"Bíp - Bíp - Đã rời khỏi khu vực nhiễu loạn từ trường, đang khôi phục chương trình... khôi phục..."
"Phát hiện lỗi thu thập linh hồn, chuẩn bị trả về vị trí cũ và thu thập lại..."
"Trả về thất bại... thất bại... đã vượt quá khoảng cách thả linh hồn..."
Quý Thời Thừa tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ, phát hiện mình đang trôi lơ lửng trong một chiếc hộp trong suốt, đối diện với một quang cầu khổng lồ phát ra ánh sáng xanh lục rực rỡ.
Chính quang cầu này phát ra âm thanh lạ lùng trước đó. Nó tự giới thiệu: "Chào linh hồn từ hành tinh C378, tôi là Hệ thống cứu vớt phản diện..."
Theo lời giải thích của nó, Quý Thời Thừa dần hiểu ra tình hình. Quang cầu này là một hệ thống đặc biệt, có khả năng bắt giữ những linh hồn tương thích với các nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, nhằm cứu rỗi những kẻ phản diện đó.
Khi vừa đi qua hành tinh C378, nó phát hiện linh hồn Quý Thời Thừa đang yếu dần và tin rằng cậu tương thích với một phản diện trong tiểu thuyết. Nếu cứu được nhân vật phản diện này, linh hồn sẽ được tái sinh trong một cơ thể khác.
Nhưng thực tế, vì sự nhiễu loạn từ trường, hệ thống đã vô tình thu nhầm linh hồn cậu - một người hoàn toàn khỏe mạnh. Và do khoảng cách quá xa, quang cầu không thể đưa cậu trở lại cơ thể cũ.
Quang cầu bối rối đề nghị một giải pháp: nếu Quý Thời Thừa đồng ý, hệ thống sẽ đưa cậu vào một cơ thể mới ba tháng sau. Cậu thậm chí còn có thể yêu cầu các điều kiện đặc biệt cho cơ thể mới.
Nhưng dù hệ thống có hứa hẹn bồi thường thế nào, điều này không thể che giấu được sự thật là cậu đã bị giết chết một cách vô lý.
Thấy Quý Thời Thừa im lặng, quang cầu cố gắng tăng thêm mức bồi thường: "Hoặc cậu có thể lựa chọn sống dưới một hình dạng khác, một giống loài khác."
Quý Thời Thừa cuối cùng lên tiếng, "Ta chỉ muốn quay lại cơ thể của chính mình."
Nghe vậy, quang cầu như rơi vào trạng thái lỗi, ánh sáng xanh lập tức tắt. Một lúc sau, giọng nói máy móc cất lên: "Tôi rất xin lỗi."
Nhìn xuống đôi bàn tay trong suốt của mình, Quý Thời Thừa không khỏi cay đắng. Lời xin lỗi có ích gì? Cậu mới 26 tuổi, cuộc sống chỉ vừa bắt đầu, vậy mà giờ lại phải đối mặt với kết thúc đột ngột như vậy.
Cả hai im lặng, quang cầu không nói gì thêm trong suốt 5 phút, nhưng rồi nó cũng phải phá vỡ bầu không khí.
"Tôi xin lỗi vì sự nhầm lẫn của mình. Nhưng tôi không thể duy trì linh hồn của cậu trong tình trạng này quá lâu. Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ tạm thời đưa cậu vào một thế giới tiểu thuyết trong ba tháng. Sau đó, cậu có thể suy nghĩ và chọn một thân phận mới."
Trước tình thế không còn lựa chọn nào khác, Quý Thời Thừa hít một hơi sâu, đáp, "Vậy thì cứ làm theo ý mi đi."
"Cậu có thể chọn loài mà mình muốn trở thành và có ba tháng để trải nghiệm, rồi cân nhắc xem có muốn duy trì thân phận đó hay không." Nó nói.
Quý Thời Thừa điềm tĩnh hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Âm thanh của quang cầu chùng xuống: "Khi thời gian chịu đựng đạt đến giới hạn, linh hồn của cậu sẽ tan biến khỏi vũ trụ này."
Quý Thời Thừa thở dài. Vậy là chỉ có chấp nhận bước vào thế giới tiểu thuyết, hoặc là chết?
Cậu nói với nó: "Vậy thả ta vào đi." Còn muốn trở thành ai sau ba tháng, cậu sẽ suy tính sau.
Nghe vậy, quang cầu thở phào nhẹ nhõm: "Được, vì tôi chưa có sự ràng buộc nào với cậu, xin phép được gọi cậu là "Ký chủ tạm thời". Giờ, xin hãy chọn thế giới tiểu thuyết mà cậu muốn bước vào."
Vừa dứt lời, quang cầu phát ra một tia sáng xanh lá, tạo thành một màn hình sáng trước mặt Quý Thời Thừa, tràn ngập tên của những thế giới tiểu thuyết khác nhau.
Quang cầu bổ sung thêm: "Những linh hồn khác không có quyền lựa chọn thế giới tiểu thuyết. Đây là đặc quyền tôi bồi thường cho cậu."
Đôi mắt Quý Thời Thừa thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, cậu hỏi: "Ồ? Đặc quyền đổi bằng mạng sống của ta sao?"
Nó lại rơi vào im lặng, còn Quý Thời Thừa tiếp tục xem qua danh sách tiểu thuyết trên màn hình. Trong lúc đó, cậu bắt đầu thấy nghi ngờ.
Tại sao quang cầu này lại tỏ ra quá mức khách khí với mình? Rõ ràng là chính nó đã khiến cậu chết, nhưng cậu đâu có khả năng uy hiếp gì nó. Một cỗ máy cũng biết cảm thấy áy náy sao?
Vậy tức là trên người cậu hẳn có điều gì đó khiến nó phải dè chừng, chỉ là cậu chưa phát hiện ra.
Vừa suy nghĩ, Quý Thời Thừa vừa lướt qua các tên tiểu thuyết. Có rất nhiều thể loại khác nhau. Cậu loại bỏ ngay các thể loại thảm họa, cổ đại và khoa học viễn tưởng vì không quen thuộc với những thế giới đó và cũng không muốn mạo hiểm.
Cuối cùng, cậu tìm được một tiểu mục thuộc thể loại hiện đại rồi hỏi nó: "Sau khi bước vào thế giới tiểu thuyết, ta có thể chọn trở thành bất cứ ai mình muốn sao?"
Quang cầu lại im lặng, hiển nhiên không như Quý Thời Thừa tưởng tượng.
Nhớ lại tên gọi mà nó đã giới thiệu ban đầu, đôi mắt cậu hơi nheo lại, giọng chắc chắn: "Mi muốn ta cứu vớt nhân vật phản diện có đúng không?"
Quang cầu không thể vờ như không nghe thấy, đành giải thích: "Đúng vậy, nhưng vì linh hồn của cậu khá đặc biệt, không khớp với bất kỳ phản diện nào trong sách, nên cậu không thể nhập vào thân xác của họ."
Quý Thời Thừa nhanh chóng phân tích lời của quang cầu. Vậy là nó muốn cậu cứu nhân vật phản diện nhưng tiếc là cậu không phù hợp để nhập vai nhân vật đó.
Thông tin quan trọng mà cậu vừa nắm được là: dù không thể nhập vào thân xác phản diện, nó vẫn muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Chuyện này hẳn là có liên quan đến lợi ích của nó nên nó mới phải khách khí với cậu như vậy.
Giọng Quý Thời Thừa kéo dài: "Vậy xin lỗi nhé?"
Quang cầu sững sờ, rõ ràng không ngờ cậu sẽ đáp lại như vậy. Nó cứng nhắc trả lời: "Không, đây là lỗi của tôi, tôi không nên đưa cậu đi khi chưa xác minh danh tính linh hồn rõ ràng."
Quý Thời Thừa gật đầu: "Ta vẫn phải nói lời xin lỗi vì không thể cứu phản diện của mi."
Nó có vẻ hơi hoảng, nói nhanh: "Cậu cũng có thể cứu được. Tôi có thể sắp xếp để cậu ở bên cạnh phản diện đó."
Quý Thời Thừa chưa vội đồng ý, mà hỏi lại: "Tại sao ta phải cứu hắn?"
Nó im lặng, vì nó biết rằng linh hồn này hoàn toàn không có nghĩa vụ phải cứu phản diện, nhưng nó lại rất cần điều đó.
Sau một hồi suy nghĩ, quang cầu nói: "Nếu cậu đồng ý cứu phản diện thì tôi có thể tặng cậu một lớp khiên bảo vệ, có thể chống lại một lần tổn thương bất kỳ. Điều này sẽ rất hữu ích cho sự sinh tồn của cậu trong thế giới tiểu thuyết."
Quý Thời Thừa nhận ra điểm mấu chốt trong lời của quang cầu và hỏi: "Sinh tồn?"
Nó đáp: "Đúng, sinh tồn. Sau khi bước vào thế giới tiểu thuyết, cậu cần phải bảo vệ thân thể của mình. Đó là nơi chứa đựng linh hồn của cậu, nếu thân thể chết đi, linh hồn cậu cũng sẽ tan biến."
Quý Thời Thừa trầm ngâm suy nghĩ, rồi hỏi: "Vậy nếu ta không chọn làm người thì sao?"
Nếu cậu chọn làm gấu trúc, với thân phận bảo vật quốc gia thì việc sinh tồn có lẽ không thành vấn đề. Nhưng là một con gấu trúc, liệu cậu có thể cứu được phản diện không? Dĩ nhiên, cậu sẽ không thực sự chọn làm gấu trúc, vì không biết trong thế giới tiểu thuyết này, gấu trúc có còn là bảo vật quốc gia hay không. Cậu không muốn mạo hiểm.
Quang cầu bỗng chùng xuống, Quý Thời Thừa bất ngờ nhận ra một chút thất vọng trong giọng nói cơ học của nó: "Được, cậu có quyền đó."
Quý Thời Thừa gật đầu rồi đưa tay chỉ vào một cuốn tiểu thuyết có tựa đề 《Những Năm Tháng Tôi Có Bàn Tay Vàng》. Tựa sách này có vẻ khá thú vị.
Lúc chạm vào, những tên tiểu thuyết khác trên màn hình biến mất, tiêu đề của cuốn sách này trở nên nổi bật kèm theo phần giới thiệu cùng danh sách các nhân vật.
Sau khi đọc kỹ, Quý Thời Thừa chỉ vào cuốn sách và nói: "Ta chọn thế giới này, nhưng không định làm người. Hãy biến ta thành một con mèo. Loài nào cũng được, chỉ cần tìm một gia đình nào đó đối xử tốt với động vật là được."
Quang cầu đáp: "Được rồi, hãy chuẩn bị, quá trình đưa linh hồn đi sẽ bắt đầu sau 30 giây."
Lạ thật, nó lại không phản đối gì? Quý Thời Thừa dấy lên chút cảnh giác, đồng thời bắt đầu đếm ngược trong đầu. Một lực hút không thể cưỡng lại bất ngờ ập đến, cậu mất đi ý thức. Lúc mở mắt ra lần nữa, khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Phòng khách tối om, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, và một người đàn ông đang nằm ngủ trên ghế sofa...?
Chưa kịp quan sát kỹ, giọng của nó lại vang lên trong đầu: "Đưa linh hồn thành công. Nếu cậu muốn cứu phản diện, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Nếu cứu thành công, tôi sẽ cho cậu thêm một lần trải nghiệm thế giới tiểu thuyết, kéo dài đến khi cơ thể mất đi dấu hiệu sự sống. Cậu cũng sẽ được chọn thể loại."
Quả nhiên, nó vẫn muốn cậu cứu phản diện. Quý Thời Thừa nhìn bộ móng vuốt của mình rồi nhún vai, nói: "Mi có vẻ quá đề cao ta rồi đấy."
Để một con mèo cứu phản diện sao? Cậu không hứng thú với trải nghiệm thế giới tiểu thuyết, lần này chỉ là bất đắc dĩ, cậu thực sự không muốn có lần thứ hai.
Quang cầu chìm vào im lặng.
Sau khi đã quen dần với cơ thể mèo, Quý Thời Thừa bắt đầu quan sát xung quanh. Diện tích phòng khách rộng rãi và các món đồ trang trí trong nhà cho thấy chủ nhân nơi này có điều kiện kinh tế khá tốt. Ít nhất, nó cũng không lừa cậu ở điểm này, có vẻ ba tháng tới cậu sẽ được sống khá thoải mái.
Mùi rượu trong không khí hơi nồng, Quý Thời Thừa nhìn người đàn ông co ro ngủ trên ghế sofa, rồi lại nhìn rèm cửa bị gió lạnh thổi tung. Ngủ như vậy dễ bị cảm lạnh, nếu đã định ở đây ba tháng, có lẽ họ nên chăm sóc lẫn nhau.
Quý Thời Thừa tiến lại gần ghế sofa. Phải đi lại bằng bốn chân thực sự không quen nên cậu di chuyển rất chậm. Khi đã quen với cơ thể này hơn, cảm giác có chút kỳ lạ nhưng cũng thú vị.
Khi đến gần, cậu nhìn kỹ người đàn ông đang nằm trên ghế. Có vẻ người này đã uống rất nhiều rượu, mặt mày nhăn nhó ngay cả khi ngủ. Mái tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, trông vừa quen thuộc lại vừa phảng phất vẻ mệt mỏi.
Quý Thời Thừa nhảy lên sofa, tiến lại gần, dùng chân nhỏ đẩy nhẹ tay người đàn ông, cố gắng đánh thức anh dậy để đóng cửa sổ đang mở toang kia.
Người đàn ông khẽ giật mình, mắt hé mở. Trong mắt là một ánh nhìn mơ màng, chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng khi thấy một bóng dáng lông trắng nhỏ đang nhẹ nhàng chạm vào mình, đôi mắt lộ ra chút ấm áp. Anh khẽ mỉm cười, đưa tay lên vuốt ve đầu con mèo nhỏ trước khi đứng dậy, đi về phía cửa sổ rồi đóng lại.
Quý Thời Thừa ngồi im trên ghế, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đóng cửa sổ. Gió lạnh bị chặn ngoài cửa khiến không khí xung quanh ấm áp hơn hẳn. Người đàn ông quay lại nhìn con mèo nhỏ, rồi khẽ thì thầm:
"Nhóc con, mày từ đâu tới mà lại ở trong nhà anh thế này?"
Quý Thời Thừa chớp mắt, không thể trả lời, chỉ nhìn anh với đôi mắt sáng trong, như muốn nói: "Từ giờ tôi sẽ ở cùng anh."
Người đàn ông bật cười, ôm Quý Thời Thừa vào lòng rồi nói: "Được rồi, từ giờ nhóc sẽ là bạn đồng hành của anh."
Lúc này, có gì đó bên cạnh Quý Thời Thừa rung lên.
Là điện thoại di động. Màn hình sáng lên vài giây rồi lại tắt. Ánh sáng thu hút sự chú ý của Quý Thời Thừa, lúc nhận ra, móng vuốt cậu đã chạm vào màn hình từ lúc nào.
Cậu khẽ nhíu mày, biết chắc rằng đây không phải hành động cậu cố tình làm mà là phản ứng tự nhiên của cơ thể mèo.
Điện thoại lại rung lên một lần nữa, hiển thị thời gian 19:21 và vài tin nhắn chưa đọc, người gửi là: Tần Chính.
Vừa thấy tên người gửi, râu của Quý Thời Thừa run lên một chút. Tần Chính? Đó chẳng phải là tên của nam chính sao!
Cậu đang ở nhà ai đó có liên quan đến nam chính sao?
Để tìm hiểu thêm, Quý Thời Thừa dùng móng nhấn vào tin nhắn. Điện thoại không khóa nên cậu dễ dàng vào được giao diện tin nhắn. Dòng tin chưa đọc mới nhất hiện lên:
Tần Chính: "Tiệc sinh nhật của ông nội anh có đến không?"
Tần Chính? Ông nội? Quý Thời Thừa cảm giác có điềm chẳng lành. Ai sẽ có cùng ông nội với nam chính chứ? Rõ ràng chỉ có một người.
Cậu nhanh chóng lướt qua các tin nhắn trong hộp thư rồi lại chuyển sang tìm hiểu thêm qua các ứng dụng khác. Càng xem, ánh mắt càng nghiêm nghị.
Lý do đơn giản thôi. Chủ nhân chiếc điện thoại này là Tần Miên, anh họ của Tần Chính và là phản diện trong cuốn tiểu thuyết này.
Vậy ra, không thể nhập vào cơ thể phản diện thì thôi, bây giờ hệ thống lại biến cậu thành con mèo trong nhà phản diện? Nó thật sự muốn cậu cứu phản diện đến thế sao? Không sợ sẽ phản tác dụng à?
Quý Thời Thừa gọi thầm trong đầu: "Hệ thống cứu vớt phản diện, ra đây chúng ta nói chuyện."
Sau ba giây, giọng của quang cầu vang lên trong đầu Quý Thời Thừa: "Xin cứ nói."
Giọng Quý Thời Thừa lạnh lùng: "Có lẽ nên gọi mi là hệ thống đào hố thì đúng hơn."
Nó im lặng. Nó cảm thấy linh hồn này đang sỉ nhục nó, nhưng vì có chuyện muốn nhờ nên nó không dám phản ứng.
Cuối cùng, nó nói: "Cảm ơn, nhưng tôi vẫn thích tên gọi hiện tại của mình hơn."
Quý Thời Thừa không muốn quanh co thêm,hỏi thẳng: "Tại sao ta lại là mèo của phản diện?"
Quang cầu ngạc nhiên. Rõ ràng linh hồn này vừa vào thế giới tiểu thuyết mà đã nhận ra rồi?
Nó hỏi: "Chẳng lẽ làm mèo của phản diện không tốt sao?"
Vì muốn linh hồn này ở gần phản diện, nó mới cẩn thận sắp đặt để cậu làm một con mèo ở đây.
Quý Thời Thừa nheo mắt, giọng đầy bất mãn: "Nếu ta có thể sống yên ổn ba tháng, hà cớ gì phải nhúng tay vào cuộc đấu đá giữa phản diện và nam chính chứ?"
Quang cầu đuối lý, đành gượng giải thích: "Nhưng tôi có rất nhiều thế giới kỳ diệu khác, cậu không muốn thử xem sao?"
Chỉ cần cứu được phản diện, cậu sẽ được trải nghiệm.
Quý Thời Thừa thản nhiên đáp: "Hoàn toàn không muốn."
Quang cầu: "..."
Nó hối hận thật rồi, giá mà đừng đến hành tinh C378 thì đã không gặp phải linh hồn khó nhằn thế này.
Nhiệm vụ của nó là cứu phản diện, nó rất muốn Quý Thời Thừa thực hiện điều đó. Không còn cách nào khác, nó đành chơi xấu: "Nhưng dù không muốn, cậu cũng không thể nhập vào thân thể khác được nữa."
Dù biết đây là nói dối, nó vẫn mặt dày đề nghị: "Nếu cậu không muốn cứu phản diện, thì có thể bỏ đi rồi tìm một gia đình khác."
Nghe vậy, Quý Thời Thừa nhìn về phía cửa, rồi lại nhìn rèm cửa bị gió thổi lay động.
Việc tìm một gia đình mới cũng là một lựa chọn khả thi. Dù sao cậu cũng chẳng hứng thú gì với chuyện cứu phản diện, huống chi hiện tại, cậu cũng chỉ là một con mèo.
Quý Thời Thừa tiến đến bên cửa sổ, chui vào trong rèm rồi lại bước ra sau hai giây. Kế hoạch trốn thoát tạm thời không thể thực hiện được, vì tên phản diện này lại sống trên tầng cao.
Xem ra cậu đành phải đợi đến ngày mai, đợi lúc tên phản diện mở cửa thì sẽ nhanh chóng thoát ra ngoài. Khi đó có thể tránh xa cả phản diện lẫn nam nữ chính, chẳng cần bận tâm gì, chỉ đơn thuần là một con mèo yên tĩnh qua ngày, không lo nghĩ gì đến ba tháng sau.
Nhưng Quý Thời Thừa hoàn toàn không biết rằng, cậu đã lọt vào bẫy của quang cầu từ lúc nào. Cậu tìm một góc kín gió, tránh xa Tần Miên, nằm trên sàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Đúng lúc này, giọng của nó lại vang lên trong đầu: "Thực ra Tần Miên rất đáng thương."
Quý Thời Thừa không mảy may động lòng: "Đáng thương bằng ta sao?"
Quang cầu sững lại, không ngờ mới chỉ nói mở đầu đã bị linh hồn này chặn đứng như vậy.
Không cam lòng bỏ cuộc, nó tiếp tục: "Thật ra Tần Miên sắp chết rồi, cái chết của anh ấy rất thảm, rất đáng buồn. Anh ấy bị chết đói, nằm đó vài ngày rồi mới có người phát hiện, khi đó thi thể đã bốc mùi."
Quý Thời Thừa nằm im không động đậy, lời của quang cầu khiến cậu nhớ đến chính mình. Có lẽ cũng phải rất lâu sau mới có người phát hiện ra cậu đã chết phải không?
Cậu hỏi nó: "Tần Miên không có người thân sao?"
Sao lại giống cậu đến vậy, chết mà không có ai lo cho hậu sự?
Thấy Quý Thời Thừa dường như bắt đầu quan tâm đến phản diện, quang cầu liền phấn khởi đáp: "Anh ấy có người thân, có một ông nội và một gia đình chú bác."
Quý Thời Thừa ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong lòng thầm nghĩ phản diện này ít ra vẫn còn tốt hơn cậu, ít nhất còn có gia đình.
Nhưng nếu đã có người thân, vì sao lại rơi vào kết cục bị chết đói, không ai lo lắng?
Cậu hỏi: "Phản diện bị ai đó giam giữ sao?"