Trong một căn phòng nhỏ, được trang trí đơn giản nhưng hài hoà với gam màu chủ đạo là kem và trắng.
Một cô gái có gương mặt tinh xảo đang ngồi đờ người ra nhìn vào gương.
Âu Di Dương hiện tại đang chuẩn bị trang điểm để đi cùng ba tới sân golf tham gia một hoạt động xã giao.
Đây là một hoạt động mà cô không hề muốn tham gia, nhưng tình hình công ty đã tới mức này, Âu Di Dương cho dù có không muốn tham gia thì cũng phải đi.
Nói về tình hình công ty gia đình cô, “đã tới mức này” thì thực ra là đang nói giảm nói tránh, còn nói thẳng ra là đang trên bờ vực phá sản.
Do ba cô - Âu Thiên Hạc bị đối tác làm ăn lâu năm lừa một vố khá đau.
Công ty gia đình của Âu Di Dương tên là Bạch Miên, là do ba cô lấy tên của mẹ đặt cho công ty.
Công ty này còn được xem là một di vật mẹ cô để lại, bởi vì đây là công ty do ba và mẹ cô cùng nhau gây dựng lên.
Sau khi công ty đi vào ổn định, mẹ cô là Bạch Miên có thai, sau đó vì khó sinh mà qua đời.
Để lại người đàn ông đau khổ cùng đứa con gái sơ sinh.
Âu Thiên Hạc đã phải một mình trải qua khoảng thời gian khủng hoảng nhất, mất đi người mình yêu, lại gà trống nuôi con.
Có một lần ba cô say rượu, còn kể rằng lúc đó ba cô định ôm cô cùng nhau nhảy lầu, nhưng cũng may là khi đứng trước bờ vực sinh tử, cô lại nhìn ông bật cười khanh khách, khiến cho tia lý trí cuối cùng của ông được kéo về.
Âu Di Dương thở dài một hơi, bắt đầu lấy dụng cụ ra trang điểm.
Năm nay Âu Di Dương hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp thì liền vào công ty để phụ giúp gia đình.
Về đơn hàng này, ngay từ đầu cô đã thấy có vấn đề.
Nhưng Âu Thiên Hạc là người sống thiên về cảm tính, đối với đối tác làm ăn lâu năm, ông tin tưởng hoàn toàn.
Vì thế mới xảy ra cớ sự đối tác ôm hàng chạy nhưng tiền thì chỉ trả có 20%.
Nguồn vốn lưu động trong công ty bị thâm hụt trầm trọng, Âu Thiên Hạc lấy tiền riêng bù đắp vào nhưng không đủ để vừa trả cho bên xưởng sản xuất, lại phải giải quyết các hợp đồng lớn nhỏ khác trong công ty.
Cuối cùng, công ty cô vi phạm quá hạn hợp đồng ngày càng nhiều, tiền nợ và tiền bồi thường chồng chất dẫn đến công ty nằm bấp bênh giữa bờ vực phá sản.
Hiện tại, Âu Di Dương và ba sẽ tham gia vào một buổi hoạt động tại sân golf với các ông chủ lớn, chủ yếu đến là để cầu xin mấy ông chủ lớn này thương tình cứu giúp.
Nhưng cô thấy hy vọng này khá mong manh…Trừ phi, cô bán thân cho mấy ông chủ lớn này thì may ra mới cứu nổi.
Nhưng Âu Thiên Hạc rất lạc quan, ông bảo với cô hôm nay chỉ là đi thử vận may, không được thì thôi, ông sẽ nghĩ cách khác.
Âu Di Dương tự hỏi, nếu như có cách khác thì hôm nay hai người họ có phải chọn cách này hay không? Tuy nhiên, Âu Di Dương cũng cảm thấy, cứ thử vận may một lần thì cũng không mất gì.
Dù sao hiện tại bây giờ, gia đình cô cũng không còn gì để mất nữa rồi.
Âu Di Dương chỉ chọn một bộ đồ đơn giản, sau đó soạn thêm bộ đồ chơi golf để mang đi.
Xuống lầu, thấy ba Âu đã ngồi chờ sẵn.
“Ba, đi thôi.”
Âu Thiên Hạc ngẩng mặt lên từ chiếc điện thoại, nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình, một cảm giác thất bại dâng trào.
Con gái là để yêu thương, vậy mà con ông vừa ra trường một năm, lại phải gánh nợ cùng ba nó.
Âu Thiên Hạc thở dài đầy bất lực.
Ông đứng lên, cầm chìa khoá xe rồi cùng con gái đến sân golf.
Đáng lý ra, thường những hoạt động như thế này ông sẽ không để Âu Di Dương ra mặt, nhưng người bạn kia của ông lại quyết liệt muốn ông dẫn theo con gái mình.
Âu Thiên Hạc cứ ẩn ẩn thấy có vấn đề.
***
Sau khi đến sân golf, Âu Di Dương cùng ba vào phòng thay đồ rồi đến chỗ hẹn với các ông lớn.
Buổi gặp mặt này là do một đối tác làm ăn lâu năm khác của Âu Thiên Hạc, thấy tình trạng công ty của Âu Thiên Hạc thì nể tình nghĩa xưa nay nên kết nối gặp mặt giúp ông.
Chứ với cái công ty cỏn con của ông trong giới kinh doanh, thực sự thì ông không xứng tầm để tham gia buổi gặp mặt này.
Lúc hai cha con đến, thấy đã có vài ông chủ lớn có mặt, đều là tuổi trung niên, mỗi người lại vác theo một cái bụng phệ do uống rượu bia nhiều.
Kế bên mỗi người đều có một, hai cô gái đứng cùng.
Âu Di Dương hít sâu một hơi, bắt đầu bày ra vẻ mặt xã giao.
Âu Thiên Hạc tiến lên phía trước, đang định cất cao giọng chào hỏi mọi người ở đây thì Nguyên Chiêu từ trong đám đông nhận ra ông.
“A, lão Âu đến rồi sao.
Mau mau, đến đây nào.
Để tôi giới thiệu ông với mọi người.”
“Lão Nguyên, thất lễ rồi.
Tôi đến muộn rồi sao?”
Người được ba cô gọi là lão Nguyên liền chỉ chỉ vào đồng hồ rồi nói.
“Nào có, ông đến sớm những 45 phút đây này.
Mau tới đây.”.
Danh Sách Chương: