Âu Di Dương ngắm nghía chiếc nhẫn kia, sau đó mỉm cười gật nhẹ đầu một cái.
Phó Tư Truy nhìn nụ cười mỉm của cô, cảm thấy lồng ngực bỗng nghẹn lại.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Tư Truy thấy Âu Di Dương cười, anh bỗng có một xúc động muốn mua hết cả cửa hàng nhẫn này tặng cho Âu Di Dương, chỉ cần cô mỉm cười thêm một cái nữa là được.
Phó Tư Truy ho khan một tiếng.
“Vậy chọn cặp này đi.”
Phó Tư Truy cũng không thèm thử cái nhẫn kia.
Anh chỉ là muốn lựa nhẫn cho vợ tương lai của mình thôi, còn bản thân anh đeo gì cũng được cả.
Vợ anh đã hài lòng rồi, không cần thiết chọn lựa thêm nữa.
Âu Di Dương tháo chiếc nhẫn ra, để lại vào hộp.
Nhân viên lập tức cất chiếc hộp đi, đo size ngón tay của hai người xong, rồi hẹn lịch nhận nhẫn và xuất hoá đơn thanh toán.
Sau khi xong xuôi, cả hai cùng đi về xe của Phó Tư Truy.
Lúc cả hai đã yên vị trong xe, Phó Tư Truy lại bỗng nhiên chìa một cái túi giấy nhỏ sang cho Âu Di Dương.
“Tặng em.”
Âu Di Dương trợn mắt nhìn cái túi kia.
“Tặng tôi?”
“Ừm.”
Âu Di Dương nhìn cái túi, là nhãn hiệu của tiệm nhẫn kia.
Anh mua lúc nào vậy? Cô xuất thần lâu tới vậy sao? Đủ để Phó Tư Truy vừa lựa nhẫn vừa lựa đồ tặng cô luôn?
Âu Di Dương nhìn cánh tay chìa ra đã hơi lâu của Phó Tư Truy, lại ngượng ngùng nhận lấy.
Hôm nay có lẽ Phó Tư Truy làm cô ngượng hơi nhiều rồi.
“Anh Phó, tôi nói rồi.
Anh không cần tốn kém vậy đâu.
Dù sao chúng ta chỉ là giả…”
Phó Tư Truy nghe vậy thì cau mày, cảm giác vui vẻ bị lời nói này của Âu Di Dương đánh gãy mất.
“Dương Dương, chỉ là một món quà thôi.
Em đừng cứ nhắc đi nhắc lại với tôi rằng chúng ta là giả nữa.
Tôi biết.”
Âu Di Dương hơi sững sờ, hình như đây là lần đầu tiên Phó Tư Truy lạnh giọng như vậy nói chuyện với cô.
Cô cũng chỉ nói sự thật thôi mà…sao anh lại tức giận chứ?
“Được rồi, không phải chỉ là tôi ngại anh Phó tốn kém quá nhiều vì cô vợ hờ này thôi sao?”
Phó Tư Truy nghe ra được giọng điệu hơi tủi thân từ Âu Di Dương, hàng mày đang cau lại của anh lại đổi thành hơi nhướn lên.
Nghĩ lại thái độ vừa nãy của mình có hơi khó chịu, anh nhẹ giọng lại.
“Không tốn kém, em đừng nghĩ nhiều.
Vợ hờ…cũng là vợ.
Tôi biết chúng ta kết hôn dựa trên hợp đồng.
Em không cần nhắc nhở tôi nhiều như vậy, sau này cũng đừng nhắc nữa.
Được chứ?”
Âu Di Dương thấy anh đã dịu giọng lại, thở ra một cái.
Anh cũng kì lạ thật! Là giả thì cô nói là giả thôi, sao anh khó chịu vậy? Còn không muốn cô nhắc đến.
“Được rồi, anh không muốn nghe thì tôi không nhắc nữa.”
Phó Tư Truy nghe cô nói vậy thì gật đầu rồi ừm một tiếng.
“Dương Dương, chở em về công ty nhé? Chúng ta ký hợp đồng xong thì tôi phải về công ty gấp.” Vốn Phó Tư Truy còn muốn nấn ná lại ăn trưa cùng Âu Di Dương, nhưng điện thoại của anh cứ rung mãi.
Rốt cuộc vẫn là không trốn việc được.
Âu Di Dương thì cầu còn không được, cô sợ Phó Tư Truy lại bắt đầu dẫn mình đi đây đi đó tiếp.
Cô còn phải về công ty giải quyết công việc nữa.
Vì vậy cô lập tức đồng ý lời đề nghị của anh.
“Được.”
***
Lúc hai người đến công ty của Âu Di Dương, cô còn lo lắng sẽ chạm mặt ba mình rồi không biết giải thích như thế nào.
Nhưng thật may là Âu Thiên Hạc lại không có ở công ty.
Chắc là ông đi hẹn gặp các nhà đầu tư mới rồi.
Cả hai vào văn phòng Âu Di Dương, cùng ngồi ở bàn tiếp khách, cô lôi bản hợp đồng ra đưa cho Phó Tư Truy.
Anh cầm lên nhìn lướt qua chữ ký của Âu Di Dương, rồi cũng cầm bút lên ký vào.
Phó Tư Truy đưa một bản cho Âu Di Dương, còn một bản thì anh giữ.
Âu Di Dương thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng xong, vậy là trong lúc mơ màng thế nào, Âu Di Dương đã chốt sổ cho mình một ông chồng.
Phó Tư Truy nhìn cô thất thần, anh cười cười: “Sao vậy? Gả cho tôi làm em thấy bất đắc dĩ lắm sao?”
Âu Di Dương liếc nhìn anh một cái, Phó Tư Truy lại treo lên cái nụ cười đáng ghét kia lên rồi.
Âu Di Dương lẩm bẩm: “Ai mà chẳng muốn cưới người mình yêu chứ…”
Phó Tư Truy không nghe rõ cô nói gì, còn tính hỏi lại thì điện thoại anh lại rung lên từng đợt.
Anh nhíu mày, đúng là hối thúc không ngừng nghỉ mà.
Âu Di Dương: “Phó tổng bận việc thì mau đi trước đi, điện thoại anh bị gọi đến sắp cháy mất rồi.”
Phó Tư Truy nhìn màn hình điện thoại, thấy tên người gọi thì bấm tắt máy.
Sau đó anh đứng lên, cầm lấy cặp tài liệu ra về.
Trước khi đi còn tiện tay xoa đầu Âu Di Dương một cái rồi mới đi.
“Bà xã, làm việc ngoan.”
Âu Di Dương: “...”
Lại cợt nhả!!! Không đứng đắn một chút nào!!! Không hề giống vẻ bề ngoài!!! Lần nào đến công ty của cô, trước khi về đều phải xoa đầu? Ai cho phép anh tự nhiên như vậy hả? Lần sao nhất định phải tính phí!
Sau khi Phó Truy Dương ra về, Âu Di Dương ngã đầu ra ghế sofa, nhắm mắt lại.
Vậy là đã hoàn tất mọi việc, bây giờ cô chỉ còn đợi anh rót tiền vào công ty, sau đó lại đưa anh đến gặp ba mình, rồi…rồi kết hôn.
Âu Di Dương dự tính là mình sẽ nói chuyện với ba trước, cho ba chuẩn bị tâm lý một phen rồi mới dẫn anh về gặp ba..
Danh Sách Chương: