• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tojikachan

Từ sau lần đại chiến tiên ma ấy đã qua trăm năm, tam giới trở lại bình tĩnh, trời đất dần dần khôi phục phồn vinh như ngày xưa. Hoa Thiên Cốt hồn phi phách tán, lòng Bạch Tử Họa như tro tàn, hành tung vô định, không còn ai thấy hắn nữa.

Trên thiên đình có vị Bạch Liên tiên tử, chính là cháu gái của Vương Mẫu nương nương. Phẩm hạnh cao thượng, tiên pháp uyên thâm. Mọi người đều cho rằng nàng là tiên nữ băng thanh ngọc khiết nhất trong chốn tiên giới. Y phục trắng muốt, chân đi đôi giày phấn hồng, bên eo đeo một khối ngọc Nguyệt Linh, trên người tản ra một mùi hương thơm thoang thoảng.

Ngọc Đế ban thưởng nàng ánh trăng thiên cung, hoa viên thâm đình, tuyệt đối không cho nam tử bước vào nửa bước, bên cạnh chỉ có một vị tiên tì hầu hạ, tên gọi là Bích Diệp.

Bạch Liên tiên tử ngày ngày ở trong Nguyệt Lượng cung pha chế hương thơm cho Vương Mẫu, ít ra cửa cung nửa bước. Chỉ có đi Hương Sơn thu thập hương thảo mỗi năm một lần mới ra cung. Lúc đó cửa cung chắc chắn sẽ bị đóng chặt, kết giới phong tỏa, tuyệt đối không cho người ngoài ra vào.

Diêm Vương có một tên Quỷ Tiêu, trời sanh tính phong lưu, thích nhất là đi xung quanh hái hoa ngắt cỏ. Một ngày nghe thủ hạ tiểu quỷ bàn tán nói thiên giới có một tiên nữ tên là Bạch Liên, tướng mạo lục giới vô song, phẩm tính lại cao thượng, luôn ở trong cung, ghét nhất là nam tử dơ bẩn, ngay cả cá vàng nuôi trong cung cũng là cái.

Quỷ Tiêu nghe thế, tà niệm nổi lên, chỉ muốn vịn cành bẻ đóa hoa sen lạnh lùng này. Hắn nghe nói mùng ba tháng ba hàng năm, Bạch Liên tiên tử sẽ ra cung đến Tiên Hương Sơn để hái hương thảo, đến ngày ấy, hắn sớm đứng đó chờ, từ xa thấy một bóng dáng màu trắng ngồi tiên vân nhanh nhẹn bay tới, không phải Bạch Liên thì ai.

Quỷ Tiêu nhìn bóng hình xinh đẹp ấy, nghĩ nếu cứ mạo muội bước lên thì khẳng định sẽ phản tác dụng, hắn biến thành một con thỏ nhỏ, nhảy đến bên chân Bạch Liên. Bạch Liên thấy nó thì vui mừng trong lòng, ngồi xổm xuống ôm vào trong ngực, con thỏ nhỏ này chỉ có màu trắng như tuyết, chỉ có một chút đen trên lưng, nàng lấy tay vuốt hai lần, cảm giác như tơ lụa vậy, nó còn mang một mùi thơm lạ lùng, ngửi mà say lòng người, tâm tình nàng cũng dần ấm lên như xuân tháng ba này vậy.

“Thỏ con, sao em thơm thế, ta mang em về thiên cung được không, em đến thiên cung là có thể trở thành tiên, có thể vĩnh viễn đáng yêu thế này đấy.” Bạch Liên mở miệng, giọng nói dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Con thỏ nhỏ vẫy vẫy lỗ tai, hai mắt híp lại giống như rất hưởng thụ. Lại nghe Bạch Liên muốn dẫn nó về tiên cung, liền nhảy vào nàng người mà dụi, chọc Bạch Liên không ngừng cười khanh khách, cuối cùng mang nó trở về Nguyệt Lượng cung.

Quỷ Tiêu hóa thành con thỏ này nên đương nhiên rất có linh tính, Bạch Liên cực kỳ yêu thích, cả ngày mang theo nó, một tấc cũng không rời, ngay cả buổi tối cũng cùng nhau ngủ. Nhưng đến khi đêm dài nhân tĩnh, Quỷ Tiêu liền hiện ra hình dáng thật, nằm nghiêng ở bên cạnh Bạch Liên, lẳng lặng ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng, một đôi mắt phượng dán chặt vào nàng, tham lam nhìn khắp.

Quỷ Tiêu thổi nhẹ một hơi vào mũi Bạch Liên, khiến nàng vào cảnh mộng ảo, nàng không biết mình đang ở đâu, chỉ mơ hồ nhìn thấy một vị công tử đang đứng đằng xa, mắt phượng, hoa phục màu xanh ngọc, quý khí lại lộ ra tà khí nhàn nhạt, khiến người ta vừa yêu vừa sợ.

“Ngươi là người phương nào?”

“Bạch Liên, ta là phu quân của nàng đấy.”

Nam tử mở miệng, tiếng nói từ tính lại mê hoặc tâm trí người ta.

“Phu quân?”

“Ừ.”

Nam tử kia vươn một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của nàng, rồi cúi người hôn nàng. Bạch Liên ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng, khiến thần trí nàng mơ màng, nhưng tay chân lại cực kỳ nặng nề, không khống chế được, chỉ có thể để mặc người nọ muốn làm gì thì làm.

Bạch Liên tiên tử luôn luôn băng thanh ngọc khiết, không hiểu chuyện giữa nam nữ, chỉ thấy càng ngày càng kỳ lạ khi bị công tử kia đùa thân thể mình, trong lòng kháng cự nhưng lại muốn nhiều hơn, muốn ngừng mà không được. Trong mộng hư hư thực thực, bỗng nhiên tỉnh lại, nào có công tử nào, chỉ có thỏ con ở bên. Nàng mặc dù thấy kỳ quái nhưng không thể hiểu nổi, đành phải bỏ qua.

Bạch Liên gặp công tử kia ba đêm liên tục, cử chỉ của hắn càng ngày càng lớn mật, cư nhiên dám cởi y phục của nàng, một tay nắm lấy ‘bạch thỏ’ trước ngực nàng, một tay muốn len vào giữa hai chân nàng, nàng sợ tới mức thình lình tỉnh dậy, trợn mắt nhìn thấy nam tử trong mộng đang đè lên người nàng, mà y phục nàng lại lộn xộn, giống hệt như cảnh trong mơ.

Quỷ Tiêu tà mị cười: “Nương tử, nàng tỉnh rồi à.”

Bạch Liên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ra sức phản kháng nhưng do sớm bị Quỷ Tiêu hạ Mê Hồn hương hàng đêm mà mất hơn nửa tiên lực, đâu phải là đối thủ của hắn.

Không chống cự nổi, cuối cùng vẫn bị hắn đoạt được. Lòng Bạch Liên như tro tàn, tên Quỷ Tiêu kia lại cười đắc ý. Hắn thoáng nhìn ngọc Nguyệt Linh trên đống y phục bên cạnh, nhặt lên rồi nói: “Nương tử, ta cầm đi thứ này, cứ coi như đây là vật đính ước giữa nàng và ta. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để người ngoài biết việc hôm nay, cam đoan danh dự của nàng sẽ không bị hủy, chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi! Ha ha ha…”

Hắn càn rỡ cười to, lập tức hóa thành một bóng đen biến mất khỏi Nguyệt Lượng cung, chỉ còn lại tiếng cười quanh quẩn trong cung, thổi mạnh vào tai Bạch Liên, như cây kim trong lòng khiến nàng hận không thể lập tức chết đi.

May mà tên Quỷ Tiêu kia giữ lời, qua một thời gian, có vẻ như việc này không bị ai phát hiện, ngay cả Bích Diệp cũng hoàn toàn không biết. Bạch Liên hơi yên tâm, coi tất cả vẫn giống như trước, chỉ là trong lòng nàng không bao giờ giống bình tĩnh như hồ nước nữa, nhưng gương mặt vẫn bình thản không thay đổi, không có ai cảm thấy khác thường.

Chung quy vẫn có chuyện xảy ra khiến nàng không thể chấp nhận được.

Bạch Liên nhận ra thân thể dị thường, đúng là ngọc thai dần kết lại trong bụng, nàng cực kỳ hoảng sợ, nếu để người khác biết việc này, chưa nói đến danh dự của mình bị hủy mà còn làm thanh danh của Vương Mẫu cũng bị liên lụy.

Trong lòng nảy sinh tà niệm, nàng tự dùng tiên pháp cách thể để lấy ra thai nhi chưa thành hình, vứt bỏ vào U Minh Hà qua kính Thông Linh.

U Minh Hà ấy ở dưới mười tám tầng địa ngục, không hề có sự sống. Không có sinh mệnh, không có nước, không có không khí, không có âm thanh, là không gian hư ảo, tất cả những thứ đang chậm rãi chảy theo dòng nước đều là thai nhi chưa thành hình đã bị cha mẹ vứt bỏ, dần dần thối rữa, cuối cùng hóa thành nước sông, không có cơ hội làm người, cũng không thể luân hồi!

Không phải tại nàng ngoan độc, chỉ tại đứa trẻ này căn bản không nên có kiếp sau!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang