Rất tốt, bên trái bên phải rất hoàn hảo.
"Ít nhất..." Tần Miên nhíu mày, tỏ ra rất đau. Anh đưa mặt lại gần Quý Thời Thừa: "Mặc dù anh rất cưng mày, nhưng mày không thể—"
Quý Thời Thừa lập tức đặt bàn chân mèo lên môi Tần Miên, cảm thấy nếu anh có chết đói ở nhà cũng không phải là điều quá đáng. Với cái miệng này, chắc chắn cả hai nhân vật chính đã chịu không ít khổ sở.
Đúng lúc này, Tần Miên lại tỏ ra khó chịu, anh quay đầu phỉ phui hai cái rồi mới nói: "Móng vuốt bẩn chết đi được."
Quý Thời Thừa suýt chút nữa đã không kiềm chế được, trong cơn tức giận, cậu đã tát vào mặt anh vài cái, cho đến khi được lại vào nước.
Lúc cậu đang tự hỏi có nên lén lút giải quyết ở trong nước hay không thì tắm cũng xong.
Nhịn cho đến khi lông bị lau khô một nửa, cậu không thể nhịn thêm nữa.
Cậu dùng sức thoát khỏi tay Tần Miên, lao về phía bồn cầu. Khi nhảy lên bồn cầu, cậu bắt đầu kêu anh ra ngoài.
Quý Thời Thừa đã chuẩn bị tâm lý anh sẽ không ra ngoài, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để giải quyết ngay trước mặt Tần Miên, thì anh lại thật sự bước ra ngoài.
"Rầm——" Cửa nhà vệ sinh đóng lại, Quý Thời Thừa vừa thở phào nhẹ nhõm thì cửa lại mở ra.
Đầu Tần Miên thò vào, nói: "Mày thật không giống một con mèo chút nào."
Nói xong, Tần Miên lại rụt đầu về, lần này cửa thực sự đóng lại.
Quý Thời Thừa: "......" Hết việc của anh rồi.
Ngoài kia, Tần Miên đang dùng điện thoại chụp ảnh mặt mình, hai vết đỏ rất đối xứng. Anh nhíu mày mở trình duyệt, gõ vào đó: "Mèo có mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không?"
Quý Thời Thừa mặt mũi nhăn nhó xong việc ở nhà vệ sinh, rồi bị Tần Miên ôm về phòng ngủ. Nếu không phải cậu cũng buồn ngủ, chắc chắn sẽ không để Tần Miên ôm mình.
Một người một mèo chui vào chăn, lần này cả hai đều ngủ say, và đều không ngủ yên.
Khi điện thoại của anh reo, Quý Thời Thừa nằm ngửa trên giường, sau chân đạp vào cằm anh, trước chân thì bám vào gối, cả người uốn cong thành hình chữ C ngược.
Trong khi đó, Tần Miên nằm nghiêng trên giường, nách kẹp chặt một cái gối, một chân thì thả xuống khỏi giường.
Còn chăn và cái gối khác...thì đã nằm trên sàn.
Tần Miên mò mẫm tìm chiếc điện thoại, ấn nút nghe bằng một tay, tay còn lại kéo cậu về phía mình, ôm chặt vào lòng.
Trong điện thoại vang lên giọng nói: "Xin chào, anh Tần, chúng tôi là nhân viên của Trại Mèo, đến lắp đặt cho anh đây."
Quý Thời Thừa cử động tai, lắp đặt cái gì nhỉ?
Rất nhanh, cậu đã biết đó là gì, khi thấy những nhân viên mặc đồng phục của Trại Mèo bước vào mang theo những chiếc hộp lớn nhỏ.
Kế tiếp, anh ôm cậu nằm trên sofa ngủ gà ngủ gật, còn Quý Thời Thừa thì ngây ngốc nhìn những nhân viên đang bận rộn.
Đầu tiên là những chiếc cây cào móng cho mèo, bằng gỗ tự nhiên, bằng sợi xơ dừa, kiểu đứng, kiểu treo tường. Tám nhân viên được chia thành từng cặp, chỉ riêng việc lắp đặt những thứ này đã mất hơn một giờ.
Tiếp theo là những chiếc cầu đi bộ trên không cho mèo, đường hầm, và cả không gian. Hầu như không thiếu thứ gì ngoài cái ổ mèo.
Vậy...Tần Miên đã mua những thứ này từ khi nào?
Quang cầu trong đầu Quý Thời Thừa nói: "Anh ấy thật tốt với cậu, thật may là cậu đã quay về, nếu không thì thiệt thòi quá."
Quang cầu cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không gặp chủ nào rộng rãi hơn Tần Miên.
Quý Thời Thừa không bị ảnh hưởng, đáp: "Ta là người."
Cậu không phải mèo thật, cũng không hứng thú với những thứ cho mèo này.
Quang cầu đành im lặng, thật là một linh hồn lạnh lùng.
Khi mọi thứ được lắp đặt xong, phòng khách của Tần Miên đã thay đổi hoàn toàn. Các nhân viên chào tạm biệt ra về, phòng khách trở nên yên tĩnh.
Anh nằm trên sofa ngủ gà ngủ gật, Quý Thời Thừa nhảy xuống sofa, bắt đầu đi kiểm tra lãnh thổ của mình.
Ở một góc phòng khách, có vài chiếc hộp lớn vẫn chưa được mở, không biết bên trong có gì.
Quý Thời Thừa chạy về phía những chiếc hộp, không biết có phải do lòng hiếu kỳ của mèo hay không, nhưng cậu rất muốn biết bên trong có gì.
Có thể là cây cào móng cho mèo? Chắc là Tần Miên muốn tự tay lắp ráp.
Quý Thời Thừa nhảy lên trên hộp, định dùng móng vuốt để mở băng dính thì anh lại ôm vào lòng lần nữa.
Tần Miên xoay người, đưa cậu đến trước một chiếc hộp nhựa dán hình mèo hoạt hình ở cạnh cửa sổ. Anh đá vào hộp, rồi cúi xuống nhìn Quý Thời Thừa.
Tần Miên nhướng mày, cậu cảm thấy hơi chột dạ, anh nói: "Có vẻ như mày không cần dùng đến hộp vệ sinh nữa."
Quý Thời Thừa: "......" Cậu đã đoán trước sẽ không có điều gì hay ho.
Tần Miên vuốt ve đầu cậu như một phần thưởng, nói: "Rất ngoan, còn giúp bố tiết kiệm tiền nữa."
Quý Thời Thừa liền tát một cái vào tay anh.
Sau 5 phút giằng co, cuối cùng Tần Miên cũng chịu thua. Bên mu bàn tay anh xuất hiện vài vết đỏ, nhưng không sâu lắm.
Anh vỗ vỗ vào Quý Thời Thừa, lúc này đang cắn áo anh để mài răng, rồi nói: "Đi chơi thử đi. Nếu không thích thì chúng ta sẽ đổi cái mới."
Động tác gặm áo của cậu khựng lại, tự dưng cảm thấy chẳng muốn cắn nữa.
Tần Miên nói tiếp: "Bố có tiền mà—"
Quý Thời Thừa lập tức há miệng cắn xuống. Đừng hòng cậu không cắn!
"Ái da—" Tần Miên kêu đau, nhưng vẫn cố hoàn thành câu nói: "Có tiền lắm, con không cần tiết kiệm cho bố đâu."
Cắn mệt rồi, Quý Thời Thừa bỏ chạy tới chỗ bộ đồ chơi. Đã có tiền thì cậu nhất định phải để anh tốn một mớ!
Quý Thời Thừa bay nhảy khắp phòng khách, trong khi Tần Miên đứng dậy đi tới mấy cái hộp lớn. Anh mở hộp ra, bên trong là đủ loại đồ chơi cho mèo.
Tần Miên chọn một cây đồ chơi vẫy vẫy đầy màu sắc rồi vẫy về phía cậu và gọi: "Hoa Hoa~"
Vừa nghe hai chữ "Hoa Hoa," Quý Thời Thừa theo phản xạ quay đầu lại. Theo sau đó, bản năng mèo của cậu trỗi dậy, lúc kịp nhận ra thì cậu đã ngả lưng nằm ra đất, đưa chân cào cào mấy sợi lông vũ sặc sỡ.
Lúc ấy, Quý Thời Thừa chỉ nghĩ, nhân vật phản diện như mình mà cũng đến nông nỗi này sao? Nhưng ngay sau đó, cậu đã đuổi theo mấy sợi lông vũ kia.
Tần Miên chống cằm hài lòng gật gù: "Được lắm."
Quý Thời Thừa: "..."
Vậy rốt cuộc cậu về đây để làm gì? Để giải khuây cho Tần Miên sao?
Thời gian trêu mèo luôn trôi qua nhanh chóng, mới chơi một vài món trong hộp mà Quý Thời Thừa đã mệt đến mức nằm dài trên sàn, ngay cả uống nước cũng phải nhờ Tần Miên bế tới.
Lúc này đã là 11 giờ trưa. Bụng cậu bắt đầu sôi ọc ọc vì chỉ ăn nửa chén cháo, mà Tần Miên cũng không khá hơn là mấy.
Anh không cho Quý Thời Thừa ăn thịt trong tủ lạnh mà dẫn cậu đến nhà hàng Trung Hoa ở tầng 6.
Tần Miên gọi cho cậu một con cá hấp ít muối ít dầu và một phần sashimi cá hồi, còn mình thì gọi cơm sốt bào ngư và ba món khai vị.
Hai người ngồi ở bàn cạnh cửa kính, mỗi khi có người qua lại nhìn thấy đều không kìm được dừng lại ngắm, thậm chí còn chụp ảnh.
Quang cầu thấy cảnh này nghĩ thầm, nếu bỏ qua cốt truyện thì có vẻ phản diện đã được cứu rồi.
Tần Miên đưa một muỗng cơm sốt bào ngư tới trước mặt cậu, hỏi: "Có muốn nếm thử không?"
Quý Thời Thừa nghiêng đầu tránh, thấy muỗng cơm đã dính nước miếng của anh rồi.
Tần Miên ghé sát, hỏi với giọng đùa cợt: "Sao không ăn? Có phải sợ gián tiếp hôn anh không?"
Cậu quay đầu lại, phì thẳng nước bọt cá tanh lên mặt anh.
Cuối cùng, Tần Miên cũng chịu ngồi yên ăn cơm.
Ăn xong, anh nhìn chằm chằm Quý Thời Thừa đang nằm dài trên bàn với ánh mắt đầy suy nghĩ. Nhưng lại không nói gì, chỉ bế cậu lên rồi rời khỏi nhà hàng.
Họ không về phòng ngay, mà lại đi xuống công viên.
Hôm nay nắng rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu lên người khiến Quý Thời Thừa không kìm được mà buồn ngủ. Anh đặt cậu xuống đất, sự lạnh lẽo của mặt đất đã xua tan một phần cơn buồn ngủ đó.
Người đàn ông trên đầu im lặng một cách kỳ lạ khiến cậu có chút không thoải mái.
Cậu quay đầu nhìn lên thấy Tần Miên đang nhìn mình, đôi mắt yên tĩnh, biểu cảm có phần quyết liệt.
Quý Thời Thừa ngơ ngác, không hiểu anh định làm gì.
Tần Miên quay đi, bước đến chiếc ghế dài gần đó, ngồi xuống rồi nói: "Không được chui vào bụi cây, phải hoạt động trong tầm nhìn của anh, đi chơi đi."
Nói rồi phẩy tay ra hiệu và cúi đầu nghỉ ngơi.
Hóa ra là muốn cho cậu tự do hoạt động gần đó. Tần Miên không sợ cậu lại bỏ trốn sao? Quý Thời Thừa dạo một vòng xung quanh nhưng chẳng thấy gì thú vị nên nằm xuống ở chỗ nắng ấm để phơi nắng.
Cậu nói với quang cầu trong đầu: "Nói ta nghe về Tần Miên đi."
Nó lập tức phấn khích, hỏi: "Cậu định cứu phản diện thật à?"
Quý Thời Thừa trả lời: "Ừ."
Quang cầu ngạc nhiên đến mức tưởng mình nghe lầm. Bấy lâu nay nó nói đủ điều nhưng Quý Thời Thừa vẫn không chịu đồng ý, sao đột nhiên lại chấp nhận?
Nhớ đến lời nói ban sáng của cậu, nó khó hiểu hỏi: "Nhưng chẳng phải cậu nói mèo không có khả năng cứu phản diện sao?"
Quý Thời Thừa duỗi người trên bãi cỏ: "Nhưng ta không chỉ là..."
Động tác duỗi người của Quý Thời Thừa đột ngột dừng lại, cậu chớp mắt nhìn một chỗ trên cơ thể mình đầy nghi hoặc.
Rồi không chắc chắn hỏi: "Này, tiểu ngu ngốc, ta là mèo cái sao?"
"Hả?" Quang cầu chẳng hiểu gì, quét một lượt cơ thể cậu, nó cố nhịn cười đến mức nghẹn lời.
Để không bị Quý Thời Thừa trút giận, nó giả vờ không phát hiện ra điều gì, đáp: "Tôi không biết đâu."
Khi tắm, cậu chỉ lo giữ nhịn, chẳng chú ý gì đến tình trạng của mình. Lúc nãy tình cờ liếc qua thì cảm thấy có gì đó không đúng. Giờ nhìn kỹ lại, cậu phát hiện mình thiếu mất hai cái...chuông.
Quý Thời Thừa hít sâu một hơi, vậy là quả trứng của mèo đực đâu mất rồi? Bị thiến rồi sao? Ai lại đi triệt sản cho một con mèo hoang?
Quý Thời Thừa hỏi nó: "Ta thực sự là mèo hoang sao?"
Quang cầu trả lời: "Đúng thế, sao vậy?"
Quý Thời Thừa cau mày: "Mi tìm thấy ta ở đâu?"
"À..." Quang cầu nghĩ một lúc rồi đáp: "Cách đây khoảng mười cây số, lúc đó câu đang bới thùng rác."
Quý Thời Thừa: "..."