Dáo dác mắt khắp cả phòng, cuối cùng chỉ thấy áo cùng cà vạt anh cởi ra quăng bừa trên ghế, chứ chẳng thấy người đâu. Lúc Âu Di Dương tính lấy di động gọi điện cho anh thì nhìn thấy ngoài ban công có bóng người. Thế là Âu Di Dương lật đật chạy ra đó, dè dặt lên tiếng nhờ anh giúp. Ngại đến không biết giấu mặt vào đâu.
Phó Tư Truy quan sát biểu tình của Âu Di Dương, biết là cô có lẽ cũng tỉnh rượu phần nào rồi. Anh cất bước lại gần.
“Vào phòng trước, bên ngoài lạnh.”
Phó Tư Truy nắm tay kéo người vào phòng.
“Làm sao vậy? Khó cởi lắm sao?”
“Ừm. Em…hình như em thắt thành nút chết rồi. Không cởi ra được.”
Phó Tư Truy ngồi xuống bên mép giường, vẫy vẫy tay với Âu Di Dương.
“Lại đây anh xem.”
Âu Di Dương nhìn anh, lại đi đến gần.
Phó Tư Truy xoay người cô lại, để lưng cô đối mặt với mình. Lúc này, cả mảng lưng trắng ngần lộ ra trước mặt anh, sau lưng là một loạt hàng dây lụa trắng trải chằng chéo lên nhau, cái nút thắt đúng là đã bị Âu Di Dương gỡ thành nút chết cả rồi, siết chặt lại ở chiếc eo nhỏ.
Phó Tư Truy hít sâu một hơi. Đúng là biết hành hạ anh thật đấy. Anh đưa tay ra bắt đầu tháo gỡ từng nút thắt kia. Do siết chặt, nên động tác của anh cũng rất khó khăn, lâu lâu đầu ngón tay sẽ va quẹt, cọ sát vào làn da mịn màng bên dưới dây lụa. Do bị siết chặt, mà động tác của anh cũng không quá nhẹ nhàng, nên tạo nên vài vệt ửng đỏ trên làn da trắng như tuyết đó. Phó Tư Truy nuốt nước bọt, cố di dời tầm mắt của mình vào mấy nút thắt kia. Trong lòng thầm cảm thán, việc này có chút quá sức chịu đựng của anh rồi.
Âu Di Dương cũng không khá khẩm hơn là bao, mỗi lần ngón tay có vài chỗ chai kia của anh quẹt qua làn da ở lưng của cô, đều mang lại cảm giác vừa ngứa vừa nóng. Tim cô đập mạnh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Biết thế ban nãy thà chạy đi tìm Lâm Mạn Mạn còn hơn…
Đến khi nút thắt tháo được một nửa, thì hơn nửa bờ lưng trần của Âu Di Dương hoàn toàn phơi bày ra ngoài, thậm chí lúc cô cử động, một phần chân ngực của cô còn lấp ló vờn qua vờn lại trước mặt Phó Tư Truy.
Phó Tư Truy híp mắt, lại hít sâu mấy cái để đè ép tâm tình sắp trở nên kích động của mình, động tác của anh cũng bắt đầu vụng về và chậm chạp hơn. Làn da trước mắt vừa trắng vừa mướt, lại bị dây siết tạo thành mấy vệt ửng đỏ tương phản với màu trắng kia, kích thích thị giác vô cùng. Bờ vai nhỏ gầy, xương cánh bướm xinh đẹp, hõm lưng, mùi hương cơ thể pha lẫn mùi rượu của Âu Di Dương…Tất cả đều kích thích mạnh mẽ lên hết các giác quan của Phó Tư Truy. Anh bắt đầu cảm thấy mình mất kiểm soát, dần nổi lên phản ứng.
Âu Di Dương đưa tay vịn lại váy trước ngực, do váy được cố định bằng những sợi dây kia, nay đã được anh tháo non nửa, nên nếu không vịnh lại thì váy sẽ rớt xuống hở cả nửa người trên của cô. Cộng thêm do thiết kế váy kiểu này, Âu Di Dương không mặc áo ngực mà chỉ sử dụng miếng dán, nên hiện tại, cô cũng cảm nhận được cả một bờ lưng trần của mình đang phơi bày ra trước mặt anh, khá là xấu hổ.
Rốt cuộc Âu Di Dương không nhịn nổi bầu không khí đang bắt đầu nóng lên như này nữa, cô lách người ra khỏi bàn tay vẫn còn đang gỡ nút thắt, hai tay vịnh trước ngực, xoay người lại nhìn anh ấp úng.
“Em…em nghĩ chắc bây giờ đã cởi được váy rồi…em đi tắm.” Nói rồi cô liền chạy biến vào phòng tắm.
Phó Tư Truy nhìn một loạt động tác của cô, lại nhìn cánh cửa phòng tắm bị người nào đó vội vội vàng vàng đóng lại, anh khẽ thở phào, úp mặt vào hai bàn tay của mình. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực vẫn chưa ổn định lại. Suýt chút nữa…là tiêu rồi! Phó Tư Truy lại liếc mắt nhìn đũng quần của mình đã phồng lên một cục. Anh cười gượng một cái. Bà xã, em cứ đợi đó.
Đến khi trái tim của em cũng đã thuộc về anh rồi, xem anh có để em chạy dễ dàng như vậy nữa không? Chọc ra lửa rồi thì chạy sao? Hôm nay cứ ghi nợ trước vậy, từ từ rồi bắt em trả sau.
Lúc Âu Di Dương tắm xong đi ra, thì Phó Tư Truy lại trầm ngâm đi vào phòng tắm. Cô vẫn còn ngượng vì vụ việc khoe lưng ban nãy nên không dám đối mặt với Phó Tư Truy. Thấy anh muốn vào phòng tắm thì lách người sang cho anh đi thôi. Phó Tư Truy thấy cô tắm xong rồi mà vẫn còn ngượng, buồn cười xoa đầu cô một cái rồi mới đi.
Phó Tư Truy vừa đóng cửa lại thì mùi hương xà phòng tắm cùng khí nóng do vừa tắm xong liền sộc thẳng vào mũi. Bên dưới còn chưa dịu xuống nay lại có xu hướng muốn ngốc đầu dậy. Thái dương Phó Tư Truy khẽ giật. Đành phải giải quyết cho xong chuyện này rồi mới đi tắm được.
Cuối cùng, vì lâu quá chưa được phóng thích nên anh ở trong toilet có hơi lâu, cộng thêm thời gian tắm rửa, tới lúc anh ra ngoài thì đã thấy cô vợ nhỏ của mình vùi mặt vào gối ngủ mất rồi.
Anh khẽ bước nhẹ nhàng đến bên giường ngủ, rồi lại nhẹ nhàng nhấc chăn lên giường. Vật nhỏ vẫn ngủ rất say, không bị anh làm cho tỉnh giấc. Phó Tư Truy cười cười, ngồi tựa vào đầu giường ngắm nhìn Âu Di Dương.
Cứ say lên là lại thích làm loạn sao? Nguy hiểm như vậy. Sau này nếu như không có anh ở bên cạnh, phải cẩn thận nhắc nhở cô không được uống rượu mới được.
Ngắm được một lúc, Phó Tư Truy cũng đã thấm mệt, liền nằm xuống giang tay ôm người vào lòng, tựa cằm lên tóc cô, hít ngửi mùi hương của cô, hài lòng thoả mãn mà chìm vào giấc ngủ. Giấc mơ tìm người suốt hơn một năm qua, cuối cùng cũng đã thành sự thật.
Danh Sách Chương: