Ngày đó, sau khi Lê Khả tỉnh lại, bất luận Ngô Hiện Yêu hỏi han như thế nào thì cậu vẫn chỉ trả lời qua loa.
Lại nói lao tâm cả ngày, Ngô Hiện Yêu chẳng buồn đào sâu thêm. Mà quan hệ của cô và Lê Khả cũng lâm vào thế giằng co. Lê Khả vẫn biểu hiện trước sau như một, thật giống như chưa bao giờ hứng chịu những câu mắng mỏ thậm tệ đến cực điểm của Ngô Hiện Yêu.
Dầu muối không ăn như Lê Khả là lần đầu Ngô Hiện Yêu gặp. Cậu cố chấp đắm mình trong vòng luẩn quẩn của những giả thuyết vô thực, cậu xoá bỏ sự từ chối của Ngô Hiện Yêu khỏi kí ức, như thể giữa bọn họ chưa từng phát sinh những lục đục.
Cũng bởi vì trong khoảng thời gian này luôn phải đấu trí và đấu dũng với Lê Khả, nên thể xác và tinh thần đều mệt rã rời, Ngô Hiện Yêu quyết định nói chuyện nghiêm túc với Lê Khả một bữa.
Kết thúc kì thi cuối tháng, trở lại lớp học, mọi người ai nấy đều phấn khởi thu dọn đồ đạc để tận hưởng kì nghỉ cuối tuần ngắn ngủi.
Lúc này đây, Ngô Hiện Yêu đã chủ động gọi Lê Khả ở lại.
Thời điểm nghe được Ngô Hiện Yêu có chuyện muốn nói, Lê Khả không khỏi khẩn trương.
Dẫu biết những lời sắp tới đây nhất định không phải như kỳ vọng, nhưng cậu không tài nào từ chối được Ngô Hiện Yêu.
Lê Khả chậm rì rì dọn dẹp sách vở, trong đầu xuất hiện vô số khả năng, cậu sợ sẽ bị Ngô Hiện Yêu phát hiện tâm tư thầm kín bấy lâu, sợ sẽ bị Ngô Hiện Yêu lần nữa từ chối ý tốt.
Cậu biết những hy vọng này chẳng qua chỉ là vọng tưởng, nhưng trong màn đêm tuyệt vọng lại le lói một tia sáng chờ mong.
Đợi mọi người đi hết, Ngô Hiện Yêu mới quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Lê Khả: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Cậu muốn… Nói chuyện gì?” Ngồi như tượng tạc trên ghế, Lê Khả cúi nhẹ đầu, dè dặt hỏi.
Nhìn dáng vẻ dè chừng của Lê Khả, Ngô Hiện Yêu mỏi mệt thở một hơi dài: “Lê Khả, tớ không thích cậu. Cậu biết mà.”
Tựa vào vách tường, nghe được những lời này, rốt cuộc thiếu niên có một chút biến hoá, lông mi nhẹ nhàng chớp. Ánh hoàng hôn lúc chạng vạng rọi xuống mặt cậu tạo ra một cái bóng.
“Cho nên?” Lê Khả vẫn cúi đầu bất động.
“Cậu không phải kiểu tớ thích. Lê Khả, cậu không cần thiết phải lấy lòng tớ, cậu biết rõ mà? Tớ không thích cậu thì chỉ đơn giản là không thích, không liên quan gì đến cậu có làm gì cho tớ hay không.” Không cho Ngô Hiện Yêu thì giờ để dứt câu, Lê Khả đã nhanh chóng cắt ngang những lời khuyên bảo của cô.
“Vậy cậu thích kiểu nào?”
Ngô Hiện Yêu cảm giác Lê Khả lại bắt đầu đánh trống lảng: “Kiểu gì không quan trọng, quan trọng là tớ không thích cậu.”
“Vậy cậu thích kiểu nào.” Lê Khả lặp lại thêm một lần.
Quá bất đắc dĩ, Ngô Hiện Yêu cảm giác nếu cô không trả lời câu hỏi này cho Lê Khả thì cuộc nói chuyện sẽ không thể tiếp tục.
“Đại khái là kiểu người có cơ bắp thích vận động, năng lượng như ánh mặt trời.” Ngô Hiện Yêu trả lời có lệ: “Mà kiểu nào không quan trọng, cậu không nên lãng phí thời gian lên tớ. Tớ không có cách nào xem cậu như lốp xe dự phòng sau khi đã biết rõ cậu thích tớ.”
Lúc này, Lê Khả ngẩng phắt đầu, thẳng băng nhìn Ngô Hiện Yêu: “Tớ không ngại!”
Đến khi cậu ngẩng đầu, Ngô Hiện Yêu mới phát hiện đuôi mắt cậu đỏ hoe, môi dưới bị cắn mạnh nên hằn dấu răng.
“Nhưng tớ để bụng.”
“Chuyện đó tớ làm không được. Cậu đang chà đạp bản thân đó cậu có biết không? Thích không phải là thế này, thế này sẽ làm cho đối phương áp lực.” Thấy thiếu niên cố nén nước mắt, Ngô Hiện Yêu suy cho cùng vẫn mềm lòng, giọng nói cũng mềm mỏng hơn.
“Nếu… Nếu tớ biến thành kiểu người cậu thích thì cậu có trốn tớ nữa không?”
Vừa yếu lòng được giây lát, Ngô Hiện Yêu lập tức bị thổi bùng cơn giận, cô nói nửa ngày trời vậy mà cậu lại tuỳ tiện bẻ ý.
Ngô Hiện Yêu thu hồi sự đồng cảm, khôi phục lại giọng điệu lạnh nhạt: “Chờ cậu biến thành kiểu đó rồi nói sau.”
Dứt lời, cô quay đầu, xua tay về nhà.
Tuỳ cậu ta vậy.
Những lời cô nói với Lê Khả quả thật hơi mang tính mẫu tử. Ngô Hiện Yêu với tính tình hào sảng luôn rất dễ đồng cảm, huống hồ cô còn tận mắt nhìn thấy trạng thái của Lê Khả. Nhưng sự mềm lòng chỉ đến mức này, Lê Khả không nghe lọt tai thì đành thôi, dù sao khi kết thúc kì thi cuối tháng thì cũng là lúc cô dọn đi.