• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[33] - Thôn trong cốc (15): Tấm card cuối cùng


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Lúc bọn cậu đuổi kịp Hùng Gia Bảo, chỉ thấy Hùng Gia Bảo đang ngồi xổm trên đất, hai tay xoa xoa chân, ai u ai u kêu to.


"Anh bị sao vậy ?" Tân Manh hỏi.


Hùng Gia Bảo nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt đau khổ, "Tôi cũng không biết mình bị sao, đột nhiên cảm thấy chân hơi đau nhưng lại không phát hiện có vết bầm gì cả !"


Tân Manh vừa cúi đầu chỉ thấy, hai ống quần của Hùng Gia Bảo đã được kéo lên, lộ ra bắp chân, ở trên chỉ có vài vết sẹo cũ đã mờ nhạt, tóm lại là bắp chân trơn bóng không hề có vết xanh hay tím nào cả.


"Ai u !" Hùng Gia Bảo kêu to lên, "Lại đau lại đau nữa rồi ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ ! Thật là gặp..."


Trong những lúc mẫn cảm như vầy, nếu nhắc đến chữ kia, ngay cả Hùng Gia Bảo lúc nào cũng tuỳ tiện đều cảm thấy lòng đầy sợ hãi, hắn ta nhịn không được mà nuốt cái chữ kia xuống.


Hai người nhìn bắp chân của Hùng Gia Bảo, chút thay đổi nào cũng không có, nhưng Hùng Gia Bảo cứ một lát lại kêu một lần, than đau mãi.


"Ai u tôi nói này, không lẽ nơi này có bệnh truyền nhiễm gì đó chứ ?" Hùng Gia Bảo ồn ào, "Nếu tôi vì vậy mà chết, vậy không phải bị mấy tên kia chê cười chết à !"


Vào lúc này mà hắn ta vẫn còn sức mà ghi hận đám Đổng Tu, Tân Manh quả thật không còn gì để nói, cậu giúp đỡ Hùng Gia Bảo một chút, không nâng dậy được, nên chỉ có thể tuỳ tiện để hắn ta ngồi bên đường gần một ngôi nhà trong thôn, nhìn sang bên cạnh, trong ngôi nhà kia không có người, đúng là nhà của ba người Ngô Kiến Vỹ.


Khoé miệng Tân Manh run rẩy, "Anh cũng biết tìm chỗ thật."


Hùng Gia Bảo vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện nay nên cũng không hiểu Tân Manh có ý gì, hắn ta chỉ cảm thấy bắp chân mình càng ngày càng đau, cảm giác này hệt như có một thứ gì đó đang gặm cắn chân của hắn ta, đem từng tấc từng tấc thịt của hắn ta cắn xuống !


Nhưng nhìn bắp chân quả thật vết gì cũng không có, hắn ta sờ soạng bắp chân mình một chút, làn da sờ lên có cảm giác rất bình thường.


Chắc là do bị chạm dây thần kinh đau rồi... Hùng Gia Bảo do dự nghĩ. Hắn ta rất sợ quỷ, cũng không muốn nghĩ đến mấy chuyện ma quái này nọ, cho nên cũng không dám nói thẳng với đám Tân Manh, đám Tân Manh cũng không biết hắn ta bị loại đau đớn như thế nào.


Thấy có lẽ trong một quãng thời gian ngắn hắn ta sẽ không đứng dậy nổi, Tân Manh liền ngồi xổm bên cạnh hắn ta, cẩn thận nhìn sợi dây chuyền trước ngực, một đống dây chuyền được đeo chồng lên nhau, nhưng dù vậy cũng khá dễ phân biệt, cậu nhìn nhìn, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng mỗi lần đếm cũng không thấy có vấn đề gì, sau khi đếm năm sáu lần, Tân Manh đều hoa mắt, cũng không thể nhìn ra vấn đề gì.


"Làm sao bây giờ ?" Tân Manh thật sự không có cách nào, cầu cứu với Du Nghị.


Du Nghị từ trong ba lô lấy ra một cái khăn mùi xoa, gấp lại, sau đó trực tiếp cột lên mắt của Hùng Gia Bảo.


"Ê ê ! Hai người làm gì đó !" Hùng Gia Bảo ồn ào, muốn giãy dụa, nhưng sự đau đớn kịch liệt trên thân thể khiến tay hắn ta không còn sức lực, không thể đẩy Du Nghị ra nổi.


Tân Manh thấy hắn ta muốn đi tháo khăn mùi xoa xuống, nhanh chóng ngăn lại, "Anh đừng manh động ! Chúng tôi muốn xác định một tí chuyện, một lát sau sẽ ổn !"


Hùng Gia Bảo không vui mà than thở, "Chuyện gì thế, không thấy tôi vẫn còn đang đau hả !"


Tân Manh đáp, "Chuyện này rất quan trọng, nếu không xác định thì ba người chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm, mà anh sẽ là người chết nhanh nhất."


Hùng Gia Bảo: "..." Chết nhanh nhất là gì... "Vậy cậu xác định mau lên chút ! Mau lên mau lên !"


Tân Manh nhìn về hướng Du Nghị, Du Nghị hỏi Hùng Gia Bảo, "Trên dây chuyền của cậu có mấy cái đầu lâu ?"


Hùng Gia Bảo không chút suy nghĩ nói, "Bảy cái, một cái lớn, sáu cái xung quanh nhỏ."


Du Nghị không hỏi tiếp, chỉ liếc mắt nhìn Tân Manh một cái, sau khi Tân Manh nghe hắn hỏi liền hiểu được ý đồ của hắn, cậu hỏi tiếp, "Có mấy cây thánh giá chữ thập ?"


Hùng Gia Bảo vẫn trả lời rất nhanh: "Bốn, có hai dây chuyền có thánh giá, một dây ở trên có ba cái, một dây ở trên có một thánh giá cực lớn."


Tân Manh: "Còn rắn thì sao ?"


"Có một cái, còn có một dây chuyền có hình con hổ nữa."


Tân Manh loại trừ dây chuyền có hình con rắn kì quài và con hổ ra, mấy dây chuyền chỉ có một mặt dây chuyền rất khó có vấn đề.


Sau đó cậu tiếp tục hỏi: "Răng nanh, có mấy cái ?"


Hùng Gia Bảo: "Sáu cái !" Vừa nói rõ ràng xong, hắn ta lại đột nhiên không chắc chắn lắm, "Hình như là... năm, năm cái ? Tôi không nhớ rõ lắm..."


Tân Manh nhìn sáu cái răng nhanh trước ngực hắn ta, cả người buộc chặt lên, "Trước đó tôi hỏi anh, anh cực kỳ chắc chắn mà bảo là có sáu cái."


Hùng Gia Bảo nhăn mày lại, nghi hoặc hỏi, "Vậy à ? Để tôi nghĩ kỹ lại một chút..."


Tầm mắt Tân Manh một khắc cũng không rời khỏi sáu cái răng đó, cậu có thể cảm nhận được, Du Nghị ở bên cạnh cũng buộc chặt cơ bắp lại, vận sức chờ phát động.


Vẻ mặt Hùng Gia Bảo khá cổ quái, không dám tin mà lẩm bẩm nói, "Tôi nhớ ra rồi, tổng cộng có sáu cái, nhưng trước đó tôi tại sao sẽ nghĩ là có sáu cái chứ..."


Ngay lúc hắn ta vừa dứt lời, một cái răng nanh ở tận cùng bên phải trong sáu cái răng nhanh đột nhiên chấn động lên, sau đó thình thịch một tiếng mà biến lớn, một nữ quỷ có đầu tóc dài màu đen, gương mặt trắng bệch đáng sợ từ trong khe nứt răng nanh mà chui ra, cổ họng ả phát ra tiếng cười khanh khách bén nhọn đầy quái dị, bỗng nhiên đánh úp về hướng Tân Manh !


"A !" Tân Manh bị doạ đến tim ngừng đập, may là Du Nghị phản ứng cực nhanh, một tay đẩy cậu ra, nữ quỷ kia vồ phải không khí, ngay lập tức quay đầu lại, nở nụ cười nhìn bọn họ.


Nụ cười của nữ quỷ đó cực kỳ đáng sợ, đôi con ngươi thuần đen nhìn xuống dưới cong thành hình trăng khuyết, cái miệng vỡ ra đầy máu đỏ hướng về phía trước cong cong, độ cong đó cực kỳ khoa trương, cùng làn da không có chút huyết sắc nào, tựa như mang lên một chiếc mặt nạ, chỉ là miệng của ả vẫn còn đang chảy máu ra bên ngoài, Tân Manh lập tức liền nhận ra, nữ quỷ này chính là thứ đầu tiên cắn cậu một cái ở lần chìm xuống nước kia !


Cậu thậm chí còn cảm thấy cánh tay dần dần đau lên, chỗ bị cắn xuống một miếng thịt kia trước đó đã được Du Nghị cẩn thận mà sát trùng, xử lý sạch sẽ miệng vết thương và băng bó kỹ, hiện giờ hình như đang bắt đầu chảy máu ra ngoài, cậu nắm chặt lấy tay Du Nghị, muốn xem nếu tình huống không ổn liền nhanh chóng chạy trốn.


Nhưng kỳ lạ chính là, nữ quỷ kia chỉ vồ cậu một cái, không vồ được người, vậy mà lại không tiếp tục truy đuổi, ngược lại chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, tầm mắt nhìn Hùng Gia Bảo vẫn còn ngồi dưới đất.


Bỗng nhiên, Tân Manh hình như nghe được tiếng gì đó, chỗ phát ra chính là từ miệng của nữ quỷ...


"Thịt... thịt... của chúng ta... ăn..."


Hùng Gia Bảo vẫn còn bị che mắt, cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ cảm nhận được hình như xung quanh không đúng lắm, hắn ta nhanh chóng hô, "Ê ê ! Chú em Tân ! Đã xảy ra chuyện gì ? Cậu đã xác định xong chưa ? Tôi có thể tháo cái thứ này xuống chưa đây !"


Nữ quỷ chậm rãi di chuyển đến gần hắn ta, Tân Manh vội la lên, "May tháo xuống ! Sau đó mau chóng chạy ! Nó đang đi sang chỗ anh !"


"Ai, ai chứ ?" Hùng Gia Bảo nghe tiếng của Tân Manh rất gấp gáp, hắn ta cũng bắt đầu căng thẳng, chịu không nổi sự đau đớn trên bắp chân, một tay tháo khăn mùi xoa xuống, vừa mắt mắt ra liền đối mắt với đôi con ngươi thuần đen không có ý tốt của nữ quỷ, hắn ta nhất thời bị doạ đến tè ra quần, tê tâm liệt phế mà hét to, chân mềm đứng lên không nổi càng đừng nói đến việc chạy trốn !


Nữ quỷ kia rất nhanh liền đến gần Hùng gia Bảo, nở nụ cười giả tạo nhìn hai chân của hắn ta, môi giật giật, một ngụm mà cắn lên, Hùng Gia Bảo lớn tiếng than đau không ngừng, như điên mà đạp loạn hai chân, nhưng lại không thể thoát khỏi, nữ quỷ kia cứ như vậy mà từng ngụm từng ngụm cắn xuống, Hùng Gia Bảo đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Tân Manh cũng rất sốt ruột, liều mạng nghĩ cách đối phó.


Sau đó chuyện kỳ lạ liền xảy ra, nữ quỷ kia chẳng qua chỉ mới cắn sáu bảy miếng, nhưng thịt trên bắp chăn Hùng Gia Bảo lại từng miếng từng miếng mà biến mắt, như bị vạch trần thủ thuật che mắt, một bộ xương đùi chẳng còn bao nhiêu miếng thịt máu chảy đầm đìa mà xuất hiện trước mặt của ba người !


Tân Manh cuối cùng cũng biết tại sao trước đó Hùng Gia Bảo vẫn luôn miệng than chân đau, thì ra nữ quỷ này vẫn luôn gặm cắn thịt của hắn ta !


Hùng Gia Bảo đau đến mặt trắng xanh, lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn nữ quỷ tiếp tục ăn thịt của hắn ta, hắn ta không ngừng kêu la thảm thiết, nhìn về hướng Tân Manh và Du Nghị mà cầu cứu, Tân Manh gấp đến trán đều đổ đầy mồ hôi, chính cậu bước lên giúp đỡ nhất định sẽ không giúp được gì, nhưng nếu người được giúp đỡ, cậu suy nghĩ, chỉ có thể còn nước còn tát, hét lên với Hùng Gia Bảo, "Mau hét tên của Tề Tiểu Quỳ !"


Hùng Gia Bảo vừa đau vừa sợ, cắn bản không nghe được Tân Manh đang nói gì, Tân Manh lại hét vài tiếng, hắn ta mới miễn cưỡng kêu: "Tề, Tề Tiểu... Tề tiểu Quỳ... Tề Tiểu Quỳ !!"


Thanh âm vừa hạ xuống, quanh quẩn trong mảnh đất trống nhỏ này, nữ quỷ như bị đè xuống nút Pause, dừng lại động tác gặm cắn, chậm rãi ngẩng đầu lên, không cam lòng liếc mắt nhìn Hùng Gia Bảo một cái, sau đó biến mất.


Hùng Gia Bảo tìm được đường sống trong chỗ chết, lại đau đến không thể cử động, kéo cẳng chân chỉ còn lại xương cốt, nằm trên mặt đất rên rỉ, độ ấm xung quanh chợt giảm xuống, Tân Manh quay mạnh đầu lại, quả nhiên thất được Tề Tiểu Quỳ bộ dạng giống như người chết đang đứng bên kia.


Thiếu nữ vốn dĩ có thể hoàn mỹ mà COS trinh nữ này càng danh xứng với thực, dù biết cô không có ác ý nhưng Tân Manh cũng nhịn không được mà run rẩy...


Nhưng cậu vẫn cố lấy dũng khí, bước lên hai bước, dùng thanh âm có chút run rẩy hỏi, "Tề Tiểu Quỳ, sao cô lại biến thành như vậy ?"


Tề Tiểu Quỳ không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, nhưng Tân Manh lại từ trong mắt cô mà cảm nhận được sự thống khổ đang truyền đến, "Sao cô lại không nói gì ? Có phải là do game đặt ra, không được nói chuyện với cô ?"


Lần này Tề Tiểu Quỳ rốt cuộc cũng gật gật đầu.


"Vậy..." Tân Manh lập tức cũng không biết nên nói gì.


Tề Tiểu Quỳ vươn tay, từ trong áo bào trắng mà lấy ra một tấm card màu trắng quen thuộc, ném xuống đất, sau đó liền xoay người biến mất.


Tân Manh có chút sững sờ, cậu không lập tức bước qua nhặt tấm card lên, mà lại quay sang nói với Du Nghị, "Nếu cô ta mới biến thành quỷ gần đây vậy tại sao vừa nãy cô ta lại thống khổ như thế ? Chẳng lẽ cô ta cũng bị ép phải giết người hoặc là ăn thịt người ?"


Nghĩ lại liền không rét mà run !


Du Nghị lắc đầu, tỏ vẻ chính hắn cũng không rõ lắm, chỉ nói, "Game sẽ không trực tiếp ép player vì sinh tồn mà mất đi nhân tính, nhưng nó sẽ chế tạo cạm bẫy, nếu không cẩn thận mà đạp trúng, vậy chuyện gì cũng đều có thể xảy ra."


Từ trong lời nói của hắn liền lộ ra hắn có một phần rất am hiểu game này, Tân Manh nghe ra được, giật mình hỏi, "Anh... đây không phải là lần đầu tiên anh chơi game này ?"


"Ừm." Du Nghị thừa nhận sau đó lại không nói tiếp.


Tân Manh lúc này mới nhớ ra, Du Nghị chưa từng nói đây là lần đầu tiên hắn chơi game này, trách không được hắn lại lợi hại như thế ! Trong lòng Tân Manh cũng có chút cân bằng lại, không phải là do cậu quá ngốc mà là kinh nghiệm của đồng đội quá phong phú...


Tuy rằng Tân Manh có chút ngạc nhiên đối với việc Du Nghị từ trước đã xuyên vào game, nhưng thấy Du Nghị không có ý định muốn nói tiếp, cậu cũng không lại truy hỏi.


Cậu bước lên phía trước, nhặt tấm card lên, lật mặt lại.


[Nơi bắt đầu, thường cũng chính là nơi chấm dứt.]


.


HLTT: Đến tháng 9, sắp khai giảng T-T Chúc mọi người đi học vui :))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK