Ký túc xá học viện S, ba cây quạt gió kêu ro ro, từng luồng gió nóng phả ra đập thẳng vào mặt, oi bức đến nỗi cây xương rồng cũng khô quắt khô queo.
“Tối mai bên đại học A có trai đẹp mời cơm đấy, tao đã nhận lời thay tụi mày rồi, không ai được phép chuồn cả.”
“Mày cấu kết với mấy ông học bá bên đại học A bao giờ đấy?” Có người tiếp lời.
“Trùng hợp thôi trùng hợp thôi.” Tiểu Chúc tít mắt cười nói, “Tuy học viện S của chúng ta chỉ là trường hạng ba, nhưng nói gì cũng là khoa báo chí, sau này vẫn có cơ hội trở thành đồng nghiệp với họ mà! Nói không chừng lúc người ta ở bên ngoài làm bản tin, chúng ta cũng có thể cầm máy quay hay micro đứng cạnh nói mấy câu, hơn nữa học bá đại học A rất tốt với đám học dở chúng ta mà!”
“Tốt với gái đẹp thì có ——”
Không đợi bạn cùng phòng nói hết câu, Diệp Mông im lặng quơ đại mấy cuốn sách nhét vào balo, cũng chẳng thèm kéo khóa, miệng ngậm nước xoay người trốn vào nhà vệ sinh. Tiểu Chúc vội đuổi theo, đập mạnh cửa *rầm rầm* như âm hồn không tan: “Không phải tao đã cảnh cáo mày rồi à, tuần tới phải nộp báo cáo thực tập tháng đầu tiên, rốt cuộc mày đã tìm được đơn vị thực tập chưa?”
“Lười tìm.”
“Mày lười ăn cơm luôn đi.” Tiểu Chúc dẩu môi.
Đại học hạng ba là thế đấy, thầy cô hướng dẫn lo lắng bọn cô không tìm được đơn vị thực tập sẽ làm ảnh hưởng đến tỷ lệ đi làm của trường năm nay, nên trước đó mấy tháng đã tìm Tiểu Chúc nhắc chuyện thực tập, có điều điều kiện gia đình Diệp Mông khá đặc biệt nên rất thờ ơ, Tiểu Chúc cũng chỉ biết ấp úng đánh trống lảng với giáo viên hướng dẫn: “Có… có thể bạn Diệp Mông tốt nghiệp xong sẽ về quê, nên không định tìm chỗ thực tập ở Bắc Kinh.”
Giáo viên nghe thế thì quở trách, lời không hề dễ nghe nhưng lại là thật lòng: “Mấy đứa con gái vùng khác như các em không quyền không thế không bối cảnh là đã thua người ta cả một quãng rồi, bốn năm đại học cũng không biết cố gắng, lấy được mỗi cái bằng tốt nghiệp, tìm không được việc lại về quê nhốt mình trong nhà, không biết vì sao cha mẹ mấy đứa phải ngậm đắng nuốt cay nuôi mấy đứa đi học nữa?!”
“Bạn Diệp Mông nói, tất cả đều nghe cô chỉ dạy ạ.” Tiểu Chúc trơ mặt đáp, học thói mặt dày của Diệp Mông giống y hệt.
“Cái tốt không lo học, chỉ biết học theo Diệp Mông, không mặt không mũi, biến biến biến.” Tuy nói thế, nhưng ngoài mặt cô giáo lại cười.
***
Trong phòng khám VIP.
Bác sĩ vẫn chưa đến, ngồi trước bàn khám bệnh là một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú phong độ. Rõ ràng đãi ngộ rất khác với Diệp Mông, trước mặt cậu ta đặt một cốc nước nóng hổi – là túi cà phê Nestlé ngâm, “Bác sĩ Lương mới đi họp ở bệnh viện, sắp vào thang máy rồi, cậu đợi một lúc.”
“Được, cám ơn.”
Cậu hoàn toàn không giống một người bị trầm cảm cần đến tư vấn, lúc mỉm cười trông rất hiền lành, lại còn khôi ngô nên rất dễ khiến người đối diện rung động.
“Tôi đã nói là nhìn cậu ấy trông giống bạn của Câu Khải, đúng rồi còn gì.”
Câu Khải là bạn trai cũ của bác sĩ Lương. Tuy chia tay trong không vui nhưng Câu Khải là cậu ấm nhà giàu, bạn bè không giàu thì cũng sang lại còn rất đẹp trai, các y tá có Wechat của anh ta thỉnh thoảng cũng lôi ra ngắm trai đẹp coi như bổ mắt. Hoạt động thường ngày của con nhà giàu thật sự không ít. Có điều chàng trai hôm nay tới lại rất ít khi “được lên sóng”, nhưng vẫn bị một y tá tinh mắt nhận ra.
“Lợi hại lợi hại, ảnh bị làm mờ mà cô cũng nhìn ra được, sang năm thăng cô lên làm y tá trưởng.”
“Đừng mê mẩn quá, sợ cô gặp phải kẻ khốn thôi.”
“Cậu ấy không giống vậy đâu, trong đám bạn của Tiểu Khải thì cậu ấy là người cực kỳ hiền lành, Câu Khải nói cậu ấy là kiểu dù bị bán vẫn giúp người ta đếm tiền rồi quản lý tài sản nữa. Ngây thơ cực. Đến nay vẫn chưa quen bạn gái.”
“Trong trắng thế á?”
“Thật luôn, hàng hiếm đấy.”
Cửa thang máy vang lên cái *ting*, hệt như Thanos búng tay, tất cả mọi người lập tức biến mất với tốc độ ánh sáng. Lương Phỉ bước ra khỏi thang máy, dặn y tá duy nhất còn trực ban lấy cho mình một tách cà phê.
Lương Phỉ vừa vào cửa đã trông thấy phần gáy cao quý tuấn tú. Cà phê trên bàn đã nguội, mép ly sạch sẽ, mạt cà phê nổi lên trên. Cô đánh giá người trước mặt: từ đầu đến chân toàn là đồ nhãn hiệu cao cấp, ngay tới ốp điện thoại di động cũng phô logo ra, nhìn là biết ngay là một cậu thiếu gia ngậm thìa vàng ra đời, đến tay cũng chẳng cần với.
Lương Phỉ cởi áo blouse ra, thân thiện chào nói: “Có muốn tôi bảo bọn họ đổi nước lọc cho cậu không?”
“Không cần, cám ơn.” Cậu cũng không giải thích nhiều, chỉ cười nhạt, tầm mắt rơi lên bụng của cô, ngạc nhiên hỏi, “Câu Khải không nói với tôi là chị mang thai.”
“Đừng lo, đứa bé này không phải của anh ta.” Lương Phỉ không khỏi thấy lạ, tự giễu bật cười rồi nói vào trọng điểm, “Chúng ta vào chủ đề nhé?”
“Được.” Cậu ngoan ngoãn đáp.
Nhưng quá trình lại không được thuận lợi như tưởng tượng.
“Tên.”
Thấy cậu sững người, Lương Phỉ mỉm cười, “Đây chỉ là câu hỏi thông lệ thôi, tôi biết cậu, Câu Khải đã nhắc đến với tôi rồi, cậu không cần lo, nếu đã đến đây thì tôi nhất định sẽ dốc sức giúp cậu.”
“Mấy bác sĩ tâm lý trước của tôi cũng nói thế.” Cậu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng vô hại, “Nhưng cuối cùng đến tên tôi bọn họ cũng nhớ nhầm.”
“Cậu đã đi khám bao nhiêu bác sĩ tâm lý rồi?” Lương Phỉ hỏi chèn.
“Ba người.”
“Cả ba đều không nhớ?”
“Bác sĩ trước đó rất quen thuộc với tên tôi, chỉ có điều, tôi vừa đi thì ông ta đã nói lại với mẹ tôi là tôi chỉ giả vờ bị trầm cảm.”
“… Nhìn cậu quả thật không giống bị trầm cảm.” Lương Phỉ như có như không nhìn lướt qua hầu kết trên cổ cậu ta, bên trên có một vết hôn nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ thì giống một vết sẹo hơn, “Vậy là cậu cho rằng bác sĩ tâm lý đã lừa tiền cậu?”
Cậu dịu dàng mỉm cười, “Không phải.”
Lương Phỉ đặt bút xuống, “Mẹ cậu thì sao? Có thái độ gì không?”
“Mẹ tôi rất tin tưởng ông ta, nên tôi cho ông ta một khoản tiền.” Cậu dựa lưng vào ghế, không biết đã cầm quả bóng chày ở trên bàn lên từ lúc nào, ném xuống sàn nhà chơi, “Khuyên ông ta đổi nghề.”
Lương Phỉ nói: “Vậy là, mẹ cậu cũng không bảo vệ tôn nghiêm của bệnh nhân là cậu.”
“Đúng.”
“Thật ra thì trước khi Câu Khải nhắc đến, tôi cũng đã nghe em trai tôi nói về cậu rồi. Thằng bé tên Lương Mộc, cũng là sinh viên đại học A, có điều khác khoa với cậu.”
“Có phải là chữ Mộc có thêm ba nét chấm của bộ thủy*, bên má trái có vết bớt không?”
(*Chữ Mộc trong tên Lương Mộc là 沐, ghép từ ba nét chấm bộ thủy là 氵và chữ 木.)
Lương Phỉ trông khá bất ngờ, “Cậu nhớ hả?”
“Đúng, học chung môn tự chọn.”
“Tôi nghe em trai tôi nói, từ nhỏ đến lớn cậu luôn được học bổng, bằng khen bằng phê bình dán kín bốn tường nhà, hơn nữa trí nhớ của cậu còn rất tốt, em tôi nói cậu đọc sách làu làu, nhìn một lần là nhớ. Lần trước còn thấy một giáo sư tiếng Pháp viết thư tiến cử cậu, để cậu diễn thuyết tiếng Pháp cho trường. Em trai tôi bảo cậu là con nhà giàu hiếm có mà nó không ghét, đối xử với mọi người rất tốt rất dịu dàng. Nên lúc Câu Khải đến tìm tôi, tôi thực sự rất ngạc nhiên.”
“Tôi cũng ngạc nhiên, từ nhỏ tôi rất ngoan, nhưng ai ai cũng thích anh trai tôi hơn.”
“Tôi đang nghĩ, liệu có phải vì cậu quá xuất sắc, chưa từng gặp thất bại, nên khả năng kháng stress cũng yếu hơn nam sinh cùng tuổi không? Có lúc những chi tiết người khác không để ý có thể làm tổn thương đến cậu?”
“Ý chị muốn nói tôi không gánh được trách nhiệm, quá kiểu cách?” Cậu nhướn mày, nửa đùa nói.
“Tôi không có ý đó.” Lương Phỉ lập tức giải thích.
Cậu cũng tức khắc nở nụ cười làm người xao xuyến, “Không sao, tôi cũng không giận.”
Có lẽ nhờ bề ngoài và sự dạy dỗ ưu tú từ nhỏ, nên mọi lời ăn tiếng nói của cậu luôn trở nên hiểu chuyện lễ phép, thỏa đáng hơn người khác nhiều. So với những người mắc bệnh đến tư vấn trước kia, cậu thẳng thắn không né tránh, vừa lễ phép lại biết đối nhân xử thế, nếu đối phương cần, anh có thể thoải mái mở vết sẹo của mình ra để người khác ngắm nghía. Cô chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, nhưng cậu ta lại là một bệnh nhân hoàn mỹ khiến người ta bó tay chịu trói.
“Nếu tôi cũng nói với cậu là cậu không bị bệnh, có phải cậu cũng sẽ cho tôi một khoản tiền, khuyên tôi đổi nghề không?” Lương Phỉ nói đùa.
“Không biết.” Cậu cười cười, “Vì bác sĩ tâm lý trước đó là cậu ruột của tôi.”
***
“Ấy, không phải mày nói tối nay có giai ở đại học A mời ăn à? Tiểu Chúc, anh giai đâu rồi? Cho leo cây rồi hả?”
Bạn cùng phòng vừa vào cửa đã thấy Tiểu Chúc ngồi trước máy tính đọc bản tin, trông y chang trái cà bị phơi khô, thẫn thờ đáp: “Hủy hẹn rồi.”
Bạn cùng phòng rên rỉ.
“Mẹ nó, mày dám bỡn cợt bọn tao à!”
“Hồi chiều tao mới đi mua váy đấy.”
“Đã nói rồi, chỉ tốt với gái đẹp thôi!”
“Sao mày không gửi ảnh của Mông Mông đi? Cứ nói hoa khôi trường chúng ta chủ động hẹn!”
Đúng lúc Diệp Mông đi vào cửa, bị người ta điểm danh thì đưa mắt nhìn bọn họ, “Lừa nhiều năm thế rồi, cũng không thấy tụi mày lừa được một gã bạn trai nào.”
“Thì mày vốn là hoa khôi được trường công nhận mà, ai lừa đâu!” Bạn cùng phòng cười hì hì kéo cô tới, “Hot boy viện tài chính còn theo đuổi mày không?”
“Bỏ cuộc rồi.”
Cánh môi Tiểu Chúc như bị dính cao su, mấp máy mấy hồi nhưng không mở miệng. Mọi người nhìn biểu cảm như thây ma của cô nàng, cảm thấy có điều gì đó sai sai, “Sao thế?”
“Hôm nay anh trai bên đại học A nhắn tin nói hủy hẹn, tao hỏi ổng vì sao, ổng nhắn lại với tao, nói đàn em khóa dưới trong khoa báo chí của mới tự sát.”
“Chơi lớn thế á? Chúng ta xấu đến mức lấy lý do tự sát để trốn hẹn hả?”
“Đừng đùa! Người ra rất xuất sắc rất tốt, còn là con nhà giàu nữa.”
“Con người luôn có đủ lý do để sống và không sống nữa.” Diệp Mông thuận miệng an ủi.
Tiểu Chúc kìm nén, muốn khóc cũng khóc không được, bởi vì năm ngoái cô đã gặp đàn em khóa dưới này trong buổi tụ tập của anh Câu rồi, còn nghe cậu ấy hát một bài nữa, Diệp Mông hỏi cô hát có hay không.
Tiểu Chúc cố gắng nhớ lại, “Cũng bình thường thôi. Nhưng phải công nhận một điều là cậu ấy rất có sức hút. Rõ ràng hát lạc cả tông nhưng không ai nỡ khiến cậu ấy khó xử, còn hát tiếp giúp cậu ấy. Tụi mày nói xem, người như thế… vì sao lại… hu hu hu.”
Lương Phỉ tan ca vẫn chưa về, cô nhìn tấm hình tiêu chuẩn trên hồ sơ điện tử.
Chàng trai trong ảnh cao ráo tuấn tú, có phong thái trẻ tuổi bồng bột, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, không đến nỗi khiến người ta khó quên nhưng lại có đôi mắt thâm tình động lòng, trong con ngươi đen láy như ẩn chứa một chú nai nhỏ vui vẻ, đáy mắt toát lên nụ cười dịu dàng, chỉ là một tấm ảnh tĩnh thôi nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất tỏa ra từ cậu, sự hăng hái đầy sức sống ấy tựa như một cây bạch dương non trẻ trong sáng. Người như thế, bất luận ở đâu thì đều luôn sáng chói như chùm sáng.
Hồ sơ ghi chú: Lý Cận Dữ, hai mươi hai tuổi, khoa báo chí đại học A.