Bạch Tử Họa làm chưởng môn Trường Lưu, đứng đầu chúng tiên, đang lúc thời khắc khẩn trương, đương nhiên không thể thiếu hắn trong thiết yến.
Hắn ngồi một mình dưới tàng cây hoa đào, tự rót tự uống. Một trận gió mát thổi qua, cánh hoa khẽ bay, rực rỡ rụng xuống, ngẫu nhiên có một, hai cánh hoa cánh hoa bay xuống trên vai hắn, một vệt phấn hồng làm áo trắng của hắn nổi bật như tuyết, vẻ mặt vẫn luôn vô cảm đạm mạc, bình tĩnh như nước, so với các thần tiên không dấu được vẻ lo lắng, hắn càng trở nên siêu phàm không bình thường.
Vương Mẫu thấy chúng tiên không hưng trí mấy, liền nói: “Hôm nay, ta đặc biệt sắp xếp một nhóm tiên nữ luyện một khúc ca múa mới, để trợ hứng cho mọi người, đánh tan ưu sầu, cũng không phụ cảnh đẹp xuân sắc thần tiên này.”
Lập tức, tiểu thị nữ bên người hô một tiếng: “Tấu nhạc.”
Tiên nhạc vang lên bốn phía, hơn mười vị tiên nữ nhanh nhẹn vào sân từ hai bên, y phục khẽ thổi lên, tay áo bay múa, vòng eo như xuân liễu, người còn đẹp hơn hoa.
Chúng tiên có ca múa trợ hứng, không khí lập tức sôi nổi lên, mỉm cười truyện trò, nâng chén lần lượt chúc nhau, ai không thích nhìn mỹ nhân chứ? Bạch Tử Họa lại không hề có phản ứng gì, vẫn lãnh đạm như cũ, nếu nói là hắn đang ngắm tiên nữ khiêu vũ thì không bằng nói hắn đang ngắm hoa đào.
Vương Mẫu nhìn Bạch Tử Họa, biết hắn gánh vác trọng trách bảo vệ sự an nguy của thiên hạ, trong lòng vẫn luôn coi trọng hắn. Thấp giọng dặn Bạch Liên hầu hạ bên cạnh nàng đi rót rượu cho Bạch Tử Họa, Bạch Liên thưa dạ rồi nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Bạch Tử Họa, tự tay rót đầy chén rượu cho hắn, lời nói nhỏ nhẹ trong trẻo vang lên: “Tôn thượng vất vả bảo vệ Trường Lưu, bảo vệ thiên hạ, công lao to lớn, Bạch Liên thay Vương Mẫu kính tôn thượng một ly.”
Bạch Tử Họa giương mắt thấy Vương Mẫu mỉm cười gật đầu nhìn hắn, hắn giơ lên chén rượu đáp lễ Vương Mẫu, uống một hơi cạn sạch rồi cười nhẹ với Bạch Liên. Bạch Liên thấy khí chất Bạch Tử Họa thoát tục, không nhiễm hạt bụi nhỏ nào, ngồi trong chúng tiên mà như trăng sáng vằng vặc, tinh khiết giống như bạch mai, quả nhiên danh bất hư truyền, nhất thời hơi thất thần, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn hắn gần như thế.
Nhưng mà nàng hơi liếc mắt, vô tình thoáng thấy ngọc trụy mà Bạch Tử Họa đeo bên hông, cả kinh mà ngốc nghếch sững sờ tại chỗ, bởi vì cảm xúc trong lòng cuộn dâng lên mãnh liệt, gơng mặt lúc đỏ lúc trắng, ngọc Nguyệt Linh!
Nàng không biết tại sao khối ngọc mang ý nghĩ sỉ nhục mà nàng không thể để ai biết ấy lại ở trên người Bạch Tử Họa, suy nghĩ trong đầu như nước sông cuồn cuộn, nhất thời khiến nàng gần như bất tỉnh.
Tiểu nha hoàn Bích Diệp đứng cạnh sợ run khi thấy Bạch Liên nhìn chằm chằm bên hông Bạch Tử Họa, nhìn theo thì ngạc nhiên kêu lên: “Ủa, ngọc bội mà tôn thượng mang lại giống hệt ngọc mà tiểu thư nhà ta trước kia từng mang quá, đáng tiếc tiểu thư bị mất nó, hai vị đại nhân thật đúng là hữu duyên!”
Bạch Liên trừng Bích Diệp một cái, Bích Diệp cúi đầu thè lưỡi không dám nói nữa.
Bạch Tử Họa hiểu được nguyên do sự tình, thản nhiên nói: “Ta chỉ là ngẫu nhiên có được khối ngọc này, không biết nó giống vật mà Bạch Liên tiên tử bị mất, một khi đã như vậy, ta tặng ngọc bội này cho tiên tử. Tiên tử đừng phiền não vì mất đồ vật mình thích nữa, hãy coi như đã tìm lại được đi.”
Dứt lời, hắn cởi xuống ngọc nguyệt linh bên hông, đặt vào trong lòng bàn tay đưa cho Bạch Liên.
Bạch Liên cảm ơn nhận lấy, nhưng vẫn còn thất thần. Bạch Tử Họa cũng không nói ra, chỉ dịu dàng an ủi: “Trước kia mất đi tuy không tìm lại được, tiên tử cũng không nên để mãi ở trong lòng, tất cả mọi sự trên thế gian chỉ tùy duyên, nếu có duyên phận, cũ rời đi thì mới cũng sẽ đến.”
Bạch Liên gượng mỉm cười đáp lại: “Tôn thượng nói đúng, Bạch Liên cáo lui.”
Xoay người đi, bóng dáng vẫn như mất hồn.
Chúng tiên thấy Bạch Tử Họa và Bạch Liên nói chuyện một hồi lâu, mặc dù không nghe thấy nội dung, nhưng chỉ thấy hai vị tiên tử luôn đạm mạc lạnh như băng có vẻ cực kỳ hợp ý nhau, cười cười nói nói, rồi có người vui đùa, nói với Vương Mẫu: “Tôn thượng và Bạch Liên tiên tử đứng cạnh nhau đúng là một cảnh sắc tuyệt mỹ!”
Vương Mẫu gật đầu mỉm cười, Bạch Liên nghe xong thì trong lòng cực kỳ phức tạp.
Bạch Tử Họa có ngọc nguyệt linh này tức là hắn biết ít nhiều về chuyện của nàng. Nếu việc này rơi vào tai người khác thì khó mà nói sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tính nết của Bạch Tử Họa đều được cả tiên giới công nhận, hắn chắc chắn sẽ không làm nàng bị tổn hại.
Lại thấy hắn vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, hoa đào phấn hồng bay đầy trời khiến tiên bào nổi bật lên vẻ trắng noãn như tuyết, mái tóc dài như mặc thủy được cột ngay ngắn, nhớ tới lục giới từng tương truyền chuyện giữa hắn và Hoa Thiên Cốt, không ai là không bóp cổ tay thương tiếc, đúng là một người vì tình mà đau khổ cuồng dại, trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác khó nói.