Cao nhất (*): tương đương với lớp 10.
Cao nhị (*): tương đương với lớp 11.
Vì thế cha của Ngô Hiện Yêu quyết định cho cô lưu ban(*) một năm, xếp vào lớp cao nhất học lại nửa năm.
Lưu ban(*): Ở lại lớp
Ngày một tháng chín, vừa tháo nẹp, Ngô Hiện Yêu phơi phới chạy về phía trường học. Thấy cô bị té rồi gãy chân, lo con gái cưng vì chân thọt gả không được, cha hận sao không thể nhốt cô ở nhà, mỗi ngày đúng giờ bắt cô phục hồi chức năng theo yêu cầu của bác sĩ.
Thành công vượt ải tình thương thắm thiết 24 giờ không gián đoạn của cha Ngô, Ngô Hiện Yêu mới cảm nhận sâu sắc trường học tốt đẹp biết bao. Năng lượng của cha cô phải so sánh với nạp điện năm phút lải nhải ba tiếng, sức đâu mà nói không ngớt.
Tuy học lại cao nhất, nhưng tới trường học Ngô Hiện Yêu không sốt ruột đi nhận lớp mới, mà là vọt tới sân thượng của khu cao nhị, chờ hồ bằng cẩu hữu lớp cao nhị của cô(*).
Hồ bằng cẩu hữu (*): bạn bè quậy phá với nhau.
Ngô Hiện Yêu đi như bay, ba bước thành một bước, leo thoăn thoắt lên cầu thang. Không trách được cô sốt ruột, bởi cao nhất và cao nhị ở khác khu. Tiết tự học sắp kết thúc, cô phải đua về lớp trước khi tiết một bắt đầu. Lòng thầm mắng trường học keo kiệt, không lắp nổi một cái thang máy thay năm tầng lầu, còn dùng cách nói hoa mỹ, nào là rèn luyện cho học sinh đức tính chịu thương chịu khó. Đến lầu ba, lúc quẹo suýt nữa cô va phải một học sinh ôm một chồng sách cao nửa người. Không chút chần chờ, cô vươn tay giúp người bạn bị giật mình cố định sách vở lung lay sắp rớt, ngượng ngùng nói xin lỗi. Đảm bảo chồng sách nằm yên, cô lại tiếp tục công cuộc leo cầu thang, đồng thời hô một câu xin lỗi rõ to, mà không chú ý đến khuôn mặt mừng rỡ như điên khuất sau chồng sách của nam sinh.
Cà rỡn với đồng chí cũ thoả mãn, Ngô Hiện Yêu sải chân chạy về khu cao nhất để kịp tiết đầu.
Bịa lý do đến trễ với thầy xong, cô ngoan ngoãn theo chủ nhiệm Lý Bằng nhận lớp mới.
Vị chủ nhiệm mới lau bảng đen rồi gõ lên đó: "Nào nào nào, các em dừng công việc một chút. Đây là học sinh mới của lớp chúng ta." Nói đoạn, quay đầu nhìn về phía cô: "Em tự giới thiệu bản thân đi."
"Ngô Hiện Yêu, người địa phương, thích học tập."
Ngô Hiện Yêu giới thiệu bản thân ngắn gọn rồi ra vẻ ngoan ngoãn quay đầu nhìn thầy giáo.
Như bị những lời tuyên bố hùng hồn của cô làm cho chấn động, chủ nhiệm lớp ngơ ngác chốc lát mới lấy lại tinh thần, hắng giọng: "Vậy em tìm chỗ không có người ngồi xuống trước nhé."
Ngô Hiện Yêu cúi đầu phóng mắt một lượt phòng học thì thấy có tổng cộng hai vị trí trống. Một chỗ là ở dưới bục giảng, ngồi cùng bàn là một đại ca thoạt nhìn học hành không nghiêm túc mới bị chuyển đến đây. Chỗ còn lại ở trong góc đếm ngược hàng đầu tiên.
Đồ ngốc mới chọn chỗ thứ nhất.
Cô dứt khoát xách cặp đi xuống dưới.
Đến nơi cô mới phát hiện bàn kế bên dựa trong góc đã có người. Không biết chủ nhân đi đâu. Ngô Hiện Yêu móc ra đồ dùng học tập duy nhất trong cặp - hộp bút, rồi ngồi vào chỗ.
Mỗi học kỳ giáo trình đều cải cách, đằng nào cũng có sách giáo khoa mới nên Ngô Hiện Yêu không mang theo quyển cũ.
Chủ nhiệm lớp đang phun nước miếng phèo phèo giảng bài hăng say, đến nỗi vượt ra ngoài chương trình học. Ông còn có ý đồ giảng bằng tiếng phổ thông không chuẩn của mình để tiếp lửa học tập cho học sinh. Đang lúc Ngô Hiện Yêu đếm Lý Bằng sẽ nói bao nhiêu lần "tiếp theo" nữa thì bài giảng bị gián đoạn.
Là hai học sinh đem sách mới đến. Mặt đầy tiếc nuối, Lý Bằng đành phải ngưng hẳn bài giảng tâm huyết, chỉ huy hai nam sinh nọ phát sách giáo khoa mới.
Một chân Ngô Hiện Yêu đạp lên gác chân bên dưới, người tì lên bàn xoay bút giải trí.
Phát hết sách giáo khoa cho cả lớp, cậu bạn nọ mới đi đến một góc xó xỉnh như bị lưu đày biên cương bên này.
Bạn phát sách cầm hai quyển cuối cùng đến trước bàn Ngô Hiện Yêu.
"Sách giáo khoa của cậu này. Phiền cậu xích ra một chút cho tôi vào."
Nghe được giọng điệu lạnh tanh của đối phương, Ngô Hiện Yêu mới xoay đầu đứng dậy, tủm tỉm cười nhìn cậu bạn rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn nhá."
Nhìn rõ mặt nàng, người nọ ngây ngẩn cả người.
Ngô Hiện Yên cũng thầm kinh ngạc cảm thán, vị thần tiên ngồi cùng bàn với cô lớn lên đẹp ghê, hình như hơi quen thì phải.
Đang lúc cô tự hỏi đã gặp ở đâu thì người vẫn còn ngẩn ngơ lúc nãy đã phục hồi tinh thần, trên mặt cậu biểu lộ vẻ bất ngờ và vui sướng.
Ngô Hiện Yêu bị biểu tình kì quái của đối phương làm cho kinh ngạc, thằng nhóc này thấy cô sao cao hứng dữ vậy. Cô đâu có đẹp đến kinh thiên động địa đâu nhỉ.
"Là cậu! Là cậu thật rồi!" Bạn cùng bàn mới của Ngô Hiện Yêu đi đến trước mặt cô, một đôi mắt xinh đẹp không giống nhân loại chăm chú ngắm nhìn. Và rồi, "cơ chế phòng vệ không được bình thường" của Ngô Hiện Yêu khởi động.
"Hả? Tôi, tôi á, anh hùng nhân dân tiểu Na Tra?"
Thấy Ngô Hiện Yêu phát bệnh hồ ngôn loạn ngữ, bạn cùng bàn không khinh thường mà còn thật tình bật cười.
Đến lúc thầy tiến vào, cô mới nhanh chóng lùi ra ngoài một bước để cho bạn ấy vào.
____________
Ráng up 1 chương cho mn đọc, thi xong tui về up tiếp nha. Mn đọc mà thấy tui ghi nữ chính là "nàng" thì nhắc tui ở dưới cmt để tui sửa lại nha. Edit cổ đại riết bị lậm nàng luôn 🥲