Quý Thời Thừa nhún vai: "Ai mà biết được chứ?"
Giống như khi kéo cậu đến bên cửa sổ, bàn tay người đàn ông tưởng chừng vô cảm ấy lại nắm chặt lấy cánh tay cậu, thật ra trái tim anh mềm yếu đến mức không ngờ. Thấy Tần Miên định ôm cậu về nhà, nó vội nhắc nhở: "Hình như anh ấy định đưa cậu về nhà đấy, mau ngăn cản anh ấy đi. Tối nay hai người nên ở khách sạn để tránh gây nghi ngờ cho Tần Chính."
Cậu nói: "Ta nghĩ không ngăn cản thì tốt hơn."
Nó không hiểu: "Tại sao?"
Quý Thời Thừa hỏi: "Mi đã bao giờ nghĩ đến chuyện nếu xe taxi hỏng giữa đường về khách sạn mà điện thoại cũng bất ngờ hết pin chúng ta sẽ làm thế nào chưa?"
Quang cầu ngẩn ra, điều này nó chưa nghĩ đến, nhưng nó vẫn thấy không ổn. Nó nói: "Nhưng nếu nam chính nghi ngờ thì sẽ lần theo hành tung của Tần Miên để tìm ra Meya, Meya sẽ gặp nguy hiểm."
Cậu không lo lắng: "Mi quên thân phận ẩn giấu của Tần Miên rồi à?"
Nó buột miệng: "Hacker."
Quý Thời Thừa gật đầu: "Đúng rồi, hacker. Không về khách sạn cũng không sao, chỉ cần thay thế đoạn ghi hình ở khu vực quanh cửa hàng thú cưng là sẽ không bị phát hiện." So với việc quay lại khách sạn rồi thay thế camera thì phiền phức hơn nhiều. Tần Miên sẽ phải thay thế cả đoạn ghi hình trước cửa khách sạn và bên trong taxi nhưng chuyện đó cũng không chắc chắn vì còn có camera phạt vi phạm ở các đoạn đường khác. Thế nên thà về nhà luôn còn hơn, dù Tần Chính có biết thì cũng chẳng sao. Vì trong đoạn giám sát, anh vốn không xuất hiện gần cửa hàng thú cưng không đúng sao?
Quang cầu thở phào: "Không bị phát hiện là được rồi."
Đêm mùa đông lạnh lẽo hơn bao giờ hết, cậu vùi mũi vào cánh tay của Tần Miên, hỏi nó: "Tần Chính và hệ thống đặc biệt của hắn có động tĩnh gì không?"
Quang cầu đáp: "Không có, hắn không về nhà cũ của họ Tần, quản gia gọi mấy lần nhưng cố ý không nghe máy."
Quý Thời Thừa nhướn mày: "Hắn đang làm gì vậy?"
Nó trả lời: "Đang ở một quán bar tên See, uống rượu cùng bạn, đề tài câu chuyện là nữ chính."
Nghe đến đây, cậu mất hứng, nói với quang cầu: "Đi điều tra những động tĩnh gần đây của hắn xem, xem thử có hành vi phạm pháp nào không."
Nó liền ngớ người, hỏi: "Chẳng hạn như?"
Quý Thời Thừa nói: "Chẳng hạn như trốn thuế, biển thủ công quỹ, đánh bạc, mua dâm... có nhiều thứ lắm, mi có thể tìm hiểu về luật pháp ở thế giới này trước, rồi sau đó kiểm tra xem hắn ta có hành vi phạm pháp nào không."
Nó hào hứng: "Được, tôi đi ngay đây."
Cậu nhắc nhở quang cầu: "Tiện thể kiểm tra nguồn tài chính của hắn luôn." Buổi đấu giá tiêu tốn nhiều như vậy mà vẫn còn tiền để thu mua công ty game, điều này quá dư thừa đối với Tần Chính – người vừa mới về nước không lâu, cần phải điều tra kỹ.
Tần Miên và cậu về nhà một cách suôn sẻ, đúng như dự đoán, anhđã chiên sườn cừu nhỏ cho cậu. Dù không đói lắm nhưng cậu cũng ăn một miếng to. No nê thì buồn ngủ, Quý Thời Thừa lười đi đâu nữa, trực tiếp nằm gọn vào lòng anh. Chắc lát nữa lúc đi ngủ, Tần Miên sẽ ôm cậu vào phòng ngủ nhỉ?
Tiệc sinh nhật của ông cụ Tần đã kết thúc, hòn đá đè nặng trong lòng Quý Thời Thừa cũng rơi xuống. Trong buổi tiệc, dù Tần Chính có gây chuyện nhưng không đến mức nguy hiểm như cậu nghĩ. Hơn nữa, thái độ của ông Tần đối với Tần Miên cũng trở nên tốt hơn, đây đúng là tin vui.
Vì sự an toàn của Meya, Tần Miên không tự mình đưa nó đến trại mèo mà đội của Đại Lão đã cải trang thành nhân viên của trại mèo, dùng một chiếc hộp gỗ để đưa Meya đang say ngủ vào bên trong.Tất cả đều được hai người họ quan sát rõ ràng qua màn hình giám sát trong phòng làm việc.
Cảm giác nặng nề trong lòng cũng nhẹ bớt, họ quyết định xuống lầu đi siêu thị để ăn mừng một chút. Anh và cậu gần như cứ hai ngày lại đến siêu thị một lần, bởi vì tần suất ghé qua khá thường xuyên, các nhân viên trong siêu thị và một số khách quen cũng nhận ra họ. Nhiều khi, một người một mèo lại trở thành đề tài trò chuyện của mọi người. Tất nhiên, không ai tiến lại gần Tần Miên vì khí chất xa cách mà anh tỏa ra.
Mới chỉ hai ngày không đến, khu vực cửa vào siêu thị đã có sự thay đổi. Ở cửa, bên trái và bên phải mỗi bên có thêm một quầy hàng, quầy bên trái bán sữa chua chiên, còn quầy bên phải bán các món từ vịt. Nhìn hai quầy hàng này, Quý Thời Thừa thấy khá tò mò. Bán món từ vịt thì cậu còn hiểu được, nhưng bán sữa chua chiên vào giữa mùa đông ở cửa siêu thị thì cậu không thể hiểu nổi. Thế là cậu thúc giục Tần Miên tiến lại mua cho cậu một ly, muốn thử xem sữa chua chiên này ngon đến mức nào mà khiến chủ quán chọn bán vào thời tiết này.
Nhưng không ngờ anh từ chối mua cho cậu. Tần Miên đặt cậu vào xe đẩy hàng, vừa đẩy cậu vào bên trong vừa nói: "Lạnh quá, mày ăn vào sẽ bị đau bụng. Ngoan nào, lát nữa về nhà anh nấu lẩu cho mày ăn."
Quý Thời Thừa hiếm khi bị anh từ chối, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Lần gần nhất cậu bị từ chối là lúc muốn mở nhà máy. Vì cũng không quá thèm sữa chua chiên và cũng vì Tần Miên nhắc đến lẩu nên cậu ngoan ngoãn ngồi trong xe đẩy hàng nhìn anh chọn nguyên liệu.
Cậu cũng đã lâu rồi chưa ăn lẩu cũng thấy háo hức. Thấy cậu không mè nheo, anh có phần bất ngờ. Lúc đang chọn nguyên liệu, anh thường xuyên cúi xuống nhìn Quý Thời Thừa trong xe đẩy. Không mua sữa chua thôi mà lại giận đến thế sao?
Lúc hai người họ về đến nhà, cậu nằm dài trên sofa xem TV còn Tần Miên vào bếp xử lý nguyên liệu. Lúc này, giọng quang cầu vang lên đầy phấn khích bên tai cậu: "Tần Chính đang phạm pháp!"
Cậu lập tức hứng thú: "Nói nghe xem nào."
Nó nói: "Thì ra See không chỉ là một quán bar mà còn có ba tầng ngầm, tầng thứ ba là một sòng bạc cực kỳ bí mật."
Quý Thời Thừa nhướn mày: "Tần Chính đang đánh bạc à?"
Quang cầu gật đầu: "Đúng vậy, hắn ta đang đánh bạc, nhưng đây chưa phải trọng điểm, điều quan trọng là có vẻ hắn chính là ông chủ đứng sau sòng bạc này. Tần Chính còn thường xuyên dẫn bạn bè trong giới đến đánh bạc, kiếm tiền từ họ."
Cậu đứng dậy, duỗi người một cái rồi hỏi nó: "Đã thu thập bằng chứng chưa?"
Quang cầu đáp: "Chưa có."
Quý Thời Thừa nói: "Tìm xem có đoạn ghi hình nào không và tìm cả những tài liệu chứng minh sòng bạc này thuộc về Tần Chính. Thông thường đánh bạc sẽ đi kèm với ma túy và mại dâm, mi có thể điều tra xem."
Nó đáp lời: "Tôi đi ngay."
Cậu nói tiếp: "Khi tìm được đủ tài liệu, hãy gửi thẳng đến email của các cơ quan liên quan, đồng thời gửi thêm một bản cho gia đình của những người bị Tần Chính lôi kéo vào sòng bạc."
"Hahaha" Quang cầu nói với vẻ thích thú: "Lần này thì Tần Chính thảm rồi."
Quý Thời Thừa châm biếm, "Tự làm tự chịu thôi. Nhưng chắc sẽ không sao đâu, hắn có Vạn Năng Tinh mà."
Nó cười khẩy: "Vạn Năng Tinh của hắn cũng không phải là vô tận đâu. Hắn có thể sửa trí nhớ của tất cả mọi người sao?"
Cậu nói: "Hắn không cần phải sửa trí nhớ của tất cả mọi người, chỉ cần xoá bằng chứng là đủ rồi."
Quang cầu nghe vậy thì nghiến răng: "Vậy chẳng phải là công cốc rồi sao?"
Quý Thời Thừa cười nhẹ: "Sao lại công cốc? Chúng ta đã làm hắn hao tổn Vạn Năng Tinh của mình mà."
Nó thở dài: "Giá mà có thể tống hắn vào tù luôn thì tốt."
Cậu đáp: "Mục đích chính của chúng ta là làm tiêu hao Vạn Năng Tinh của hắn. Nếu chưa làm hắn cạn kiệt thì cho dù có vào tù cũng sẽ thoát ra an toàn."
Quang cầu gật đầu: "Cũng đúng."
Cậu nói: "Vậy đừng thở dài nữa, đi thu thập bằng chứng đi. Tìm được thì báo cáo ngay khiến Tần Chính bận rộn phải dùng Vạn Năng Tinh để giải quyết."
"Được!" Nó hào hứng đáp: "Tôi đi ngay!"
Quý Thời Thừa nhắc nhở nó: "Nhớ theo dõi và giám sát ngón đòn của Tần Chính, cập nhật liên tục lượng Vạn Năng Tinh mà hắn có."
Quang cầu đi thu thập bằng chứng, Tần Miên bất ngờ bước đến trước mặt cậu. Quý Thời Thừa nhướn mày, đã xử lý xong nguyên liệu rồi sao? Anh đưa tay ra, đặt một cốc sữa chua chiên lên bàn trà rồi nói: "Chỉ được ăn một ít thôi." Nói xong, anh quay lại bếp. Cậu ngạc nhiên ngó dài cổ, anh mua sữa chua chiên từ lúc nào? Chẳng lẽ vừa rồi trong lúc cậu và quang cầu đang nói chuyện đã lén xuống nhà mua?
Một cốc sữa chua xào, cậu ăn một chút rồi không ăn nổi nữa. Không ngon như tưởng tượng, bảo sao không ai dừng lại ở quầy hàng đó.
Quang cầu làm việc rất nhanh,Quý Thời Thừa còn chưa ăn hết lẩu thì nó báo đã gửi xong email tố cáo. Bằng chứng mà quang cầu thu thập rất đầy đủ, không chỉ có camera giám sát mà còn có cả hồ sơ tài chính của các nhân viên sòng bạc. Về phần mại dâm và ma tuý mà Quý Thời Thừa đề cập, nó tạm thời chưa tra ra nhưng nó cũng chưa bỏ cuộc, vừa đọc luật của thế giới này vừa tiếp tục tìm kiếm.
Quý Thời Thừa rất hài lòng, cậu thầm cảm ơn nữ chính đã làm đảo lộn cốt truyện của thế giới này để quang cầu có thể tự do ra vào các thiết bị điện tử. Giờ đây, Tần Chính như mặc một lớp áo trong suốt, không thể trốn khỏi ánh mắt của cậu.
Vì tâm trạng vui vẻ, cậu đã ăn nhiều hơn chút lúc ăn lẩu. Không ngờ sau đó lại bị tiêu chảy đến mức không đi nổi, cuối cùng bị Tần Miên ép đi bệnh viện thú y dưới nhà. Đúng vậy, chính là bệnh viện thú y mà cậu từng đến trước đây. Giờ bệnh viện đó đã chuyển xuống dưới nhà họ, không phải rất kỳ diệu sao? Kỳ diệu hơn nữa, cô nhân viên trực ca gọi anh là ông chủ. Đáng tiếc bụng Quý Thời Thừa đau quá, không thể nghĩ ngợi gì thêm, nếu không có lẽ cậu sẽ xúc động một chút.
Trong lúc Quý Thời Thừa bị truyền dịch vì ăn bậy, nhà cũ của Tần gia đang sửa sang lại, dù đã tối nhưng công việc vẫn tiếp tục. Tối hôm qua, Tần Chính vừa về đến nhà thì đã viện cớ rời đi. Hắn nghĩ rằng làm vậy là có thể tránh phải dọn ra khỏi phòng của Tần Miên, nhưng ông nội hắn không cho hắn cơ hội đó.
Ngay trong đêm, ông cụ đã cho người chuyển hết đồ đạc của Tần Chính ra ngoài. Vì không biết hắn muốn ở phòng nào nên tạm thời đồ đạc được sắp xếp vào một phòng trống, chờ hắn về sẽ tự bố trí. Ông cụ không chỉ chuyển đồ của Tần Chính mà còn tìm người sửa sang lại ngôi nhà.
Trong hai ngày qua, rất nhiều đồ đạc trong nhà đã được thay mới, căn phòng mà Tần Chính từng ở lại được trả về nguyên trạng như khi Tần Miên ở. Ai là người có trí nhớ tốt như vậy có thể tái hiện căn phòng? Không phải quản gia Thính thúc mà là ông cụ, vì phòng này trước đây do ông tự tay sắp đặt. Giờ ông không còn đủ sức nữa, đành phải chỉ đạo người khác.
Trong lúc này, Tần Chính vẫn chưa biết gì, đang hưởng thụ sự sung sướng và nghĩ cách làm khó dễ gia đình Mục Đường Đường, dù sao họ cũng đã tìm đến hắn. Hắn càng không ngờ rằng một bức thư tố cáo nặc danh đã thu hút sự chú ý của các cơ quan chức năng. Những người đầu tiên đến tìm Tần Chính không phải là cơ quan chức năng mà là đám bạn của hắn. Bọn họ đều bị gia đình đánh cho bầm dập kéo đến hỏi tội hắn tại sao lại lừa họ.
Tần Chính chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, đầu óc mù mờ nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Hắn phủ nhận mình không làm những việc đó, còn tỏ vẻ không biết gì, nghĩ làm vậy có thể thoát thân nhưng lại không biết đám con cháu quyền quý này đã có bằng chứng.
Thấy hắn vẫn tiếp tục lừa mình, bọn họ lập tức xắn tay áo lên. Tần Chính bị đánh đến bầm dập mặt mũi, quang cầu tường thuật trực tiếp cho Quý Thời Thừa. Tần Chính không nghĩ mình làm gì sai, đối diện với lũ "chó điên" này, hắn lập tức báo cảnh sát. Thế là cả bọn đánh người và cả hắn cũng bị đưa vào đồn. Chỉ đến khi vào đồn cảnh sát, hắn mới hiểu tường tận mọi chuyện đang diễn ra.
Nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, Tần Chính lập tức dùng Vạn Năng Tinh để tiêu hủy chứng cứ. Hắn hành động rất nhanh, từ lúc bị bắt đến lúc xóa sạch chứng cứ chỉ mất chưa đến nửa giờ. Nhưng giống như quang cầu đã nói, hắn có thể dùng Vạn Năng Tinh để tiêu hủy chứng cứ nhưng không thể thay đổi ký ức của tất cả mọi người. Đúng là Tần Chính được thả ra nhưng cũng hoàn toàn đắc tội với bạn bè cùng các gia tộc đứng sau họ. Giới thượng lưu chỉ nhỏ hẹp như vậy, từ nay e rằng chẳng còn ai dám chơi với hắn nữa.
Tần Chính vẫn chưa biết gì về việc ngôi nhà cũ của gia đình Tần đã được tân trang, giống như việc ông cụ Tần cũng chưa biết gì về sòng bạc ngầm mà hắn đang điều hành. Nhưng ông sẽ sớm biết thôi, vì một quang cầu nhiệt tình không chỉ tố cáo với cơ quan chức năng mà còn gửi một bản sao bằng chứng cho ông Tần, chỉ là ông đang bận rộn với việc tân trang ngôi nhà nên chưa kịp xem.