Bạch Liên nhìn kẻ suy nhược trước mặt, cái bụng to rõ ràng kia giống như kim đâm vào mắt nàng.
Nàng đưa Bạch Tử Họa nước hoa tên là Bác Lý hương, chỉ cần dính một chút, thì dù ở xa ngàn dặm, nàng vẫn có thể ngửi được.
Nàng theo mùi ấy tìm đến, nàng không vào được Đại Linh sơn, đành phải canh giữ ở ngoài núi.
Mấy ngày sau thấy Bạch Tử Họa rời đi, sau lại thấy Thiên Tầm đi ra, một đường đi theo, cảm thấy cách đã đủ xa mới hiện ra.
Đúng là không biết liêm sỉ, vô danh vô phận không biết hoài thai của kẻ a nào. Nghe nói nàng và thị vệ mình và cả em trai cũng có chút ái muội, không lẽ đúng là nghiệt chủng loạn luân sao.
Thiên Tầm nhìn ánh mắt Bạch Liên đầy hèn mọn khinh thị, bị mẫu thân của mình nhìn như vậy, nàng cư nhiên không hề cảm thấy gì, hoàn toàn không sao cả.
Nàng không muốn để ý đến Bạch Liên, chỉ muốn nhanh chóng quay về địa cung, nhưng sao Bạch Liên có thể theo như nàng muốn, “Đứng lại!”
Bạch Liên kêu lên, bụng Thiên Tầm đã lớn, vậy tức là yêu thần lực đã không còn ở trên người nàng.
Lần trước thiếu chút nữa bị nàng hại, xem nàng giống con gà bị bệnh, giết nàng chẳng phải là rất dễ dàng sao.
“Ta hỏi ngươi, đứa trẻ trong bụng ngươi là ai?”
“Ta có cần phải nói cho ngươi không?”
“Ta chính là mẫu thân ngươi, ngươi có chuyện gì, ta đều phải biết, ngươi có cái gì mà phải giấu diếm ta?”
Thiên Tầm nghe xong, thật sự cảm thấy không thể tin nổi, cái kẻ tự nhận là mẫu thân đâu có nuôi mình ngày nào.
Lần trước mang đầy hy vọng gặp nàng, nàng cư nhiên chỉ muốn giết mình, bây giờ lại cao giọng cường điệu quyền lợi mẫu thân sao.
Thiên Tầm vốn không muốn nói nhiều, nhưng nàng đột nhiên có một ý nghĩ, nhẹ nhàng cười nói: “Nếu ta nói con trong bụng ta là của ta và sư phụ ta, mẫu thân có tin không?”
Sắc mặt Bạch Liên lập tức biến đổi, quát lớn nói: “Đúng là nghiệp chướng, không biết liêm sỉ, ngươi thật sự muốn hủy danh dự sư phụ ngươi sao?
Ngươi đừng tưởng rằng tất cả mọi người không biết, ngươi cùng em trai cùng cha khác mẹ của ngươi ái muội không rõ, minh phủ các ngươi lao lực tâm cơ lấy được yêu thần lực lại có thể dễ dàng đưa cho người ngoài?! Nhất định là cho thằng em trai ngươi rồi đúng không!”
Ngoài miệng tuy rằng nói hả giận, trong lòng lại cực kỳ phức tạp.
Nghiệp chướng đúng là đáng chết, lúc trước nên trực tiếp ném vào lò luyện đan!
Suy nghĩ chợt lóe, Bạch Liên lập tức ra tay ngoan độc.
Thiên Tầm bất ngờ không kịp phòng, nỗ lực tránh đi, cực kỳ nguy hiểm, chỉ trông vào Kim Lai kiếm trong tay che chở, một thanh kiếm biết bảo vệ chủ, có thể tin cậy hơn lòng người phức tạp.
Thiên Tầm dần dần chống đỡ hết nổi, lại vẫn nhớ kỹ lời Bạch Tử Họa từng nói, không thể làm Bạch Liên bị thương.
Mắt thấy sẽ bị Bạch Liên giết chết, trong lòng nghĩ mình quả thật là kẻ đoản mệnh, đáng tiếc là không bảo vệ được đứa con trong bụng.
Đứa con, thực xin lỗi, mẫu thân làm liên lụy đến con.
Ngay tại lúc Thiên Tầm hoàn toàn buông tha cho sinh mệnh, thì đột nhiên thanh kiếm trong tay như có sinh mệnh, tự mình trực tiếp bay vụt lên đâm vào ngực Bạch Liên.
Thiên Tầm hoảng hốt, cầm kiếm chệch hướng đi, nhưng vẫn khiến Bạch Liên bị thương nặng.
Thiên Tầm còn đang ngây người không biết đã xảy ra chuyện gì, một giọng nói quen thuộc lại giải thích.
Người nọ vội vàng nói: “Nàng ta muốn mạng ngươi, sao ngươi lại chỉ là né tránh chứ, thật sự không muốn sống sao?”
Là Ám Chấp, trong lòng hắn thật sự rất lo lắng, cư nhiên không dùng kính ngữ gọi Thiên Tầm là công chúa, nói thẳng ngươi.
Thì ra Ám Chấp thấy Thiên Tầm nói ra cửa giải sầu nhưng đã mấy ngày không về, trong lòng lo lắng, chào Quỷ Si rồi đi tìm Thiên Tầm.
Từ xa đã thấy có người muốn giết Thiên Tầm, mà nàng lại chỉ né tránh, trong lòng thật sự nổi giận!
Công chúa thật quá ngốc, chẳng lẽ có kẻ muốn giết nàng mà nàng cũng không biết phản kích sao?!
Quá khẩn cấp, không kịp đến gần, Ám Chấp thao túng Kim Lai kiếm trong tay Thiên Tầm đâm vào ngực Bạch Liên!
Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với mình, Ám Chấp không ngu như Thiên Tầm.
Bạch Liên bị thương nặng, một ngụm máu tươi dâng lên, tiên bào bị nhuốm máu loang lổ.
Nàng trăm triệu không nghĩ tới một thanh kiếm nho nhỏ lại có thể làm nàng bị thương nặng như thế, không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng rời đi. Ám Chấp không còn lòng dạ nào đuổi theo, nhanh chóng hỏi tình hình của Thiên Tầm, Thiên Tầm lại trừng mắt hắn, nói: “Đó là mẫu thân ta.”
“Nhưng nàng ta chỉ muốn giết ngươi, kẻ như vậy không xứng là mẫu thân, ngươi cũng có thể giết nàng!”
Thiên Tầm vô lực cãi lại, Ám Chấp chỉ là chân thành quan tâm nàng mà thôi, nàng không nhiều lời nữa, cùng Ám Chấp trở về địa cung.