ra vào : “Không lẽ ngươi có sở thích đứng ngoài cửa phòng thăm dò người khác thế sao ?”
Không đầy hai giây, cánh cửa được đẩy ra. Một người đàn ông tuấn mĩ tầm bốn mươi bước vào, tay cầm chén sứ nghi ngút khói, khuôn mặt mang đầy ý cười : “Còn nhỏ tuổi, không có nội lực lại có thể cảm nhận được sự có mặt của ta. Rất đáng để người khác kinh ngạc.” Bỏ qua sát khí cùng tức giận trong mắt của Nhược Linh, người đàn ông đặt chén sứ trên bàn trúc, tiến tới bên giường của nàng.
Hàn Nhược Linh nhìn nam tử mới tiến vào, bộ trường bào màu lam, tóc dài một phần được búi cố định bằng ngọc quan, phần còn lại xõa xuống, thân hình tương đối chuẩn, cộng thêm khuôn mặt tuấn mĩ, trên người lại mang theo một cỗ khí cường đại. Chắc thời trẻ hắn cũng khuynh đảo không ít thiếu nữ đâu. Đánh giá một hắn một lượt, nàng hoàn toàn khẳng định bản thân chính là xuyên về cổ đại, nếu không chẳng lẽ rớt vào đoàn làm phim cổ trang nào sao ? “Ngươi là ai ?” – Giọng nói lạnh nhạt không chút cảm xúc của Nhược Linh vang lên. Khuôn mặt người đàn ông thoáng cứng ngắc, tiểu oa nhi này thực khác người, không hoảng sợ, bình tĩnh, ung dung lại nhạy bén, trên người còn có cỗ khí thế áp đảo người khác. Hắn tin đứa trẻ này tuyệt không tầm thường, bạc môi (môi mỏng) khẽ nhếch : “Ta đương nhiên là ân nhân cứu mạng của ngươi. Tiểu nha đầu, sát khí nên thu hồi lại đi ! Ta tuyệt không làm hại ngươi”. Quay sang nhìn đến Nhược Linh đang gắng sức gượng dậy, trong mắt không khỏi mang theo tia thưởng thức nhưng tay thì lại ngăn cản nàng lại : “Nha đầu không cần phải gắng sức, ngươi còn rất yếu. Ta không muốn tốn công cứu mạng ngươi thêm lần nữa a.”
“Tại sao lại cứu ta ?” – Nhược Linh nghi hoặc nhìn nam tử trước mặt. Nàng không tin, một người mang khí chất cường đại như hắn lại đi cứu lấy một đứa bé thương tích đầy mình không quen không biết.
“Tiện tay thôi, lòng tốt đột nhiên nổi dậy. Nhưng có vẻ cứu ngươi là quyết định đúng đắn thì phải. Tiểu nha đầu, ngươi tên gì ?” Ngô Trác nói thật suy nghĩ của mình. Hắn không phải là người tốt, chẳng qua nhìn tiểu nha đầu kia “thuận mắt” nên mới cứu.
“Hàn Nhược Linh. Còn ngươi ?”. Nhược Linh vẫn dùng chất giọng trong trẻo, lạnh lùng đáp lại, nàng cảm nhận được hắn đang nói thật nên cũng chẳng ngại nói tên ra. Dù kiếp trước hay kiếp này, dù khối thân thể này có thân phận gì thì tên nàng vẫn là Hàn Nhược Linh, mãi không thay đổi.
“Ngô Trác” . Nam tử vừa nói tên vừa thăm dò phản ứng của bé gái trên giường. Nhưng đáp lại hắn vẫn là khuôn mặt với biểu hiện vô cảm. Ngô Trác trầm mặt, nha đầu kia là không biết hắn là ai hay là nó không thèm để hắn vào trong mắt. Bất đắc dĩ, cầm chén sứ trên bàn trúc đưa tới : “Uống thuốc đi ! Ngươi còn rất yếu.”
“Cảm ơn.” Nhược Linh nhận chén thuốc, mùi thuốc bắc bay lên. Mùi thật khó ngửi nhưng nàng vẫn đưa lên miệng uống liền một hơi. Đắng thật ! Nàng đưa chén sứ cho Ngô Trác, hắn lại bỏ vào tay nàng một viên đan màu đỏ rất lạ. “Ăn đi, sẽ hết đắng.” – Ngô Trác nói với nàng, không do dự nàng đưa vào miệng. Cảm giác đắng dần biến mất, thay vào đó là vị ngọt dịu len lỏi trong khoang miệng. Không tệ ! Nàng nhìn nam tử lam bào trước mặt, ánh mắt dịu lại tỏ vẻ cảm ơn.
“Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó. Nếu muốn trả ơn thì làm đồ đệ ta đi.” Ngô Trác đưa ra lời đề nghị. Nhược Linh khẽ nhíu mày, đồ đệ sao ? “Tại sao lại muốn nhận ta làm đồ đệ ?” Nàng cảm nhận được hắn là kẻ mạnh, nói theo ngôn ngữ cổ đại chính là võ công cao cường hay cường giả gì gì đó. Nhận hắn làm sư phụ chắc hẳn có lời đi. Nhưng nàng vẫn muốn biết lý do. Trên đời không ai cho không ai cái gì. Bài học xương máu kia chỉ mới trôi qua vài canh giờ thôi. Nhược Linh nàng cũng không “não phẳng” đến mức mới thế đã quên.
Ngô Trác nhìn chăm chăm bé gái trước mặt như muốn đục trên mặt nó chục cái lỗ. Hắn không biết phải nói như thế nào nữa. Đường đường được một cao thủ cường đại như hắn nhận, hẳn phải vui cười tít mắt hay ngay lập tức gật đầu đồng ý. Có ai chập mạch mà hỏi tại sao làm gì cơ chứ ? Haizz, tư chất thực khác người a. Nhưng hắn thích nên không ngại nói thật : “Ta và tiểu nha đầu nhà ngươi coi như là cũng có duyên. Vả lại ta đang cần một đồ đệ, mà ngươi lại hợp khẩu vị của ta. Nha đầu đồng ý ?”
Trong khi Ngô Trác nói, Nhược Linh cũng đánh giá tình huống của mình bây giờ. Khối thân thể này vừa nhỏ tuổi vừa bị thương, căn bản nàng không có đủ khả năng sử dụng bản lĩnh của kiếp trước để tự bảo vệ mình. Quan trọng hơn, đây là cổ đại, là thời mà con người có thể bay lên trời làm bạn với chim, dùng khinh công làm bạn với gió, không vũ khí hiện đại. Cho nên tìm một cây đại thụ để bám vào là điều kiện cần và đủ để giữ cái mạng vừa mới sống lại này. Dù nàng không muốn sống nhưng tuyệt không chết lãng xẹt trong tay đám người cổ đại đâu. Vả lại nghe lời của người tên Ngô Trác kia, nàng cảm nhận được sự chân thật trong đó. Được, có sẵn cây đại thụ trước mắt, nàng cũng không ngốc đến nỗi chạy đi xa để tìm. Dù sao thân phận của khối thân thể này đối với nàng đang là một ẩn số, hắn muốn lợi dụng cũng được, nàng không rảnh để quan tâm, cứ coi như là trả ơn đi. Nghĩ thế, Nhược Linh ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Ngô Trác, cánh môi khẽ mở, thanh âm trong trẻo vang lên : “Được, ta đồng ý.”
“Tốt, đồ đệ ngoan ! Không uổng công ta cứu con. Gọi ta một tiếng sư phụ nào !” Ngô Trác mặt đầy ý cười. Tuy hắn không hiểu tiểu đồ đệ kia suy nghĩ cái gì nhưng hắn thực sự cao hứng. Đứa bé kia tuy đang bị thương nhưng vẫn mang theo được khí chất không thể khinh thường. Rất giống hắn, không tệ, ông trời vẫn còn thương hắn.
“Sư phụ.”. Hai tiếng “sư phụ” này nàng dùng tâm để gọi. Tin đúng người cũng được mà lầm người cũng không sao. Ơn cứu mạng của hắn, nàng không quên. Nhưng Nhược Linh không biết rằng, quyết định này hôm nay đã mang đến cho nàng thứ tình cảm mang tên là “tình thân” và cũng vì nó mà nàng đã vang danh thiên hạ lãnh huyết vô tình.