• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hành Chi ngẩn người, sờ bên mặt, không nhịn được bật cười, gõ một cái lên trán Trọng Quang: “Tên nhóc ranh này.”

Trọng Quang bị đẩy lùi về sau một bước, sờ trán tội nghiệp nhìn Từ Hành Chi: “...”

Thấy nhóc ấy như thế, Từ Hành Chi hoài nghi mình mạnh tay quá: “Đau hả?”

“Ừm.” Trong mắt Trọng Quang có ánh nước lờ mờ, nhoáng cái, ai đó chu miệng lên thật cao: “Đau lắm luôn.”

Cửu Chi Đăng đứng cách đó không xa khẽ cau mày lại.

Từ Hành Chi khoanh tay, nhìn đứa trẻ có thể khóc òa lên bất cứ lúc nào trước mặt, hơi nhức đầu: “Nam tử hán đại trượng phu đừng trưng ra điệu bộ này.”

Trọng Quang không hiểu, đôi mắt ánh nước mông lung như giấu ngàn viên minh châu: “...”

Da trẻ con y như đậu phụ, gõ nhẹ cái đã đỏ sẫm lên, trông có vẻ rất nghiêm trọng.

Từ Hành Chi bất đắc dĩ, cúi người, khẽ thổi chỗ bị gõ đỏ, lại ấn đầu nhóc, giao nhóc cho Cửu Chi Đăng: “Không được làm nũng, lần sau không được như thế nữa.”

Trọng Quang ngậm nước mắt quay lại cười ngọt ngào: “Vâng thưa Từ sư huynh.”

Mẹ nó chứ đáng yêu quá đi.

Từ Hành Chi quay người, vừa đi vừa nghĩ, tên thì đặt rồi đó nhưng nên lấy họ gì mới hay đây.

Nhóc con y nhặt về, hay là lấy họ Từ luôn?

Không được, nếu là họ Từ thì huynh trưởng sẽ không đồng ý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Hành Chi lặng lẽ quyết định.

Chờ về xem sách trăm họ thì hơn, nhắm hai mắt lại khoanh một vòng tròn, khoanh được vào đâu thì lấy họ đấy.

Vừa quyết định xong, Từ Hành Chi thấy Chu Bắc Nam vác một cây thương dài làm bằng thép, bước ra từ cánh cửa ánh sáng xanh biếc gợn sóng lập lòe.

Chân vừa chạm đất đã nhìn thấy Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam lặng lẽ trợn tròn mắt lên trừng y.

Từ Hành Chi cầm quạt xếp trong tay, vừa đi vừa dang hai tay ra, cười nói: “Ôi nhìn xem, ai về thế này?”

Chu Bắc Nam xem thường nói: “Ngươi cứ lắc qua lắc lại thế, chẳng ra thể thống gì.”

Từ Hành Chi vung vẩy đi tới: “Dù ta có lăn, chẳng phải đệ tử ở đây vẫn phải gọi ta một tiếng Từ sư huynh sao?”

Chu Bắc Nam: “Ha ha.”

Từ Hành Chi không kiêng kị gì hết, tiến lên khoác vai Chu Bắc Nam, dùng cán quạt vỗ vào lồng ngực hắn ta: “Sao thế, vẫn ghim thù lúc thi đấu thiên bảng lần trước hả? Ta nói sao con người ngươi hẹp hòi thế nhỉ?”

Chu Bắc Nam mặc cho y khoác vai, hừ lạnh nói: “Thắng chẳng vẻ vang gì. Ngươi không thấy ngại mà còn nhắc.”

Từ Hành Chi bật cười vui vẻ: “Gì mà thắng không vẻ vang?”

Y ngắm cây quạt trên tay, xoay một cái, quạt biến thành kiếm ngư trường cực kỳ sắc bén.

Y xoay cán kiếm một vòng, thanh kiếm biến thành cây mâu dài tám trượng chạm khắc đầu rắn bằng đồng.

Từ Hành Chi nghịch mâu quay tròn mấy vòng, cây mâu dài lại biến về quạt trúc.

“Không phải ngươi giỏi giao đấu bằng thương sao?” Từ Hành Chi dùng tay phải hất quạt lên rồi đỡ lấy, “Vẫn thua ta đó thôi, thật mất mặt.”

Chu Bắc Nam tức không chịu nổi: “Nhảm nhí, không phải trước khi thi đấu ngươi nói trong lúc đấu không làm ảo thuật với cái quạt đểu này của ngươi sao?”

“Trời ơi.” Từ Hành Chi trợn tròn mắt: “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, chẳng lẽ ngươi lại tin lời ta nói. Chu mập à, ngươi đáng yêu thật đó.”

Chu Bắc Nam: “...”

Hắn ta không nói thêm gì nữa, rút thương trên lưng ra, trở tay đâm tới.

Thoắt cái, Từ Hành Chi nghiêng người, quạt trong tay biến thành cái kìm, lưỡi răng cưa kẹp chặt thương của Chu Bắc Nam, đẩy mũi thương lên cao.

Y cười nói: “Cẩn thận chút nào. Tiểu Bắc Bắc, ta sai rồi.”

Chu Bắc Nam chỉ đâm một nhát vờ vịt thôi, nghe y chịu thua thì rút thế tấn công nhưng ngoài miệng vẫn không chịu bỏ qua cho y: “Sao Thanh Tĩnh Quân lại nhận hạng người như ngươi làm đồ đệ đứng đầu Phong Lăng cơ chứ?”

Từ Hành Chi nói khoác không biết ngượng: “Có lẽ là do ta quá tuấn tú.”

Chu Bắc Nam: “...”

Khúc Trì đi ngang qua: “...”

Chu Bắc Nam quay sang Khúc Trì: “Không phải chứ, Khúc Trì, ngươi không cảm thấy hắn ngứa đòn lắm sao?”

Khúc Trì buồn cười: “Thỉnh thoảng.”

Từ Hành Chi lại biến kẹp thành quạt, quạt gió cho mình: “Bắc Nam, ngươi thế là không đúng rồi, sư phụ cho phép ta sử dụng nó lúc thi đấu thiên bảng, ngươi thua ta không hề mất mặt chút xíu nào, thật đó.”

Chu Bắc Nam dội nước lạnh: “Có cái quạt rách ấy thì đã sao, không phải cuối cùng ngươi cũng bị Khúc Trì treo lên đánh đó hả?”

Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Gì mà treo lên đánh? Cuối cùng ta chỉ thua một mình hắn thôi. Chờ tới thi đấu thiên bảng năm sau, nhất định vị trí đầu bảng sẽ là của ta. Đến lúc đó, ta sẽ viết chín chữ “Đệ nhất thiên bảng, Phong Lăng Từ Hành Chi” lên quạt của ta...”

Lời còn chưa dứt, một cổng ánh sáng mở rộng ở gần chỗ ba người họ.

Một chiếc xe lăn đi từ trong đó ra, nghiền trên nền đá ngọc xanh vang tiếng kèn kẹt.

Có một đệ tử Thanh Lương Cốc ôm một cuốn sách trong ngực đúng lúc đi ngang qua gần đấy, nhìn thấy người đó thì lập tức im bặt, cúi người chào: “Chào Ôn sư huynh.”

Người đến mặc bộ đồ xanh biếc mỏng như cánh ve, cầm vòng tay âm dương gỗ táo bị sét đánh*, nghe thấy tiếng chào, hắn ta chẳng nhấc mí mắt lên, lời ít ý nhiều đáp: “Chào.”

*Gỗ táo bị sét đánh: theo Đạo giáo, đây một loại gỗ linh thiêng bậc nhất dùng để làm các loại pháp khí.

Hắn ta tự di chuyển xe lăn tới trước mặt ba người: “Các ngươi lại đang ồn ào gì đó?”

Khúc Trì cầm phất trần, mỉm cười đáp: “Hành Chi và Bắc Nam lại cãi vã.”

Da Ôn Tuyết Trần rất trắng, nhưng trắng đến mức kỳ dị, thậm chí cánh môi còn mơ hồ hiện màu xanh tím đậm.

Vì thế mà giọng hắn ta rất kỳ ảo, toát ra cảm giác suy yếu thiếu sức sống: “Các ngươi rảnh rỗi lắm hả?”

Từ Hành Chi ngồi xuống tay vịn xe lăn của Ôn Tuyết Trần: “Vừa đi làm việc về mà, dù sao cũng rảnh rỗi, nói chuyện phiếm một lúc cũng không làm trái quy củ gì... Nói đi cũng phải nói lại, mấy yêu vật canh giữ đồ tế lễ ngày càng vô vị, con này yếu hơn con kia.”

Ôn Tuyết Trần liếc y, không lên tiếng.

“Bây giờ theo ta thấy, yêu vật trên đời chỉ chia làm hai loại.” Từ Hành Chi ngắm quạt, tiếp tục khoác lác, “Quả hồng mềm dễ nắn và quả hồng mềm không dễ nắn.”

Chu Bắc Nam: “...”

Khúc Trì: “...”

Ôn Tuyết Trần hơi hất cằm lên: “Hả? Vậy sao? Hành Chi bây giờ đúng là không sợ trời không sợ đất nhỉ.”

Từ Hành Chi phóng khoáng mở quạt ra, vui cười hớn hở đáp: “Đương nhiên...”

Ánh mắt của y nhìn sang, hơi thở chợt dừng lại.

Ôn Tuyết Trần xòe bàn tay phải vẫn luôn nắm chặt từ nãy tới giờ ra, một con bọ cánh cứng to đùng nằm chình ình trong đó, thịt như nòng nọc, lắc cái sừng, chậm rãi bò khỏi tay hắn ta.

Ôn Tuyết Trần nói: “Hành Chi, đây là đặc sản của núi Nghiêu Quang, ta cảm thấy rất đánh yêu nên mang về cho ngươi xem.”

Từ Hành Chi ngồi ở tay vịn xe lăn của Ôn Tuyết Trần cứng đờ người như pho tượng.

Ngay sau đó.

Trọng Quang vừa thay quần áo xong, ngồi ở bậc thang chán chường đung đưa chân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xé rách chân trời từ phía xa, sau đó là tiếng cười to không chút kiêng dè của Chu Bắc Nam.

Tai nhóc hơi động đậy, nhảy khỏi bậc thang: “Từ sư huynh?!”

Cửu Chi Đăng lạnh nhạt lau bội kiếm, dùng gương mặt thờ ơ bình tĩnh nói: “Không cần đi. Chắc là sư huynh gặp phải sâu bọ gì đó.”

Trọng Quang chớp mắt: “Sư huynh sợ côn trùng hả?”

Cửu Chi Đăng từ nãy không nói lời nào, biểu cảm lạnh lùng hờ hững khi nhắc tới Từ Hành Chi, trong mắt thoáng hiện chút biểu cảm: “Mỗi lần tới lễ tế Đông Hoàng, sư huynh đều tới năm ngọn núi mà huynh ấy phụ trách trước nửa tháng. Thứ nhất là dò đường cho đệ tử tham gia thi, thứ hai là sư huynh sẽ vận dụng linh lực đánh ngất toàn bộ côn trùng chuột bọ rắn rết trên núi trong vòng nửa tháng. Nếu không dù thế nào sư huynh cũng không dám đặt chân lên núi.”

Con bọ cánh cứng to đùng bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay Ôn Tuyết Trần khiến Từ Hành Chi sợ đổ mồ hôi ướt sũng cả người, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ bẫng, giật mình như ngã vào vòng nước xoáy, dưới sức hút mạnh mẽ, y cách đám người kia ngày càng xa.

Cuối cùng y hoa mắt chóng mặt ngã xuống một cái giường.

Lúc mở mắt ra, đầu Từ Hành Chi đau nhức như muốn nổ tung.

Mùi cây hồng sam vấn vương ở chóp mũi y, mà y cũng thoát khỏi ký ức thuộc về nguyên chủ, quay lại bên trong tòa tháp cao ở Man Hoang.

Mạnh Trọng Quang cũng không ở trong phòng ngủ, Chu Bắc Nam ngồi cạnh giường, khom người, đang chỉnh lại gối cho Từ Hành Chi.

Thấy Từ Hành Chi tỉnh lại, Chu Bắc Nam lúng túng chỉ vào gối nói: “Ngươi chảy mồ hôi nhiều quá, ta đổi cái gối khác cho ngươi.”

Sau khi giải thích xong hắn ta lại trưng vẻ mặt vi diệu “Cmn ta giải thích nhiều thế làm gì”.

Có vẻ không ở lại được nữa, hắn ta bèn quay người đi ra ngoài.

Đầu óc Từ Hành Chi vẫn còn mơ hồ, mở miệng gọi: “Chu mập.”

Chu Bắc Nam đi tới gần cửa bỗng dừng chân lại.

Cái tên này như đốt cháy cảm xúc đè nén trong lòng hắn ta, hắn ta quay lại bước nhanh mấy bước, đi tới cạnh giường, gằn giọng quát hỏi: “Mười ba năm qua ngươi đã đi đâu?! Rốt cuộc ngươi vào Man Hoang để làm gì?”

Hắn ta muốn vươn tay kéo lấy cổ tay Từ Hành Chi nhưng bắt hụt.

Chu Bắc Nam đã chết nhiều năm, lại là quỷ nô của Lục Ngự Cửu, nghiêm chỉnh mà nói hắn ta đã chẳng là người từ lâu, cùng lắm chỉ là binh khí hình người trong tay Lục Ngự Cửu, chỉ có thể dựa vào quỷ binh giết người chứ không chạm vào bất cứ ai khác ngoài Lục Ngự Cửu.

Hai bàn tay nửa trong suốt của hắn ta xuyên thẳng qua cơ thể Từ Hành Chi, nhưng dù như thế hắn ta vẫn dồn hết toàn bộ sức lực siết chặt tay lại.

Hắn ta cắn răng nói nhỏ: “Từ Hành Chi, ngươi có biết ta cho là ngươi đã chết lâu rồi...”

Từ Hành Chi nghe ra một chút đau buồn trong lời nói nghiến răng nghiến lợi của hắn ta.

Trong ký ức vụn vặt trước kia của Từ Hành Chi, nguyên chủ và Chu Bắc Nam gặp nhau là đánh, lần đầu tiên gặp nhau ở Man Hoang, Chu Bắc Nam cũng không coi Từ Hành Chi ra gì, hoàn toàn không có vẻ mặt hòa nhã gì với y, vì thế Từ Hành Chi mới dám chắc rằng quan hệ của hai người như nước với lửa.

Nhưng trong đoạn ký ức đầy đủ này, hiển nhiên là quan hệ của hai người rất tốt.

Lúc này tư duy Từ Hành Chi hơi rối loạn, y chạm lên huyệt thái dương căng đau, dùng sức ấn hai cái thật mạnh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Sau khi giữ vững tinh thần, Từ Hành Chi ngẩng đầu lên, nói với Chu Bắc Nam: “Có người bảo ta tới giết các ngươi.”

Y thừa nhận thẳng thắn như thế khiến Chu Bắc Nam sững sờ.

Một lát sau, hắn ta hỏi y: “Cửu Chi Đăng bảo ngươi tới sao?”

Từ Hành Chi cười gượng, không đáp lời.

Dáng vẻ ấy của y càng khiến Chu Bắc Nam chắc chắn về phán đoán của mình.

Hắn ta ngồi xuống bên giường: “Hắn bảo ngươi tới giết Mạnh Trọng Quang?”

Từ Hành Chi gật đầu: “Ngươi biết đấy. Trọng Quang không đề phòng ta.”

Chu Bắc Nam lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, sau đó giận dữ cười: “Thằng nhóc chết bầm ấy, đuổi cùng giết tận chúng ta thật kìa.”

Từ Hành Chi thầm thở phào.

Cuối cùng cũng đối phó qua được.

Nguyên chủ biệt tích mười ba năm liền, bây giờ mình thay thế thân phận của y, đột nhiên xuất hiện ở Man Hoang, bản thân mình cũng tự thấy quá đáng nghi.

Từ Hành Chi không thể giết Mạnh Trọng Quang trước được, vì thế, nếu y muốn ở lại bên cạnh nhóm người này, tìm kiếm cơ hội ra tay, nhất định phải tìm được một lý do đàng hoàng thuyết phục bọn họ chấp nhận mình.

Lời nói dối thông minh nhất chính là nói nửa thật nửa giả, nghe mới thấy thật nhất.

Quả nhiên đúng như dự tính của Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam khá là tin lời giải thích của y.

Chu Bắc Nam nghiêng người về trước, nghiêm túc hỏi: “Hắn biết bọn ta sắp tìm thấy “chìa khóa” của Man Hoang rồi hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK