Đảo Giải Kiếm là trạm đầu tiên phải đi qua khi muốn tới phòng khách của Ứng Thiên Xuyên. Ý nghĩa như tên gọi, người nào muốn lên đảo thì phải tháo kiếm, giao nộp vũ khí, tránh đao kiếm tổn hại tới linh khí do Ứng Thiên Xuyên gây dựng được suốt trăm ngàn năm qua.
Nhưng luôn có ngoại lệ.
Thiên bảng - cuộc thi lớn năm năm một lần đã mở ra, trong lúc này, người tu đạo tham cuộc thi này có thể qua đảo Giải Kiếm mà không cần cởi bỏ vũ khí. Cuộc thi Thiên bảng được tạo nên chuyên dành cho đệ tử đạo môn, nếu có đệ tử trẻ tuổi nào bộc lộ tài năng trong cuộc thi Thiên bảng, dù không giành được vị trí đứng đầu cũng có được tiếng thơm lẫy lừng, vang danh thiên hạ.
Quy định ở bốn môn phái rất nghiêm ngặt, không được cá cược cờ bạc, nhưng đệ tử bàng môn vẫn sẽ lén lút cá cược với nhau, dùng linh thạch làm tiền cược, cược xem xếp hạng này xếp hạng kia sẽ rơi vào nhà nào.
Thật ra ba người đứng đầu không có gì phải đoán cả. Khúc Trì đã đứng đầu bảng hai lần liên tục, lần này vẫn được tin rằng hắn sẽ đoạt giải quán quân, số lượng người và tiền cược cho hắn và Từ Hành Chi không phân cao thấp, Chu Huyền của Ứng Thiên Xuyên từng xếp vị trí thứ ba Thiên bảng. Tỷ lệ cược của ba người này không chênh lệch lắm, chỉ thay đổi trên dưới ở mức rất nhỏ, sai khác không lớn.
Vị trí thứ năm, thứ sáu lại khiến mọi người cá cược sục sôi ngất trời.
Ứng Thiên Xuyên có một nhân tài mới xuất hiện, tên là Trình Đỉnh, sở trường dùng hoa thương, tài dùng thương đứng hàng đầu, thiên phú cực cao, gần như tất cả mọi người không hẹn mà cùng cược Trình Đỉnh có thể lọt vào sáu vị trí đầu, cuối cùng xếp hạng nào thì vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng tiếng reo hò dành cho gã lại lấn át cả Chu Bắc Nam, thậm chí nhiều lần tiến sát tới vị trí của Chu Huyền.
Trong lúc mọi người thảo luận sôi nổi về xếp hạng của Trình Đỉnh, đứa con cưng của trời đó đang đứng trên võ trường dành cho các đệ tử, dùng chuôi thương chặn đầu người trước mặt: “Ta nói cút ra ngoài. Không hiểu à?”
Qua mấy năm, Cửu Chi Đăng đã trở thành một thiếu niên cao gầy, dáng người như đàn, xương như dây đàn, từ trong lẫn ngoài đều toát ra vẻ sắc bén như lưỡi dao dính máu.
Cửu Chi Đăng nói: “Mời ngươi bỏ thương ra.
Trình Đỉnh cảm thấy khá là buồn cười: “Ngươi đang nói chuyện với ai vậy hả? Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?”
Cửu Chi Đăng: “Phong Lăng Cửu Chi Đăng.”
“Không tệ, còn biết mình là ai, vậy thì ngươi hẳn phải hiểu rằng ngươi không nên xuất hiện ở đây.” Trình Đỉnh cười nhạo: “Võ trường này há lại để loại vô dụng hèn kém như ngươi sử dụng? Cút ra ngoài!”
Cửu Chi Đăng đang định giải thích thì bị một luồng lực ép xuống, cơ bắp hắn ta căng ra, kiên cường đứng thẳng lưng, không bị ép cúi người xuống.
Cổ tay Trình Đỉnh dùng nhiều sức hơn: “Ta không thích ngươi cao hơn ta.”
Hai tay Cửu Chi Đăng nắm chặt, đôi mắt chuyển động.
Có không ít đệ tử vây xem mà không một ai sẵn sàng đứng ra nói giúp hắn ta, thậm chí trong đó có rất nhiều đệ tử Phong Lăng Sơn.
Hắn ta cắn đầu lưỡi, một mình kiên cường chống đỡ sức mạnh kỳ lạ này, không rút kiếm ra, cũng không đánh lại, hai chân đứng vững trên mặt đất, đầu gối không hề cong xuống chút nào.
Hắn ta cắn răng khẽ nói: “Ta là người của Phong Lăng Sơn, ta không cần cúi đầu trước bất cứ ai.”
Lúc này, Mạnh Trọng Quang đang ôm kiếm đứng một góc võ trường ngủ gật. Vì nam nữ được chia ra huấn luyện ở các võ trường khác nhau, mấy nữ đệ tử khác phái chỉ có thể túm năm tụm ba nhìn từ xa, hai má ửng đỏ chỉ trỏ nói về vẻ ngoài của hắn.
Mạnh Trọng Quang đã thành niên đứng đó thôi cũng là một bức tranh người đẹp bên mưa bụi tự nhiên, tay, môi, tai, cổ, mắt cá chân đều vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta nghĩ ngợi không thôi.
Nghe có người ở gần nói liên miên ríu rít rằng đằng kia có kịch hay coi, Mạnh Trọng Quang mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, tỉnh táo lại một chút, ngáp một cái rồi đi về phía đám người tụ tập.
Thấy người bị vây quanh là Cửu Chi Đăng, Mạnh Trọng Quang mất hết hứng thú, đang định quay người đi thì nghe Trình Đỉnh trào phúng nói: “Ai dạy ngươi câu này vậy hả, là Từ Hành Chi đó sao?”
Mặt Mạnh Trọng Quang cứng đờ, dừng bước không đi nữa.
Trình Đỉnh cười nói: “Hay thật đấy, một tên lưu manh giành thức ăn với chó, được Thanh Tĩnh Quân vừa mắt, gà rừng biến thành phượng hoàng, chẳng trách hắn lại có cùng chí hướng với một kẻ như ngươi...”
Nghe gã nhắc tới Từ Hành Chi, đám đệ tử của Phong Lăng Sơn vốn đang xem náo nhiệt đồng thời đanh mặt lại.
Chưa nói hết câu, Trình Đỉnh đã bị ai đó trong đám người đạp một phát thật mạnh lên lưng, gã không để ý, tiến lên trước một bước, cùng lúc đó, kiếm bên hông Cửu Chi Đăng ra khỏi vỏ, cán kiếm đập thẳng vào bụng Trình Đỉnh.
Trình Đỉnh chịu đau, quỳ sụp xuống, chật vật giương mắt lên: “Ai?!”
Trình Đỉnh chưa nói hết câu, một tấm khăn tay dùng để lau mồ hôi bay tới trùm lên mặt gã, Trình Đỉnh muốn gạt xuống nhưng cái khăn đó như dính phải nhựa cây gì đó, rất dính, chạm vào mặt cái là không kéo xuống được.
Trong lúc Trình Đỉnh giãy giụa, lưng gã trúng mấy cú đấm phát đạp, dễ thấy là không phải cùng một người đánh.
Chịu mấy cú thiệt liền, cuối cùng Trình Đỉnh nổi đóa lên, sờ tới hoa thương, xoay tròn thương xông ra, mấy người ném đá giấu tay thấy không ổn bèn dồn dập lùi lại, Mạnh Trọng Quang không kịp lùi ra bị gió tạo nên từ thương quét phải, ngã xuống đất, cổ bị mũi thương cứa rách một vết.
Hắn ho khan mấy tiếng, yếu đuối mỏng manh thở dốc, vành mắt ửng đỏ, dáng vẻ ấy cực kỳ giống chó con bị bắt nạt mà không biết cãi lại thế nào.
Cửu Chi Đăng không muốn tranh đấu nữa, cất kiếm vào vỏ: “Vừa nãy ngươi sỉ nhục sư huynh ta, ta trả ngươi một đòn coi như hòa nhau. Nếu ngươi còn dám nói lời vu khống, ta sẽ liều mạng mà đánh.”
Giọng điệu thờ ơ thong dong của hắn ta càng khiến Trình Đỉnh tức giận hơn, khi hắn ta quay người đi, Trình Đỉnh đột nhiên ra tay, đập vào sau đầu gối Cửu Chi Đăng, sau đó gã cầm thương bằng cả hai tay, một luồng khói màu tím đỏ bùng lên, mũi thương được bao bọc bởi ánh sáng vàng nhạt, phóng thẳng vào hõm vai Cửu Chi Đăng.
Đệ tử vây xem ngạc nhiên lời bật thốt chưa kịp ra khỏi miệng đã nghe tiếng vang sắc bén vang lên, tia lửa lấp lánh bắn ra.
Từ Hành Chi cầm quạt bằng một tay, dùng mặt quạt ngăn thế tấn công bằng mũi thương của Trình Đỉnh, miệng mỉm cười: “Ứng Thiên Xuyên Trình Đỉnh?”
Trình Đỉnh không chịu rút thương về, nhìn chằm chằm Từ Hành Chi: “Ngươi là Từ Hành Chi?”
“Đúng vậy.” Từ Hành Chi thẳng thắn tự giới thiệu: “Tiểu lưu manh Từ Hành Chi.”
Nói xấu sau lưng người ta lại bị người trong cuộc bắt gặp, dù Trình Đỉnh kiêu căng đến mấy vẫn có phần chột dạ.
Được cái gã cậy vào mình có xuất thân từ gia tộc tu đạo nhiều đời, bình thường lúc cần mới có qua có lại với Chu Bắc Nam, vì thế gã chẳng hề coi Từ Hành Chi nổi tiếng ngang Chu Bắc Nam là cái thá gì: “Chính ta nói mấy câu đó. Nếu ngươi có thể khiến ta tâm phục khẩu phục thì ta sẽ xin lỗi ngươi.”
Từ Hành Chi nói rõ ngắn gọn: “Việc này không liên quan gì tới ta, ngươi phải xin lỗi hai sư đệ của ta.”
Trình Đỉnh chẳng coi Mạnh Trọng Quang bị ngã xuống đất ra gì, gã chỉ vào Cửu Chi Đăng với vẻ không thể tin: “Hắn? Hắn chỉ là một...”
Từ Hành Chi cắt ngang lời sỉ nhục sắp thốt ra khỏi miệng của gã: “Không dám?”
Trình Đỉnh còn nhỏ tính cách bộp chộp, sao mà chịu nổi lời nói khích đó được, kích động lên cái là đồng ý luôn: “Ai nói ta không dám? Cứ đến đi!”
Từ Hành Chi gật đầu, cụp quạt lại trong tay, Trình Đỉnh lại duỗi thương nghênh chiến, vô cùng mong chờ binh khí tên là “Bút nhàn rỗi” này thần kỳ cỡ nào.
Ai ngờ chỉ trong giây lát, trước mắt gã bụi mù một làn sương trắng đốt nóng, hai mắt Trình Đỉnh đau đớn không chịu nổi, rơi nước mắt không ngừng, vứt thương xuống lăn lộn trên đất.
Gã nhịn đâu gào lên: “Đây là thứ gì? Cái gì đây?!”
“Đây là vôi trắng.” Từ Hành Chi đứng yên, vô liêm sỉ nói: “Lưu manh côn đồ ở đầu đường toàn đánh nhau như thế này đó, người nhà ngươi không dạy ngươi thì ta dạy cho ngươi một bài. Không thu tiền.”
Y nói xong thì nhìn xung quanh, thấy một đệ tử trẻ tuổi của Ứng Thiên Xuyên cầm cây chổi đứng trong góc cách đó không xa với biểu cảm mờ mịt: “Làm phiền cho ta hỏi một chút, điện giới luật của Ứng Thiên Xuyên ở đâu?”
Đệ tử vừa mừng vừa lo, bỏ cây chổi xuống, căng thẳng tới mức nói lắp: “Đệ tử sẵn lòng dẫn Từ sư huynh đi...”
Từ Hành Chi vươn tay túm sau cổ Trình Đỉnh, biến “Bút nhàn rỗi” thành một sợi dây dài, nhanh nhẹn trói Trình Đỉnh lại: “Làm phiền ngươi nhé. Ngươi tên là gì?”
Tiểu đệ tử kích động đến mức đỏ mặt: “Đệ tử tên là Diệp Bổ Y, ngưỡng mộ... Ngưỡng mộ Từ sư huynh đã lâu...”
Nói tới đây, hắn mới bỗng để ý thấy người Từ Hành Chi xách là ai, nhận ra mình lỡ lời, lập tức che miệng lại, nhỏ giọng xuống.
Trình Đỉnh đâu còn hơi sức để ý tới chuyện này, sau khi gã tỉnh táo lại với khuôn mặt nhem nhuốc mới nhận ra mình bị trói chặt, kết cục này khiến gã phẫn nộ: “Ngươi thả ta ra!”
Từ Hành Chi nắm đoạn dây thừng còn thừa trong tay, kéo giật không khách sáo chút nào: “Đừng động đậy linh tinh. Cái này gọi là nút thắt móng giò, chuyên để trói heo ấy, đến heo còn không chạy thoát được, ngươi khỏi mơ tưởng gì.”
Y kéo gã đi, kéo Mạnh Trọng Quang đứng dậy, nói với Trình Đỉnh: “Nhân tiện dạy ngươi một câu tục ngữ dân gian luôn, người điên không có chuyện gì tốt, còn chó điên sẽ bị ăn gạch. Nhớ cho kỹ đấy, sau này sẽ có lợi với ngươi.”
Điện giới luật của Ứng Thiên Xuyên.
Mới vừa nãy Trình Đỉnh còn không phục, lúc này vẻ đắc ý khó kìm nén hiện đầy trên mặt, Từ Hành Chi áp giải gã tới đây lại ngạc nhiên: “Vinh Xương Quân, ngươi có ý gì đây?”
Vinh Xương Quân là chủ của điện giới luật ở Ứng Thiên Xuyên, ông ta mang gương mặt lạnh lùng, thờ ơ nói: “Đệ tử cọ sát với nhau, sao có thể nói là ẩu đả gây chuyện chứ? Từ Hành Chi, đây không phải lần đầu ngươi tham gia thi đấu Thiên bảng, sao có mỗi quy tắc này cũng không hiểu thế hả?”
Từ Hành Chi phản bác: “Xin thứ lỗi vì đệ tử không hiểu. Đệ tử chỉ muốn hỏi, trong lúc cọ sát được phép dùng đao thật thương thật sao? Hắn dùng thương thật đả thương sư đệ ta, còn dùng lời nói sỉ nhục danh dự của một sư đệ khác của ta, ta cần một lời giải thích hợp lý cho họ.”
Vinh Xương Quân lần đếm chuỗi tràng hạt trong tay: “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cuộc thi Thiên bảng có nhiều việc phức tạp, sao lại để những việc nhỏ không đáng kể này quấy nhiễu được. Trình Đỉnh, bây giờ ngươi về đóng cửa suy nghĩ sai lầm hai ngày, xin lỗi hai đệ tử ngươi làm bị thương là được.”
Trình Đỉnh đáp vâng, đứng dậy rời khỏi, trước khi đi còn không quên liếc Từ Hành Chi một cái với vẻ vừa đắc ý vừa căm hận.
Đưa mắt nhìn theo Trình Đỉnh đi khỏi, Từ Hành Chi mím môi cười, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vinh Xương Quân: “Vinh Xương Quân, theo ta được biết, theo quy định mà ngài nói, ai gây hấn trong thời gian thi Thiên bảng thì sẽ bị hủy tư cách tham gia Thiên bảng. Chẳng lẽ trong mắt Vinh Xương Quân, chuyện này được nhiều đệ tử chứng kiến tận mắt như thế, chẳng lẽ không tính?”
Vinh Xương Quân nói: “Chẳng qua chỉ là hành vi nghĩa khí của đám thanh niên thôi, sao không thể khoan dung được chứ?”
Từ Hành Chi nhìn ông ta: “Nói thẳng luôn là vì hắn là người tranh cử hàng đầu của Ứng Thiên Xuyên trong năm nay nên ngài không định quản, đúng không?”
Vinh Xương Quân trợn mắt lên: “Ngươi có thái độ gì đấy hả? Ồn ào ầm ĩ ở điện giới luật, ngươi có biết là tội gì không?”
Từ Hành Chi chẳng muốn ứng phó qua loa với ông ta, tùy tiện vái chào rồi nhanh chân bước ra khỏi điện giới luật, khiến Vinh Xương Quân tức tới mức nổi cả gân xanh, chỉ biết hô “Chẳng ra làm sao”.
Từ Hành Chi ra khỏi điện giới luật, Cửu Chi Đăng canh giữ ở bên ngoài tiến lên đón: “Sư huynh, bọn họ có gây khó dễ cho huynh không?”
Từ Hành Chi hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết ta sẽ bị gây khó dễ?”
Vẻ mặt Cửu Chi Đăng vẫn như bình thường, đáp: “Ta thấy chuyện kiểu này nhiều rồi. Với bốn môn phái mà nói, ta là kẻ lập dị, bọn họ cần gì phải vì ta mà trừng phạt một đệ tử đang như mặt trời ban trưa?”
Từ Hành Chi không nói gì.
Y đảo mắt, thấy Mạnh Trọng Quang đang ngồi dưới sư tử đá ngoài điện, cúi đầu ôm cổ, ấm ức tới mức run rẩy.
Từ Hành Chi đi tới: “Trọng Quang, để sư huynh nhìn vết thương xem nào.”
Mạnh Trọng Quang ôm gáy không chịu buông tay, đôi mắt ậng nước lóng lánh mịt mờ: “Sư huynh, đau lắm...”
“Yếu ớt.” Từ Hành Chi ngoài miệng nói thế nhưng sau khi cưỡng ép kéo tay hắn ra, nhìn thấy vết thương, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Không phải bôi thuốc rồi sao, sao vẫn chưa cầm máu?”
“Trọng Quang không biết...” Mạnh Trọng Quang ra sức dán sát lại, ôm cánh tay Từ Hành Chi: “Sư huynh hôn một cái mới khỏi.”
Cửu Chi Đăng ghét ra mặt, quay mặt qua bên khác, không muốn nhìn Mạnh Trọng Quang làm bộ làm tịch.
Nhưng Từ Hành Chi không thỏa mãn yêu cầu của Mạnh Trọng Quang.
Y đẩy Mạnh Trọng Quang ra: “Tiểu Đăng, chăm sóc vết thương của Trọng Quang, ta đi một lát rồi về.”
Mạnh Trọng Quang không ngờ mình bị từ chối, thay đổi sắc mặt: “Sư huynh muốn đi đâu? Ta cũng muốn đi...”
Nếu có người khác học theo điệu bộ nũng nịu ấy của Mạnh Trọng Quang, chắc chắn sẽ không nỡ nhìn thẳng, nhưng Mạnh Trọng Quang đã diễn được vẻ nũng nịu, yêu kiều này đến tận xương tủy rồi, rất khó khiến người ta phản cảm, ngược lại còn khiến người ta không nhịn được thấy yêu thương ngập tràn, muốn sờ hắn thêm mấy cái.
Trái tim Từ Hành Chi cũng mềm nhũn, xoa tóc hắn, thân thiết nói: “Sư huynh phải đi làm việc, tốt nhất ngươi không nên nhìn.”
Lúc y muốn chạy đi, đúng lúc đụng phải Chu Bắc Nam nghe tin chạy tới.
Chu Bắc Nam hỏi y: “Nghe nói Trình Đỉnh gây sự?”
Từ Hành Chi: “Ngươi nghe nói hơi muộn rồi đấy.”
Chu Bắc Nam thấy Từ Hành Chi tức giận thật thì cất vẻ không đứng đắn cãi nhau với y trước kia đi: “Phạt thế nào?”
Từ Hành Chi đáp: “Ngươi tự đi mà hỏi. Đừng cản đường ta.”
Y nói hết câu thì gạt tay Chu Bắc Nam ra, nhanh chân đi mất.
Chu Bắc Nam giương mắt lên thì thấy Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng, trong lòng hiểu rõ Từ Hành Chi thương yêu hai sư đệ này thế nào, thoáng chốc hắn ta không có gì để nói, chỉ có thể phá vỡ lễ nghi, chắp tay hành lễ với bọn họ, chờ hai người đáp lễ rồi bước tới, đi vào điện giới luật.
Nghe Vinh Xương Quân nói lại đầu đuôi câu chuyện, Chu Bắc Nam không khỏi dở khóc dở cười: “Ngài chỉ phạt Trình Đỉnh đóng cửa nghĩ sai lầm hai ngày thôi sao?”
Vinh Xương Quân không hiểu: “Không thì sao? Chẳng lẽ lại vì Cửu Chi Đăng kia mà phạt Trình Đỉnh không được tham gia cuộc thi sao? Còn nữa, Từ Hành Chi đã khiến hắn phải chịu dạy dỗ rồi.”
Chu Bắc Nam: “Từ Hành Chi là kiểu người có thù ắt báo, hắn ra tay dạy dỗ Trình Đỉnh cũng chỉ là nhân lúc đó trả thù thôi, nếu không vừa nãy Trình Đỉnh có thể đứng mà vào điện giới luật được sao?”
Vinh Xương Quân không tin Chu Bắc Nam: “Hắn làm được gì chứ? Dù cho hắn ngông cuồng, dám ra tay giết Trình Đỉnh được chắc?”
Chu Bắc Nam đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Trình Đỉnh xông vào điện với bộ quần áo rách rưới, hoa thương đã mất, mặt tái mét. Gã dùng ống tay áo che mặt, quỳ trước mặt Vinh Xương Quân: “Cầu xin, cầu xin Vinh Xương Quân làm chủ cho đệ tử! Từ Hành Chi... Phong Lăng Từ Hành Chi...”
Vinh Xương Quân thấy gã tả tơi như thế thì vừa giận dữ vừa ngạc nhiên: “Sao ngươi lại hoảng hốt tới mức này? Đi từ đâu đến đây? Đúng là làm mất hết mặt mũi Ứng Thiên Xuyên chúng ta! Bỏ ống tay áo xuống, nói rõ đầu đuôi!”
Trình Đỉnh run rẩy bỏ ống tay áo xuống, chỉ thấy mái tóc đen nhánh dài mướt được cuốn gọn gàng của gã trước kia bị cạo sạch chỉ còn một nhúm ngắn cũn.
“Hắn chạy tới từ đằng sau, không nói câu nào đã xông lên cạo tóc của đệ tử...” Giọng Trình Đỉnh chứa sự nghẹn ngào: “Đệ tử chưa từng gặp kẻ vô liêm sỉ như vậy...”
Chu Bắc Nam nhịn cười mà cả người co giật.
“Mở mang tầm mắt ra chưa tiểu tử.” Từ Hành Chi bước vào điện giới luật, thưởng thức phe phẩy cái chiếc quạt vừa biến lại từ dao cạo bạc, cầm chắc trong tay, quỳ sụp xuống: “Việc này do một mình đệ tử gây ra, tự nguyện chịu phạt.”
Vinh Xương Quân tức đến mức râu tóc đong đưa: “Ngươi, ngươi dám... Bây giờ đang trong cuộc thi Thiên bảng! Ngươi gây ra sóng gió như vậy...”
Từ Hành Chi lưu loát nói: “Đây chỉ là hành vi nghĩa khí nhất thời của thanh niên là ta thôi, sao không thể khoan dung được chứ?”
Vinh Xương Quân không biết nói gì, vỗ mạnh vào đệm hương bồ mấy cái: “Hoang đường! Hoang đường! Bắc Nam, mau mời Thanh Tĩnh Quân và Quảng Phủ Quân tới đây, cho bọn họ xem đồ đệ tốt của Phong Lăng Sơn được bọn họ dạy dỗ!”