Lúc Tân Manh tỉnh lại, trời còn chưa sáng.
Bây giờ đang là mùa hè, cho dù là buổi tối thì nhiệt độ vẫn rất cao, cậu không bật điều hòa, ngủ được một nửa đã nóng đến thức tỉnh, mơ mơ màng màng đứng dậy, muốn đi nhà bếp rót ly nước uống. Khi xuống giường lại không tìm thấy dép lê, lúc này mới cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lọt vào tầm mắt lại là sàn nhà phủ đầy bụi.
Sao hôm nay sàn nhà lại dơ như vậy...
Ý nghĩ mông lung này mơ hồ xẹt qua đầu óc mơ màng chưa tỉnh ngủ của cậu, ngay cả cái đuôi còn chưa kịp nắm đã biến mất. Tân Manh mê hoặc trợn trừng mắt, ngồi trên giường ngáp mấy cái liền, ghèn khiến mắt híp lại thành một đường, hơn nữa trong phòng tối om như mực, im lặng như đang thôi miên. Cậu nghiêng đầu, gật gù gật gù, thiếu chút nữa là nằm vật xuống ngủ tiếp, thẳng đến lúc có làm thế nào cũng không tìm được giày, mới dùng sức lắc lắc đầu, muốn cho đại não thanh tỉnh hơn một chút. Đợi đến khi mở to mắt muốn tìm giày, khóe mắt lơ đãng lướt qua xung quanh phòng, đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Căn phòng nhỏ hẹp, vật dụng cũ nát, hoàn cảnh dơ bẩn...
Xa lạ như thế.
Đây là nơi nào?!
Tân Manh chắc chắn trăm phần trăm đây không phải là nhà của cậu, không riêng gì cách sắp xếp gia cụ, ngay cả độ rộng của căn phòng cũng không giống! Càng kinh khủng hơn chính là, rốt cục cậu cũng nhận ra, sở dĩ trong phòng tối như vậy, không phải bởi vì trời còn chưa sáng, cũng không phải bởi vì đang kéo màn, mà là...
Cậu cứng người, quay đầu lại từng chút, từng chút một, nhìn về phía cửa sổ —— Nơi đó đã bị che lại hoàn toàn bởi tấm ván gỗ lớn xếp chồng được đóng đinh chặt chẽ!
Tấm ván gỗ giống như được lấy xuống từ đồ gia cụ nào đó, còn có vết cưa thô ráp, xem ra là bị đóng đinh từ bên trong, phần ngoài cùng lộ ra những đầu đinh dài và lớn, xiêu vẹo như ngón tay vô lực đã bị bẻ gãy, lại giống như con rết xấu xí dính trên bề mặt, lộ ra vẻ hốt hoảng dồn dập. Cho dù là như vậy, vẫn không thiếu những cây đinh dài đâm sâu vào trong, tấm ván gỗ quả thật rất kiên cố, nếu không có đầy đủ công cụ, căn bản không thể phá vỡ.
Màn cửa bị xé tan tành, chỉ còn một nửa vẫn lung lay sắp đổ treo trên thanh sắt, mà phần vải rơi xuống dính đầy những vết bẩn màu nâu đen, trên mặt bàn bên cạnh là những dấu chân hỗn loạn.
Gian phòng kia không chỉ xa lạ cũ nát, còn tràn ngập một loại hơi thở quỷ dị, trong đầu Tân Manh lập tức hiện ra rất nhiều phỏng đoán không mấy tốt đẹp, sau đó nhanh chóng phân tích ra một cái có khả năng nhất, chẳng lẽ cậu đã bị bắt cóc?
Cậu trong lòng kinh hoàng, không để ý đến giày dép nữa, chân trần nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài cửa, đi qua phòng khách lạ lẫm, đi tới trước cửa chính, lại kinh nghi bất định* phát hiện ra, nơi đó có rất nhiều gia cụ lộn xộn chất chồng lên nhau, chắn cửa phòng trộm vô cùng chặt chẽ! (*Ngạc nhiên nghi hoặc)
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cậu mạnh mẽ quay đầu nhìn về các căn phòng, đẩy cửa hai căn phòng ngủ khác, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Một căn nhà có ba phòng to như vậy mà chỉ có một mình cậu, hơn nữa tất cả cửa sổ đều bị đóng kín như căn phòng cậu ở lúc nãy, ngay cả con ruồi cũng không ra được.
Rất kỳ quái, rất kỳ quái...
Trong phòng này không có người khác, mà tất cả lối ra đều bị đóng kín từ bên trong, giống như... Giống như tất cả những thứ này đều do cậu làm ra vậy...
Trên trán Tân Manh dần toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu đứng lẻ loi một mình trong phòng khách âm u xa lạ không có một tia sáng, một luồng khí lạnh dần di chuyển từ dưới lưng lên trên đỉnh đầu truyền xuống làm tay cậu không ngừng run rẩy.
Sợ hãi nhìn xung quanh phòng khách, từ hiện trường hỗn loạn có thể thấy được nơi này đã phát sinh ra chuyện gì. Tủ quần áo lẫn ti vi đều bị dời ra chặn cửa, những thứ khác đều rơi vãi lung tung, màn hình ti vi vỡ vụn, ghế sô pha bị lật ngược cùng cái bàn, bức tranh vốn được treo trên tường nay lại rơi xuống mặt đất, còn bị vài dấu chân hỗn loạn đạp lên, trên mặt đất đều là những mảnh vỡ của bình hoa và đồ sinh hoạt hàng ngày, còn có đèn bàn rơi xuống đất vỡ tan ra từng mảnh....
Đúng rồi, đèn! Sao cậu lại có thể quên bật đèn cơ chứ?
Do vừa mới tỉnh dậy, mắt đã thích nghi với bóng tối, nhìn đồ vật cũng không phải là không rõ ràng. Tân Manh thế mà lại quên bật đèn, bây giờ cậu muốn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh hơn một chút, liền cẩn thận tìm tòi trong đống đồ trên mặt đất, chậm rãi sờ soạng đến bên cạnh cửa phòng trộm, ấn công tắc mở, đèn thủy tinh trên đầu chập chờn hai cái, sáng lên.
Tất cả những thứ trong phòng khách đều hiện ra dưới ánh đèn trắng bệch, Tân Manh trái lại bị ánh sáng mãnh liệt làm đau mắt, đợi một lúc mới thích ứng, hạ xuống bàn tay đang che mắt, cậu chỉ nhìn sơ qua phòng khách, tóc gáy cả người đều dựng thẳng lên!
Phòng khách giống như đã bị người cướp sạch, trên mặt đất vừa bẩn vừa loạn, vậy mà lại có nhiều dấu chân đầy máu!
Không chỉ như vậy, trên gia cụ cũ nát dơ bẩn đều là những dấu tay, dấu chân dính đầy máu, còn có một bãi chất lỏng đông đặc, mơ hồ có màu đỏ thẫm. Tân Manh như đang ở trong hầm băng, trong lòng một trận rét run, toàn thân cứng ngắc đứng bất động, đột nhiên nhớ tới thứ gì, cúi đầu nhìn xuống dưới chân, quả nhiên lòng bàn chân đã dính đầy những chất lỏng giống như máu. Lúc không nhận ra thì không có gì, nhưng bây giờ nhìn thấy, loại cảm giác dinh dính đặc sệt này càng thêm rõ ràng. Cậu sợ hãi muốn xoay người chạy trốn, trong dạ dày lại dâng lên cảm giác ghê tởm, nhịn không được lui về sau hai bước, lúc quay lại nhìn theo phản xạ, lại kinh hãi suýt chút nữa ngã ngồi trên mặt đất!
Chỉ thấy trên bức tường trắng như tuyết ở trước mặt, * viết bốn chữ to màu đỏ tươi ——
【 Không! Được! Bật! Đèn! 】
(Dấu (*) ở câu trên là nguyên văn của tác giả)
Bốn chữ lớn được viết bằng máu khiến người khác nhìn mà phát hoảng, dưới mỗi một chữ đều có những vết máu chảy xuống, nhìn giống như huyết lệ, còn có dấu chấm than máu tươi đầm đìa còn lớn hơn cả mấy chữ kia, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến lòng người nhảy dựng!
Lá gan của Tân Manh cũng không tính là nhỏ, nhưng cho dù là người lớn gan, cũng không chịu nổi màn hù dọa này. Cậu thực sự có chút sợ hãi, nhưng nhất thời cũng không biết phải làm gì, trong lòng cậu hy vọng đó chỉ là trò đùa dai của bạn bè chứ không phải là máu, mặc dù khả năng đó cũng không lớn, có người nào sẽ tốn nhiều sức lực như vậy để đùa giỡn cậu sao?
Đứng ở phòng khách trong chốc lát, bị màu máu trải rộng khắp nơi làm đau mắt, cậu cảm thấy lòng bản chân càng thêm khó chịu, hận không thể lập tức đi rửa chân, nên quyết định đi phòng tắm trước, sau đó quay về phòng ngủ kia tìm giày, loại giày gì cũng được, cậu sắp bị cảm giác nhầy nhụa dưới lòng bàn chân bức đến phát điên rồi.
Về phần tắt đèn... Cậu tạm thời không nghĩ tới.
Nhân loại chính là sinh vật như vậy, ánh sáng luôn đem lại cảm giác an toàn, không có ai là ngoại lệ.
Vào trong phòng tắm rửa chân thật sạch, Tân Manh rốt cục cũng nhẹ nhàng khoan khoái, cẩn thận tránh đi những vết chân dính máu trên sàn, đi về phòng ngủ lúc trước, còn tìm được giày ở dưới gầm giường. Cậu vừa mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, lại phát hiện trên bàn có một tấm thiệp màu trắng, cậu tò mò cầm lên, chỉ thấy những dòng chữ xinh đẹp được viết bằng bút máy mực đen, câu đầu tiên là ——
【 Kính gởi Tân Manh tiên sinh thân ái. 】
Trong lòng Tân Manh "Lộp bộp" một tiếng, tưởng là lời nhắn của bọn cướp, vội vàng nhìn xuống.
【 Chúc mừng ngài đã được chọn, trở thành người chơi thứ 9317623898 của bản hệ thống. 】
【 Bản hệ thống được gọi đầy đủ là: Hệ thống trò chơi khủng bố "Vô Hạn Luân Hồi". 】
【 Sau khi tiến vào trò chơi, ngài sẽ được tự mình tham gia những thể loại khác nhau, nội dung khác nhau trong trò chơi khủng bố, sau khi thăng cấp trò chơi có thể tiến vào trò chơi kế tiếp, thất bại sẽ bị trừng phạt, bằng cách diệt sát, sau khi mãn cấp (1) sẽ có được cơ hội trở về thế giới thực. 】
【 Trò chơi phó bản (2) sẽ có sáu người một đội, mỗi người nhận được một thông tin tương ứng với nhiệm vụ. 】
【 Năm người đội hữu của ngài sẽ được truyền tống (3) đi khắp các nơi trong phó bản, thỉnh tập hợp tất cả bọn họ, băng tay màu đen là dấu hiệu của người chơi, nếu không thì là NPC (4) trong trò chơi. 】
【 Trong trò chơi có cơ hội hồi sinh, chỉ cần trong đội ngũ có một người sống sót thăng cấp, năm người kia sẽ hồi sinh ở phó bản kế tiếp. 】
【 Gợi ý đặc biệt: 】
【 Thứ nhất, tất cả những thông tin được cung cấp đều vô cùng quan trọng đối với việc thăng cấp. 】
【 Thứ hai, có hạn chế về số lần hồi sinh, sau khi tử vong ba lượt, sẽ bị thủ tiêu hoàn toàn. 】
【 Thứ ba, đây không phải trò đùa. 】
【 Như đã nói ở trên, chúc ngài chơi vui vẻ. 】
Tân Manh ngơ ngác cầm tấm thiệp, có chút hồ đồ, rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì? Chẳng lẽ mình còn chưa tỉnh ngủ?
Cậu đang muốn giơ tay gõ đầu, bỗng nhiên lại nghe được một vài tiếng động nhỏ.
Bộp...... Bộp...... Bộp......
Thật nặng nề, thật chậm chạp, giống như có thứ gì đang đập mạnh trên mặt đất, không vang lên từ trong phòng, mà là... Ở bên ngoài? Hình như nó đến từ ngoài hành lang...
Âm thanh đứt quãng, mang theo một loại tần suất đặc thù, Tân Manh không nhịn được mà dừng lại động tác, trong tay còn cầm tấm thiệp, nghiêng đầu nghe thử, lại nhận thấy âm thanh kia ngày càng dồn dập, càng lúc càng lớn...
Không, không đúng! Có thứ gì đang đi về phía cậu!
Tân Manh không nhịn được mà tóc gáy dựng thẳng, trong bụng sôi sục tựa như bản năng cảm giác được nguy cơ sắp đến, cậu không nhịn được mà lui về sau hai bước, chân vừa đụng tới mép giường, bỗng nghe thấy tiếng vang "Thình thịch" thật lớn, có thứ gì đó đang đánh lên cửa phòng trộm!
Cậu lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy gia cụ chặn trước cửa đều bị chấn động làm cho run rẩy, tay cầm lụp xụp trên ngăn tủ xoạch một cái liền rơi xuống đất, phát ra âm thanh không nhỏ, nhưng "thứ" đang đập cửa ở bên ngoài dường như đã bị âm thanh này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, càng điên cuồng đánh mạnh lên cửa!
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!"
Lực va chạm ngày càng mạnh, tro bụi trên tường cạnh cửa sổ ào ào đổ xuống, phủi đi tro bụi, tiến lại gần, Tân Manh có thể nghe thấy rõ ràng, ngoài cửa truyền đến tiếng thở "Hồng hộc" cùng tiếng gào thét như dã thú!
Rốt cuộc đó là cái gì?!
Tim cậu đập vừa nhanh vừa mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Lúc này trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng biết được một việc —— Tuyệt đối không thể để cho "thứ" này đi vào!
Cậu ánh mắt như điện, nhanh chóng nhìn xung quanh phòng khách, lảo đảo chạy tới đẩy cái bàn ra chặn cửa, nhưng vẫn không được, sức lực của "thứ" bên ngoài càng lúc càng lớn, hơn nữa hình như lại có thêm "thứ" khác tiến tới gần! Va chạm biến thành gấp đôi, khung cửa bắt đầu chấn động kịch liệt, lớp sơn tường bị bong tróc ra từng mảnh, nếu còn tiếp tục như vậy, cửa sẽ bị phá tan!
Sự sợ hãi tột cùng giống như thủy triều sôi trào, ùn ùn kéo tới chôn vùi cậu, toàn thân Tân Manh phát run, hô hấp hoảng loạn dồn dập, đôi chân mềm oặt ngay cả đi cũng không đi nổi, bản năng nói cho cậu biết, một khi "thứ" ngoài kia vào được trong này, không cần nghi ngờ gì nữa, cậu chắc chắn phải chết!
Cậu xoay người dựa lưng vào gia cụ, định dùng sức nặng của cơ thể ngăn chặn lại một lúc, nhưng trừ việc đầu óc mình cũng bị chấn động đến choáng váng, thì hoàn toàn chả có tác dụng gì cả, ngón út Tân Manh run rẩy, vẫn không chịu buông tha, tầm mắt không ngừng tìm kiếm trong phòng khách, lại không thấy có thứ gì nặng hơn so với cái bàn bị cậu đẩy ra chặn cửa.
Chẳng lẽ hôm nay cậu phải chết ở đây sao?
"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch thình thịch thình thịch!"
Hai chân Tân Manh không ngừng run rẩy, linh cảm khủng bố về việc sắp xảy ra khiến cậu sởn gai óc, trên trán đổ mồ hôi lạnh, thậm chí còn chảy vào trong mắt cậu, cậu không nhịn được mà dùng sức nháy mắt, dư quang lại thấy một mảng màu đỏ tươi.
Cậu quay đầu nhìn, lại phát hiện đó là bốn chữ được viết lên tường —— Không được bật đèn!
Không được bật đèn?
Không kịp nghĩ nhiều, trực giác nhạy bén của động vật khiến Tân Manh tắt công tắc đi ngay trước tiên, một âm thanh nhỏ vang lên, căn phòng lập tức rơi vào trong bóng tối.
Khác với lúc mới tỉnh dậy, đôi mắt đã quen với ánh sáng bây giờ ngoại trừ bóng tối che lấp cả bầu trời, cậu không thể thấy được gì.
Bóng tối tựa như vực thẳm sâu không thấy đáy, hoàn toàn nuốt chửng nhân loại nhỏ bé yếu ớt.
Nhưng gần như ngay lập tức, lực đập vào cửa lại nhỏ hơn, thêm hai ba lượt nữa, không thấy "thứ" đó tiếp tục đập cửa, tuy rằng tiếng thở dốc nặng nề như dã thú còn ở bên ngoài, nhưng Tân Manh vẫn có cảm giác như tìm được đường sống trong chỗ chết. Sau khi thoát khỏi nguy cơ tử vong, toàn thân cậu cũng đã kiệt sức, chân cậu mềm nhũn không đứng được, dựa vào vách tường ngồi bệt xuống đất, vì sợ phát ra âm thanh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể lấy tay gắt gao che miệng, chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tim đập nhanh trong thời gian ngắn khiến lồng ngực cậu đau xót, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng, Tân Manh ngồi hơn nửa ngày cũng chưa bình phục lại, linh cảm đối với tử vong mãnh liệt như vậy, thậm chí bây giờ cậu vẫn có thể khẳng định, lúc nãy cậu chỉ cách tử vong có vài bước...
Quá kinh khủng, rốt cuộc đây là nơi nào?!
Cái đang ở bên ngoài rốt cuộc là "thứ" gì? Là dã thú, hay là...
Lúc này cậu nhìn lại bài trí trong phòng, đột nhiên lại hiểu ra tại sao phải khóa hết tất cả các cửa trong nhà, chỉ sợ là phòng ngừa "thứ" ngoài kia tiến vào trong này.
Cậu vô lực dựa vào vách tường, mồ hôi lạnh chảy ra lúc sợ hãi khiến lưng cậu ướt đẫm, tay chân mềm nhuyễn ngồi bệt xuống đất, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hình như trong nháy mắt đã nghĩ tới rất nhiều việc, lại giống như chưa nghĩ được thứ gì, trong lòng là một khoảng không mù mịt cùng hư thoát*, trong khoảng thời gian ngắn không biết mình nên làm gì. (*Hư thoát: Kiệt sức)
Đợi cơ thể hồi phục lại sức lực, đột nhiên cậu nhớ tới tấm thiệp lúc nãy, không hiểu sao lại có xúc động mãnh liệt, muốn nhìn xem trên thiệp ghi cái gì, cậu sờ soạng tìm kiếm rồi nhặt lên tấm thiệp mà cậu đã tùy tay ném xuống đất lúc đẩy bàn, nhưng trong phòng tối om, trừ một hình chữ nhật mơ hồ, cậu chẳng nhìn thấy được gì.
Không thể bật đèn, nhưng cậu mơ hồ nhớ được hình như trong phòng ngủ có một cái đèn bàn, Tân Manh liền nhón chân, cố hết sức rời khỏi phòng khách mà không phát ra âm thanh nào, đi vào một căn phòng khác, quả nhiên, trên mặt đất có một cái đèn bàn bị rớt xuống, không biết còn dùng được không, tuy rằng không ôm nhiều hy vọng, nhưng trước khi bật công tắc, cậu vẫn cẩn thận đem chăn trên giường lại đây, để đèn bàn vào trong chăn.
Giải thích:
(1) Mãn cấp: Là đã lên tới level cao nhất, phá được game.
(2) Phó bản (Phụ bản): Là những bản đồ có quái và BOSS được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị. Phó bản có nhiều loại khác nhau, có phó bản chỉ có thể đi một mình và cũng có phó bản phải đi cùng tổ đội. Level càng cao sẽ càng mở được nhiều phó bản có BOSS lớn rơi ra điểm kinh nghiệm cao và vật phẩm thuộc tính mạnh. Có loại phó bản mà level quái trong đó được mặc định (tức là quái không thay đổi level), có loại phó bản mà level quái trong đó được thiết lập dựa trên cấp độ của người trong tổ đội (ví dụ như một tổ đội có 5 người, 4 người chơi level 30 và 1 người chơi level 70 thì khi bước vào phó bản quái sẽ có level 60~70). (Nguồn:)
(3) Truyền tống: Là chức năng di chuyển nhanh người chơi từ vị trí này sang vị trí khác của hệ thống.
(4) NPC (Non Player Character): Nhân vật game được tạo ra để người chơi tương tác, đối thoại hay nhận nhiệm vụ.