• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Bình mở mắt ra.

Bóng tối đặc quánh không thể gạt bỏ bao phủ xung quanh y, mùi tanh nồng kỳ lạ vẫn cứ thấm ở cổ họng.

Y không nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình.

Từ Bình vươn tay sờ ra sau người, lòng bàn tay ướt át, thế mà y lại nằm ở đầm nước lạnh lẽo, mực nước chỉ sâu bằng nửa ngón tay nhưng lại lạnh thấu xương, xúc cảm chân thực, không giống nằm mơ.

Xoẹt...

Một luồng ánh sáng trắng như đàn cừu bỗng sáng bừng lên trước mắt y, đập thẳng tới khiến mắt Từ Bình đau nhức. Y giơ tay che ánh sáng, giọng nói uể oải truyền đến từ bên trong chùm ánh sáng trắng ấy: “Ngươi đến rồi.”

Một con dao găm rơi xuống trước mặt Từ Bình, sau tiếng leng keng lanh lảnh, giọng nam yếu ớt như bị pha loãng kia lại vang lên: “Ngươi nhất định phải giết hắn.”

Từ Bình: “Ai?”

Giọng nam đáp: “Mạnh Trọng Quang.”

Đầu Từ Bình đau như sắt nứt ra, thực sự không thể hiểu nổi tình hình hiện tại là thế nào.

Y chỉ cảm thấy cái tên “Mạnh Trọng Quang” cực kỳ quen tai, nhưng lại quên mất đã từng nghe thấy ở đâu.

Y quyết định chẻ nhỏ câu hỏi của mình, có thể hỏi rõ ràng hơn: “Ngươi là ai?”

Giọng nam đáp: “Ta là Nhận thức của thế giới.”

Từ Bình: “...”

Nghe giọng điệu này, tám mươi phần trăm Nhận thức của thế giới này bị ho lao, không còn sống được bao lâu, nếu không nắm bắt thời gian hỏi ra gì đó thì khéo một lát nữa xác hắn ta sẽ lạnh luôn mất.

Từ Bình chịu đựng cơn đau đầu, mở miệng định hỏi cho ra nhẽ, tiếng nói như vón thành cục bông, chặn lại ở cổ họng.

Y nhớ ra Mạnh Trọng Quang là ai rồi.

Trong mắt hàng xóm láng giềng và người bên ngoài, Từ Bình là tên dâm tặc, là kẻ lập dị, khác loài, biệt lập cô độc, thích mấy thứ bàng môn tà đạo, cô gái nào y cũng thích ngắm, sách gì cũng đọc được, loại người nào cũng thích kết bạn, phóng khoáng tùy ý, vui vẻ tự do, thường có chiêu trò lanh lợi, kiếm được chút tiền.

Khi tiền của trong tay dư dả, y vung tiền như rác chỉ vì nghe một khúc nhạc; lúc không dư dả, y cũng chẳng buồn, cùng lắm dùng ít đất vàng nặn thành đĩnh vàng coi như tự tạo niềm vui cho mình.

May có gia đình cực kỳ cưng chiều y, mặc y suốt ngày ăn chơi lêu lổng.

Từ Bình rảnh rỗi, buồn chán quá đỗi bèn đọc thêm mấy quyển sách truyện rồi nảy ra ý định viết gì đó.

Mạnh Trọng Quang là nhân vật phản diện trong truyện mà Từ Bình chưa viết xong, vẻ đẹp có một không ai, lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhắc tới cũng lạ, cái tên Mạnh Trọng Quang này bắt đầu xuất hiện trong giấc mơ của y. Khi Từ Bình tỉnh giấc, cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng y lại quên mất nội dung cụ thể của giấc mơ đó, chỉ nhớ có một người có cái tên ấy.

Sau khi thức dậy, y cầm bút bắt đầu viết câu chuyện này, quá trình sáng tác khá là trôi chảy, chưa đến một tháng đã viết được gần mười nghìn chữ.

Trong bộ truyện này hoàn toàn không có nhân sĩ chính phái, nói về câu chuyện của một nhóm yêu, ma, thần, quái bị giam cầm trong Man Hoang rồi bắt tay nhau thoát khỏi đó.

Phụ thân từng xem qua bản nháp của y, hỏi y rốt cuộc muốn viết gì.

Từ Bình đáp: “Viết chơi thôi ạ.”

Phụ thân không biết phải làm sao, ra lệnh cho y học hành tử tế, nhưng Từ Bình vẫn chứng nào tật nấy, miệng thì vâng dạ mà tuyệt nhiên không thay đổi.

Bản nháp mới viết chưa được một nửa, Từ Bình bị con quỷ ho lao Nhận thức của thế giới kéo vào thế giới này ngay trong giấc mơ.

Quỷ ho lao nói: “Ngươi làm rối loạn trật tự thế giới nghiêm trọng, bây giờ yêu ma trong Man Hoang giống như ngươi viết ấy, rục rịch có ý đồ bỏ trốn, gây họa cho tứ phương.”

Con dao găm bị hắn ta quăng dưới đất lóe lên ánh sáng xanh lam trầm tối một lần nữa, thu hút ánh mắt của Từ Bình: “Ngươi phải dùng con dao găm này giết Mạnh Trọng Quang đang có ý định bỏ trốn đó.”

Từ Bình ngây ra một lúc rồi bật cười: “Vị đại nhân này, có phải ngài nhầm lẫn gì rồi không?”

Y kéo ống tay áo lên để lộ tay phải của mình.

Tay phải của y đứt lìa cả cổ tay, từ cổ tay trở xuống là tay giả làm bằng gỗ hương.

Từ Bình thản nhiên phơi bày khiếm khuyết của mình: “Ta thế này mà ngài bảo ta vào đó, chẳng phải bảo ta đi chịu chết sao?”

Từ Bình vẫn nhớ mình viết thiết lập trị số sức chiến đấu của Mạnh Trọng Quang trong truyện thế nào, hắn là linh yêu do linh khí trời đất thai nghén sinh ra, tính cách lạnh lùng như băng tuyết trên núi, không coi trọng tính mạng của bất cứ người nào.

Có người từng xúc phạm hắn, Mạnh Trọng Quang thảnh thơi nói cười lột da sau lưng người đó, rút xương sống hoàn chỉnh của hắn ta ra, nghiền thành bột mịn, tạo thành chén trà, ngày nào cũng dùng nó để uống trà.

Quỷ ho lao ho khan hai tiếng mới chậm rãi nói: “Trên đời này có một người mà hắn chắc chắn không vượt qua giới hạn, mạo phạm chút xíu nào. Ta sẽ cho ngươi mượn dùng thân xác y.”

Từ Bình càng cảm thấy buồn cười hơn: “Thế vì sao không gọi luôn người đó đến giết Mạnh Trọng Quang luôn đi?”

Quỷ ho lao trả lời: “Y là sư huynh của Mạnh Trọng Quang. Vì Mạnh Trọng Quang ngang ngược đáng hận, tàn sát người cùng thế hệ, cướp đan dược và bảo khí nên bị xử tội dạy dỗ không nghiêm. Hiện giờ y đã bị rút tiên cốt, phạt xuống trần làm người phàm tục, chết ở ngoài đó luôn rồi.”

Từ Bình: “...”

Quỷ ho lao thấy y im lặng thì hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Từ Bình trả lời thẳng: “Ta cảm thấy không được.”

Lần này đến lượt quỷ ho lao im lặng: “...”

Một lúc lâu sau, một nguồn sức mạnh đột nhiên ập tới, Từ Bình chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, ngửa người ra sau.

Ánh sáng trắng biến mất, sau đầu có gió, y hoàn toàn không phản ứng kịp, lại rơi vào hư không nặng nề u tối.

Tiếng quỷ ho lao nhỏ xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, cách Từ Bình ngày càng xa, nhưng giọng nói suy yếu ấy vẫn như chuông gõ vang, lọt vào tai Từ Bình từng tiếng một: “Nếu ngươi không giết được hắn thì ngươi sống cả đời ở Man Hoang đi.”

Từ Bình dùng hết sức mắng một câu ông nội ngươi.

Không biết rơi xuống bao lâu, lồng ngực Từ Bình tê rần, cơ thể ngã vào thứ gì đó mềm mại.

Y không bò dậy nổi.

Ước chừng sơ sơ thì Từ Bình bay giữa không trung ít nhất gần nửa canh giờ, trong lúc đó còn xuyên qua cánh cửa khổng lồ, từng dải ánh sáng chói mắt vây quanh lượn vòng quanh y, chói đến mức hoa hết cả mắt.

Lúc chạm xuống đất, tai y không nghe được, mắt không nhìn thấy gì, chỉ biết nằm ngửa ra.

Đột nhiên vô số tin tức lộn xộn hiện lên trong đầu Từ Bình.

Y chỉ hơi nhớ lại một chút rồi kêu một tiếng “Ơ”.

Ký ức tràn vào trong đầu y thuộc về sư huynh của Mạnh Trọng Quang, nhưng kỳ lạ là người đó cùng họ với y, đều là họ Từ, tên người đó là Từ Hành Chi.

Phần ký ức này khá lộn xộn, chỉ có một ít thông tin cơ bản, Từ Bình nghiền ngẫm một lúc lâu cũng chỉ có thể miễn cưỡng tổng kết ra một vài điều.

Từ Hành Chi là đại sư huynh của tiên sơn chính phái Phong Lang Sơn, Mạnh Trọng Quang là đứa trẻ Từ Hành Chi nhặt trong núi về, từ nhỏ đã theo bên cạnh Từ Hành Chi, linh lực yếu kém, hay bị bắt nạt, nếu không phải có Từ Hành Chi ở bên cạnh che chở cho hắn, có lẽ hắn đã bị những đệ tử khác bắt nạt đến chết rồi.

Nhưng thân phận thực sự của Mạnh Trọng Quang là Thiên yêu, linh lực quỷ quyệt, hắn giả vờ yếu đuối, trốn ở Phong Lăng Sơn nhiều năm, chỉ vì nhân cơ hội thực hiện âm mưu cướp đoạt thần khí của tứ đại tiên môn.

Qua nhiều năm, hắn vất vả dốc sức, lôi kéo quan hệ với các tiên môn lớn, dùng đủ mọi kế sách xúi giục, kích động lôi kéo được một nhóm đệ tử chính đạo để bản thân sử dụng. Nhưng vào đêm trước khi hắn chuẩn bị trộm thần khí thành công, âm mưu của hắn bị bại lộ, ngay đêm giao thừa hắn tự tay giết sư phụ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Từ Hành Chi lại gánh tội danh ấy thay hắn, không hiểu ra sao chịu nỗi oan uổng vào ngục giam, nếm đủ loại hành hạ.

Sau đó, chính đạo thanh lý môn hộ, những đệ tử phản bội môn phái có dính líu tới Mạnh Trọng Quang bị đày tới Man Hoang.

Man Hoang là một quỷ vực tách biệt với đời, cũng là một lao ngục kiên cố không thể phá vỡ.

Từ Hành Chi cũng bị coi là đồng bọn, bị giáng thành người phàm.

Muốn giết chết Mạnh Trọng Quang thật ra cũng không khó, chỉ cần dùng con dao găm phủ đầy linh khí trời đất này đâm thẳng vào nốt chu sa ở giữa trán hắn là có thể kết thúc sinh mạng của hắn.

Từ Bình tuyệt vọng nằm trên đất, y nghĩ mẹ nó, hình như lúc mình viết đâu nghĩ nhiều như thế.

Từ Bình hoàn toàn không có hứng thú gì với tài tử giai nhân, anh hùng mỹ nhân, chuyện sử tiên môn, y chỉ thuần túy muốn viết một câu chuyện không giống những truyện bình thường, đưa nhân vật phản diện trở thành vai chính mà thôi.

Thậm chí y còn không nghĩ tới việc biên soạn quá khứ cho “Mạnh Trọng Quang” trong truyện của mình.

Mà bây giờ xem ra, câu chuyện của y và Mạnh Trọng Quang trong thế giới này lại trùng khớp không ngờ, giống như hai dây đàn vốn song song, chỉ vì y động tới một dây trong số đó khiến dây còn lại rung lên theo, gây rối loạn trật tự của thế giới này.

Lại khéo cái là mình và “Từ Hành Chi” mất hết tiên cốt, rơi xuống trần gian đều là người phàm, vì thế “Nhận thức của thế giới” mới đưa mình tới đây, mượn tay mình diệt trừ Mạnh Trọng Quang.

Từ Bình, cũng tức là Từ Hành Chi hiện tại dần bình tĩnh lại, vươn mình ngồi dậy, tiện tay quơ một cái, vớ được một thứ gì đó hình tròn.

Y cúi đầu nhìn thấy đó là một cái đầu người.

Từ Hành Chi đột nhiên nhảy dựng lên, lúc này mới ngơ ngác phát hiện trong phạm vi một dặm xung quanh đây, chỗ nào cũng có thi thể hài cốt, hầu như đều bị xé vụn, những thứ đỏ trắng rải rác khắp nơi.

Khi nhìn thấy những thi thể này, trong nháy mắt khứu giác quay lại cơ thể Từ Hành Chi, mùi thối xộc lên khiến đầu y đau nhức, dạ dày quặn lên như dời sống lấp biển.

Cũng may ở thế giới thực y từng vì một lượng bạc mà cá cược ở nghĩa trang ròng rã ba ngày ba đêm, cùng ăn cùng ở với ông lão trông coi nghĩa trang, vì thế y không sợ xác chết.

Nhưng lần đầu tiên thấy xác chết rải rác thế này, đối với Từ Hành Chi mà nói thì kích thích hơi lớn.

Từ Hành Chi từng miêu tả trong sách về tình cảnh bi thảm người trong Man Hoang ăn thịt người, cái gọi là “Gân người như bạc, đầu người làm đèn” trên giấy trắng mực đen không cảm thấy gì hết, nhưng hóa thành hiện thực một cách trần trụi thế này vẫn khiến y không nhịn được cười mỉa.

Y kìm nén cơn buồn nôn xuống, cố gắng hết sức chọn khoảng trống giữa các xác chết, muốn nhanh chóng thoát khỏi mảnh đất xác chết này.

Từ Hành Chi vốn không muốn nhìn tình trạng thảm hại của những thi thể đó, nhưng không lâu sau, y dừng bước, đối mặt với một bộ thi thể, ngồi xổm xuống.

Ngay sau đó, y đứng dậy, không do dự chút nào, cất bước chạy luôn.

Từ Hành Chi nhìn thấy rồi, dấu vết xé ở thi thể không phải do động vật gặm cắn mà là dấu răng con người.

Nói cách khác, vùng đất xác chết này là nhà bếp của ai đó trong Man Hoang.

Từ Hành Chi cảm thấy nếu mình không nhanh chóng rời khỏi đây, không khéo người nằm ở đây sẽ đổi lại là mình.

Nhưng ở man hoang mênh mông này, y phải đi đâu tìm Mạnh Trọng Quang?

Nghĩ tới vấn đề này, Từ Hành Chi chạy được vài bước bỗng nghe thấy tiếng gầm.

Y quay người lại, nhìn thấy một con quái vật hình người cực kỳ khủng bố, đang chạy phăm phăm về phía y như nổi điên.

Ngoại trừ hai cánh tay là hai con dao cạo sắc bén, từ cổ quái vật trở xuống vẫn tính là bình thường, nhưng mặt nó như bị người ta lột xuống rồi vá lại một cách qua loa vậy, mũi ở trên trán, một con mắt ở vị trí vốn có của môi, con mắt còn lại mọc trên cổ, trông như cây nến khổng lồ bị tan chảy chẳng ra dáng vẻ gì nữa.

Nó băng qua biển thi thể, chạy thẳng về phía y, vô số thi thể nổ tung thành bọt máu dưới lòng bàn chân nó.

Từ Hành Chi chửi đổng một tiếng, vắt chân chạy như bay.

Từng bước vượt qua núi thi thể và sông máu, đi tới bãi đất trống, y chọn bừa một hướng, nhanh chân phóng đi.

Hiển nhiên quái vật không chỉ có ý định đuổi Từ Hành Chi ra khỏi lãnh địa của nó.

Từ Hành Chi chạy gần một dặm rồi mà nó vẫn đuổi theo đằng sau Từ Hành Chi.

Khoảng cách của một người một quái vật ngày càng gần.

Từ Hành Chi mệt đến mức thở hồng hộc, liên tục ngoái nhìn tình hình phía sau lưng mình, đến lúc y chuyển tầm mắt, khóe mắt liếc thấy một thi thể hình người bị thiêu cháy đen xuất hiện từ phía bên cạnh đang lảo đảo chạy về phía y.

Bị hai con quái vật ghìm chặt cùng lúc, Từ Hành Chi mệt như chó tuyệt vọng nghĩ, thôi cứ dứt khoát chọn một con quái vật để nó ăn quách mình cho xong, ít nhất mình còn được chọn, chết cũng khá có khí phách.

Từ Hành Chi không để ý, con quái vật đằng sau y chậm dần lại, ngũ quan lệch vị trí hơi nhăn nhúm chuyển động, nhìn bóng người gầy đét cháy đen đằng kia, nó như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, bỗng phẫn nộ hoặc là hoảng sợ cực kỳ.

Giây lát sau, nó như quyết tâm làm gì đó, gầm lên một tiếng, thay đổi mục tiêu, nhào tới hình người cháy đen.

Trong nháy mắt đó, Từ Hành Chi đã chọn người cháy đen giữa hai con quái vật.

Nếu bị con đằng sau bắt được, bị hai cái dao cạo của nó xiên cho phát rồi bị ném vào đống thi thể, đầu ở đằng này, mông ở đằng kia, nghĩ thôi đã thấy thảm.

Y mới chạy về phía bóng người cháy đen được hai bước thì chạm mắt với người đó.

Không biết có phải là ảo giác của Từ Hành Chi hay không, đôi mắt trong hai hốc mắt còn sót lại trên cái đầu lâu của người bị thiêu ấy như phát sáng, có ngạc nhiên hoảng hốt, cũng có lo lắng, còn có dịu dàng mà Từ Hành Chi nhìn không hiểu.

Hắn há miệng, vụn cháy đen trên cằm rớt xuống: “Chạy mau.”

Từ Hành Chi đột nhiên phanh chân lại.

Đó là tiếng người.

Dù bị thiêu cháy biến giọng khàn khàn rồi nhưng Từ Hành Chi nhận ra đó là một người tỉnh táo, có ý thức.

Là tội phạm bị đày tới Man Hoang? Bị thương nặng sao?

Từ Hành Chi vừa nghĩ vừa vứt bỏ ý định tự tới cửa chịu chết, y đổi hướng, tiếp tục chạy như điên.

Người bị thiêu cháy đen thực sự không còn sức lực chống đỡ nữa, nhoáng cái đã bị Từ Hành Chi bỏ lại phía sau, hắn tập tễnh đuổi theo Từ Hành Chi mấy bước, cất tiếng hô to: “Mau, ngươi mau chạy đi...”

Dứt lời, hắn đứng lại, xoay người, đối mặt với con quái vật dao cạo điên cuồng đang lao tới, miệng hắn khẽ nhếch lên.

Bóng người hắn trông cô đơn cực kỳ.

Nhưng nhìn cơ mặt còn sót lại của hắn lại như đang cười lạnh lùng.

Không giống vẻ mềm mỏng, lương thiện khi nhìn Từ Hành Chi, hắn hơi hất cằm lên, nhìn thẳng con quái vật, y như con báo đen trưởng thành khỏe đẹp mà thanh cao đang quan sát con chó sủa inh ỏi.

Như Từ Hành Chi không nhìn thấy vẻ mặt của quái nhân lúc này, quái nhân cũng không nhìn thấy hành động của Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi không nghe thấy tiếng bước chân bóng đen đuổi theo bèn dừng lại, nhìn về phía sau.

Người cháy đen quay lưng về phía y, đối diện với quái vật, nhưng đang định hi sinh bản thân chặn quái vật lại giúp Từ Hành Chi.

Bóng lưng hắn trông rất bi tráng, cũng hơi lảo đảo, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi đến thôi là có thể thổi hắn ngã.

Từ Hành Chi cắn chặt răng, sờ trước ngực mình.

Nơi đó giấu kỹ một con dao găm, chắc là do quỷ ho lao vừa nãy đẩy mình xuống rồi nhét lên người mình.

Y dùng tay trái rút dao găm ra, trở tay giấu sau lưng, chạy thẳng tới chỗ quái vật.

Lúc y lướt qua người cháy đen, y không những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.

Bóng đen ngạc nhiên thốt lên: “Sư huynh?”

Từ Hành Chi chạy lên trước, tiếng gió thổi vù vù vào tai, át mất tiếng gọi của bóng đen gần như không còn gì.

Vì thế, y không nghe thấy bóng đen nói gì.

Quái vật vốn đã khóa chặt mục tiêu lên trên người bóng đen, con mồi chạy trốn được một nửa quay lại, nó cực kỳ nóng nảy, điên cuồng hét to, giơ cánh tay trái đã biến thành dao cạo lên, đâm về phía Từ Hành Chi, muốn nhanh chóng giải quyết y.

Từ Hành Chi giơ tay phải của mình lên đỡ.

Một tiếng trầm đục của đồ vật bị đâm thủng vang lên.

Từ Hành Chi nhìn bàn tay làm từ gỗ hương bị xuyên thủng của mình, huýt một tiếng ngả ngớn.

Nhân lúc quái vật chưa phản ứng lại, y bay lên đạp một cái, chân giẫm lưỡi lê bên tay phải của con quái vật đang định giơ lên, dốc hết sức giơ cao tay phải mình lên, nhấc tay trái của con quái vật lên cao.

Con dao găm được quỷ ho lao đưa cho để đâm vào ngực Mạnh Trọng Quang ghim sâu vào tim con quái vật.

Từ Hành Chi nhanh chóng rút ra dao găm, tránh khỏi đó hơn một trượng.

Quái vật ngã xuống đất, không ngừng co giật.

Trên người Từ Hành Chi dính đầy máu bắn tung tóe, y cố kìm nén cơn buồn nôn xuống, bước nhanh về phía trước, giẫm lên tay con quái vật, đâm con dao găm dính đầy máu đen vào tim quái vật lần nữa.

Quái vật hứng thêm nhát dao này thì co quắp lại, cuối cùng tắt thở rồi chết.

Cơ bắp trên người Từ Hành Chi chưa kịp thả lỏng đã nghe tiếng ngã xuống đất trầm nặng ở đằng sau.

Từ Hành Chi vừa quay đầu lại thì thấy người cháy đen ngã xuống đất.

Trái tim y thắt lại, bước lên mấy bước, ôm hắn vào lòng: “Này!”

Người kia yếu ớt nói: “Ba mươi dặm về hướng đông nam, mang ta tới đó...”

Hắn nói xong thì nghiêng đầu, có vẻ ngất xỉu rồi.

Nhìn người xa lạ không hề quen biết này, Từ Hành Chi gần như không nghĩ gì nhiều, nhặt dao găm lên, lau bừa mấy cái lên vạt áo, không để ý tới sự tàn tạ của người đó, cẩn thận đỡ hắn lên, cõng trên lưng, khó khăn dùng cánh tay trái nguyên vẹn và tay phải hỏng vòng hai tay người kia lên cổ mình.

Xác định cõng vững người ta rồi, Từ Hành Chi mới đi về hướng đông nam.

Có lẽ người này có mấy người bạn ở hướng đông nam, nếu y có thể đưa hắn tới nơi đó, coi như kiếm được công lớn to bằng trời, đến lúc đó không ngại hỏi thăm Mạnh Trọng Quang ở đâu, có khi còn gặp được hắn ở đó.

Phụ thân và muội muội đều đang ở nhà, nếu y mất tích quá lâu, chắc chắn bọn họ sẽ lo lắng.

Y phải về nhà sớm.

Từ Hành Chi mải nghĩ về chuyện của mình, không để ý người cháy đen trên lưng y mở mắt ra.

Hắn hạnh phúc dựa vào lưng Từ Hành Chi, lặng lẽ nỉ non: “Sư huynh...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang