Beta: Trường Ca
Cuối cùng hai người cũng coi như đem Hùng Gia Bảo ra, mà cũng không thể dùng cái tư thế này tha xuống núi, cuối cùng Du Nghị cũng đem người khiêng lên, mang về nhà thôn dân.
Đây là lần đầu tiên Tân Manh nhìn thấy chỗ ở của Du Nghị và Hùng Gia Bảo, kỳ thực cũng không khác mấy so với nhà kho nhỏ kia củathôn trưởng, cũng để một ít đồ lặt vặt, có điều giường ngược lại là giường cá nhân, mà mặt trên chỉ có một cái gối, một cái khác trên đất, còn lót một lớp trải giường mong mỏng.
Tân Manh đang suy nghĩ chuyện gì xảy ra, liền thấy Du Nghị không thương tiếc chút nào đem Hùng Gia Bảo ném xuống đất, Hùng Gia Bảo vô tội lăn lộn hai vòng, tay chân dang ra bất động.
Tân Manh: "... Phốc!"
Nhìn Du Nghị chiếm hết cả cái giường y như chuyện đương nhiên, mà Hùng Gia Bảo bị ép đánh cả một đêm lại bị đẩy xuống đất nằm, Tân Manh nhất thời cảm thấy nam nhân cực kỳ thú vị, khuôn mặt kia vẫn không hề có cảm xúc nhưng lúc này đối với cậu lại lại trở nên đáng yêu.
Bất quá cậu sáng suốt mà không có nói ra, trong tiềm thức cảm thấy nếu ở ngay trước mặt nam nhân này mà nói y đáng yêu là một việc... Rất nguy hiểm.
"Hùng Gia Bảo! Hùng Gia Bảo!" Cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ Hùng Gia Bảo mặt, gọi cách nào hắn vẫn bất tỉnh, Du Nghị đi vào nhà bếp lấy chén nước lạnh rồi trở lại, trực tiếp đổ xuống, Hùng Gia Bảo giật cả mình, tỉnh rồi, muốn vươn mình ngồi dậy, rồi lại bất lực ngã xuống, mà phía dưới đầu của hắn vốn không có gối, lần này gáy trực tiếp đập vào trên đất, phát ra "Đùng" một tiếng, Tân Manh nghe cũng đau thay cho hắn.
"Đau quá đau quá!" Hùng Gia Bảo nhe răng trợn mắt che đầu, "Đau chết mất! Ai u!"
"Không có sao chứ?" Tân Manh hỏi.
Hùng Gia Bảo dựa vào Tân Manh ngồi dậy, xoa gáy nhìn xung quanh, "Chúng ta trốn ra được?"
"Ừm." Tân Manh nói, "Lúc đó tôi chỉ ngất đi thôi, tôi được Du Nghị đem ra ngoài, sau cũng không thấy được gì, các anh lúc đó có phát hiện gì không?"
"Không..." Hùng Gia Bảo đang muốn lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức chửi ầm lên: "Hai tên khốn kiếp kia! Tôi kêu bọn họ giúp tôi một cái, kết quả bọn họ cũng không quay đầu lại mà chạy, Đổng Tu cái tên đéo kia còn đá tôi một cước, làm tôi hôn mê! Nếu tôi mà có chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua bọn họ!"
Hai người kia từ trước đến giờ là kẻ tám lạng người nửa cân... Nghe đến chuyện như vậy, Tân Manh cũng không ngoài ý muốn.
"Lần này cũng là tại anh đần độn, liều lĩnh đem cục đá đá ngã, mới bị thương nặng như vậy." Tân Manh đưa cho hắn tờ giấy, khắp cả mặt hắn toàn là máu, còn có bùn đất cùng lá cây, thoạt nhìn so với ăn xin còn bẩn hơn.
Hùng Gia Bảo nhận lấy giấy chùi loạn, trong miệng vẫn cứ mắng, "Lão tử với bọn hắn không đội trời chung!"
Thấy khuyên bảo hắn không nghe, Tân Manh cũng không lãng phí miệng lưỡi nữa, Hùng Gia Bảo cũng không thấy được tin tức gì hữu dụng, lần thăng cấp này vẫn không có chút đầu mối nào.
Nếu bọn họ dựa theo sự nhắc nhở của tấm thiệp rồi tiến hành lựa chọn, kết quả sẽ như thế nào?
Tân Manh nghĩ những vấn đề này, dự định quay trở lại nhìn, Du Nghị tự nhiên đi theo.
Lúc gần đi, ánh mắt Tân Manh đảo qua Hùng Gia Bảo, đột nhiên kỳ quái hỏi, "Cái dây chuyền hàm răng kia của anh, tổng cộng có mấy cái?"
"A?" Hùng Gia Bảo sững sờ, "Sáu, sáu cái."
Hắn cúi đầu nhìn một đống dây chuyền đeo trước ngực, mặt trên có đầu lâu, có răng giả giống hệt như răng người, còn có thánh giá cùng bò Tây Trạng xương gì đó, tiêu chuẩn phân phối của bọn Smart, có vấn đề gì không?
"Ha, vậy chắc là tôi nhớ lộn." Tân Manh gãi gãi mặt, không để ý lắm đi ra ngoài.
Hùng Gia Bảo rút rút khóe miệng, sức quan sát Tân Manh quả nhiên rất tốt, ngay cả dây chuyền của hắn cũng chú ý, mà chuyện râu ria gì cũng chú ý thì hình như có hơi lề mề?
Tân Manh không biết chuyện bị cho là lề mề, cậu đang theo Du Nghị vừa nói chuyện vừa đi về hướng khu rừng, thực ra chỉ có cậu nói chuyện, còn Du Nghị chỉ là thỉnh thoảng gật đầu, tỏ vẻ đang nghe, từ đầu đến cuối nói không được bao nhiêu.
Chờ đến chỗ khu rừng, hai người xoay chuyển vài vòng, trừ dấu vết trước bọn họ lưu lại ở ngoài ra, chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, chỉ có thể tay trắng trở về.
Lần thứ hai trở lại thôn Tú Sắc, Tân Manh lại phát hiện không đúng, người trong thôn không biết làm sao mà không tiếp tục ngủ trưa, hầu như toàn bộ từ trong nhà đi ra, toàn bộ làng ầm ầm một mảnh, rất nhiều người trên mặt đều mang theo vẻ mặt lo lắng, vội vã đi tới.
Tân Manh kéo thiếu niên đang từ bên cạnh cậu đi qua một cái, "Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì?"
Thiếu niên kia liếc mắt nhìn cậu, nhận ra là mấy người từ bên ngoài tới kia, liền nén lại vội vàng, nói, "Thúy Thẩm Tử mất tích!"
Thúy Thẩm Tử? Tân Manh có chút ấn tượng, hình như là nhà đại thẩm* mà Hùng Gia Bảo trụ sát vách kia, tuổi tác không nhỏ, tóc đã bạc, nói là đại thẩm, trên thực tế lấy tuổi Tân Manh kêu bà nội cũng được, người rất hiền hoà, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều hướng bọn cậu cười, làm sao mà mất tích?
*大婶 (大):lớn, (婶): thím.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Tân Manh hỏi lại, thiếu niên sốt ruột không nhịn được, muốn nhanh đi tìm người, dứt khoát kéo luôn cậu cùng đi, vừa đi vừa giải thích, "Chính là đột nhiên tìm không thấy, lúc ngủ còn nằm an tĩnh trên giường ở trong phòng, lúc trở lại bên trong chỉ còn lại chăn, người trong nhà đều vội muốn chết, kêu mọi người hỗ trợ tìm chung."
"Bà ấy có lẽ là có việc đi ra ngoài, mà quên nói cho trong nhà?" Tân Manh cảm thấy bọn họ hình như có điểm chuyện bé xé ra to.
"Làm sao có khả năng, Thúy Thẩm Tử thân thể không tốt, đi nơi nào cũng sẽ nói cho người nhà, " thiếu niên giải thích, "Hơn nữa thôn chúng tôi lại lớn như vậy, cũng không có nơi gì có thể đi, nhiều lắm là lên núi, nhưng nhiều năm trước đây sau khi dì ấy ngã xuống núi bị gãy chân, cũng không chịu lên núi nữa."
"Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?" Tân Manh phát hiện mọi người gần như đều cùng đi về một phía, là một nơi khác dưới chân núi?
Nơi đó hình như là vùng sâu nhất trong làng, Tân Manh chỉ ở trên núi xem qua một cái, không có cái gì đặc biệt, cũng không nghĩ đi qua bên kia.
"Đi đập nước, sau thôn có cái đập nước, khi nóng có người đi chỗ đó vọc nước, rất mát mẻ," thiếu niên nói, "Bất quá nơi đó rất sâu, còn nguy hiểm, năm ngoái đã có một người chết đuối, thế nhưng đã tìm hết mấy chỗ khác, chỉ còn lại đập nước chưa tìm, mọi người sợ Thúy Thẩm Tử ở chỗ đó chìm nước, đều chạy đến đó."
Xem ra giữa người trong thôn tình cảm cực kỳ tốt, một người xảy ra vấn đề, cả thôn đều đi theo sốt ruột, mà Tân Manh lại chú ý tới một cái chi tiết nhỏ, lúc thiếu niên nói "Đã có một người chết đuối", tình cảm lại rất lạnh nhạt, dường như căn bản là không quan tâm, cậu liền hỏi một câu, "Người chết đuối kia cũng là người trong thôn sao?"
Ánh mắt thiếu niên nhìn phía trước, một lát sau mới nói, "Há, không phải, là bên ngoài đến, không biết đập nước nguy hiểm, xuống nước bơi lội rồi chết thôi."
Tân Manh trong lòng bốc lên một cảm giác dị dạng nho nhỏ, mà rất nhanh liền biến mất, cậu không có nắm chắc.
Hai người vội vàng bắt kịp, phía sau mang theo Du Nghị nhàn nhã đi cùng, ba người cuối cùng đã tới đập nước, chỉ thấy nơi đó đã vây quanh một vòng người, bên trong còn nghe đến tiếng khóc thê thảm.
"Thúy Thẩm Tử!" Thiếu niên thay đổi sắc mặt, chen tách đoàn người liền vọt tới phía trước, Tân Manh cũng nhân cơ hội lôi kéo Du Nghị đi theo phía sau cậu, rốt cục thấy được tình huống bên trong đập nước.
Mà nói là đập nước, không bằng nói chỉ là cái vũng nước lớn, diện tích không quá lớn, đường kính chỉ có hai, ba trăm mét, chính giữa lại hiện ra màu sắc dày đặc, hẳn là rất sâu, lúc này, trên mặt nước lại nổi lơ lửng một thứ màu trắng, nhìn kỹ, chính là Thúy Thẩm Tử... Thi thể.
Bà đã chết, thi thể lại chẳng biết vì sao trôi nổi ở trên mặt nước, thân thể sưng phù, mặt hướng xuống dưới, theo sóng nước hơi bồng bềnh.
Có bốn, năm thanh niên cởi giày xuống nước, bơi tới chính giữa nắm lấy quần áo Thúy Thẩm Tử đem bà kéo lên bờ, người nhà của bà quỳ gối bên bờ nước, khóc tan nát cõi lòng.
Tân Manh không phải lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, ở cái thế giới trước, có thể nói ngoại trừ mấy người bọn cậu, khắp thế giới đều là thi thể buồn nôn kinh khủng nhất, nhưng, nghĩ lại cảnh tượng như vậy, lại làm cho cậu có điểm khó chịu.
Nghĩ đến buổi trưa lão thái thái còn đối với cậu lộ ra hòa ái nụ cười, bây giờ liền biến thành một cái thi thể sưng phù lạnh như băng, trong lòng Tân Manh không nhịn được nổi lên chua xót, liền muốn đi an ủi người nhà của bà một chút.
Lúc này, vừa lúc thi thể bị người đẩy lên bờ, dòng nước hướng vào không cẩn thận trở mình, mặt trên hướng lên, Tân Manh vừa vặn đi tới gần, ánh mắt nhìn mặt Thúy Thẩm Tử một chút, nhất thời kinh sợ lui về phía sau hai bước.
Khuôn mặt kia cũng bị nổi bong bóng, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không có chút hồng hào, vừa nhìn đã chết rất lâu.
Nhưng mà đây không phải lý do Tân Manh khiếp sợ, ánh mắt của cậu gắt gao nhìn chằm chằm trên mặt Thúy Thẩm Tử... Nụ cười.
Đúng, bà đang cười.
Xác thực nói, là tựa như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, nén giận mang thù...
Tân Manh không nghi ngờ chút nào, nếu như Thúy Thẩm Tử có thể hé miệng, phát ra âm thanh, nhất định chính là tiếng rít gào mà bọn họ nghe thấy trong rừng cây kia!
Tân Manh bị doạ lần thứ hai liền lùi lại vài bước, mãi đến tận phía sau lưng được một bàn tay ấm áp nâng đỡ, cậu kinh sợ giật mình một cái, sau vừa nhìn là Du Nghị, lúc này mới thở phào một cái.
Du Nghị thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói, "Tình huống không đúng."
"Ừ, " Tân Manh gật đầu, gian nan nuốt một ngụm nước bọt. "Sao biểu tình của bà ấy lại như vậy?!"
Lúc này các người thôn cũng phát hiện bà chết đi biểu tình rất quỷ dị, cả tập thể yên lặng chốc lát, sau đó liền một trận ồn ào, ầm ầm cũng nghe không rõ họ đang nói cái gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nghe được cái gì "Thủy quỷ", "Tìm thế thân" các loại từ.
Nếu như là bình thường, Tân Manh cũng chỉ cảm thấy đó là mê tín, nhưng vừa trải qua một thế giới không khoa học, ngày hôm nay còn nghe thấy được quỷ khóc, cũng làm cho cậu sợ hãi trong lòng, tiếp tục nghe thấy những câu nói này, thậm chí toát ra ý nghĩ "Cũng rất có đạo lý".
Những người khác bị doạ không dám tới gần bờ nước, nhưng hai đứa con trai gái của Thúy Thẩm Tử cũng không sợ, bọn họ một bên khóc lóc một bên đem Thúy Thẩm Tử thi thể ôm vào trong lồng ngực, con trai giữ lấy nách của lão thái thái, con gái giữ lấy hai chân, đưa Thúy Thẩm Tử trở về nhà, vào lúc trưởng thôn cũng chạy tới, nhanh chóng chỉ huy mọi người đi lên hỗ trợ, Tân Manh cùng Du Nghị làm người ngoài, chỉ có thể xa xa theo ở phía sau.
Tân Manh lấy tay che khuất miệng, lặng lẽ cùng Du Nghị kề tai nói nhỏ, "Thúy Thẩm Tử chết quá đúng dịp, vừa vặn cùng thời gian quỷ khóc không sai biệt lắm, anh nói, là không phải bởi vì chúng ta đẩy ngã cục đá, thả ra thứ gì đó, mới tạo thành?"
Du Nghị nghe được áy náy trong giọng nói cậu, hiếm thấy khuyên một câu, "Đây bất quá là nội dung cần thiết của vở kịch, bọn họ là NPC, vĩnh viễn sẽ không chân chính chết đi. Hơn nữa, đẩy ngã cục đá cũng không phải cậu."
Tân Manh ngẫm lại, đúng là chuyện như vậy, dù sao cũng là trò chơi, dù có chân thực hơn nữa, cũng không thể chỉ có một đội bọn họ chơi trò này đi? Lại có thêm những người khác tới, bà sẽ phục sinh. Bất quá...
Du Nghị hình như là lần đầu tiên nói câu dài như vậy? Điều này làm cho Tân Manh vô cùng bất ngờ.
"Anh đây là đang an ủi tôi sao?" Cậu trêu ghẹo nói.
Không nghĩ tới Du Nghị cũng không có chút nào không tiện, thoải mái thừa nhận, "Không sai."
Ngược lại là Tân Manh không nghĩ tới y thẳng thắn như vậy, mím mím môi, lại bắt đầu ngại ngùng.
Hết chương 26.