• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Cận Dữ thật sự hối hận.

Khi Diệp Mông lấy ví, túi trang điểm và một gói áo lót ren màu đen đựng trong một cái túi trong suốt từ cốp sau ra, đồng thời để từng cái một ngăn nắp gọn gàng vào mỗi góc sinh hoạt của anh, để chung vào, một nơi với đồ dùng của anh, anh đã biết, người phụ nữ này đã có chuẩn bị mà tới.

Tóc Lý Cận Dữ đã sắp khô, anh mặc đồ mặc ở nhà rộng thùng thình, khăn lông vẫn quấn trên cổ, có hơi không nói nên lời nhìn cô lấy một khay đựng son đặt lên bồn rửa tay cùng với chiếc dao cạo râu đang cô đơn của anh, nhắm chừng cũng khoảng hai mươi cây.

Anh đút tay vào túi, tựa vào khung cửa nhà vệ sinh, chân thành lên tiếng hỏi: “Một đêm cần tô nhiều son vậy hả?”

Diệp Mông tỉnh bơ bảo anh chọn một cây.

Lý Cận Dữ một tay đút túi, suy nghĩ một lát, chỉ đại một cây son thoạt nhìn dài nhất, đỡ tốn nhất.

Diệp Mông gật gù, sắp xếp đồ đạc lại gọn gàng rồi mới thong thả thoa thỏi Amarni màu đỏ mà anh chọn. Thoa lên rồi rất thỏa mãn, son sáng lấp lánh, bao lấy viền môi rõ ràng, đẹp tới mức giống một đóa hoa hồng mới ngắt, trên cánh hoa còn chứa giọt sương trong suốt lấp lánh, khiến người ta không nhịn được muốn thử một miếng, xem có ngọt hay không.

Diệp Mông nhón chân hôn má anh, ngẩng đầu khẽ thì thầm bên tai anh: “Đẹp không?”

Lý Cận Dữ phát hiện cô thật sự có rất nhiều mánh khóe, nhưng vẫn thành thật “ừ” một tiếng, sau đó đưa một tay ôm eo kéo cô vào lòng, nghiêng đầu cúi xuống muốn hôn cô. Diệp Mông lúc này lại làm giá khẽ nghiêng đầu tránh, Lý Cận Dữ đơ người, cô lại trêu: “Ngày mai thoa cây này đi làm được không?”

Lý Cận Dữ ngẩng đầu, người tựa vào tường, rủ mắt suy nghĩ rồi liếc cô cười lạnh: “Muốn khiến cho mấy cậu em trong công ty chủ động tới xin Wechat sao?”

“Đúng vậy, con người tôi từ trước tới giờ không thích thua”, Diệp Mông dựa vào ngực anh, đưa mắt nhìn anh, trong mắt có sự cưng chiều, trưởng thành quyến rũ lại sáng ngời động lòng người. Cô nói: “Đặc biệt là thua bởi em gái nhỏ vắt mũi chưa sạch”.

Lý Cận Dữ không biết cô nói thật hay chơi, Diệp Mông bất cứ việc gì cũng đều thích chiếm thế thượng phong là thật, dù ở đó không có cậu em cô thích nhưng cảm giác từ muôn người vây quanh tới không ai hỏi han thật sự có chút khó chịu. Huống chi còn là với bà chị ba mươi tuổi đặc biệt nhạy cảm với tuổi tác này.

Anh tỏ ý hiểu, lạnh lùng tán thành rồi quay người, lê đôi dép đi vào phòng ngủ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.



Diệp Mông lại không vội vào, chuẩn bị ra ngoài hút điếu thuốc bình tĩnh một chút. Cô đứng nơi chân tường yên tĩnh của khoảng sân nhỏ, để ngọn đèn đường mờ nhạt ngoài hàng rào khoảng sân nhỏ thản nhiên bao lấy. Lý Cận Dữ chê bộ đồ ngủ của cô quá hở hang, đưa cho cô một bộ áo thun quần dài rộng thùng thình. Diệp Mông ngồi xổm hút một điếu thuốc của quý cô gầy gò kẹp ở ngón giữa mảnh khảnh xanh xao, giữ bên môi. Cô khép hờ mắt, ánh mắt phân tán không có tiêu cự, hình như đang nhìn chú cún vàng đang nằm trên đất cả ngày không một tiếng động, nhưng chú cún vàng biết biết cô đang nhìn nó. Nó biết, cô gái này thoạt nhìn dửng dưng, cao ngạo nhưng lại không màn đời, nhìn cái gì cũng không quá để tâm.

Diệp Mông ngồi xổm hít ngụm thuốc, khói thuốc lan tỏa khắp môi, cô khẽ phủi đi, ngẩng  đầu nặng nề thở hắt ra. Nhìn khói thuốc trong sương mù  từng chút một hòa vào khoảng không mờ mịt trong đêm đen, cô giống một con cá nhỏ, ngẩng đầu, mở miệng, hướng về màn đêm mênh mông trống rỗng như mặt biển, phun ra từng vòng khói nhỏ, giống như đang xóa bỏ gì đó, lại giống như chỉ là chơi đùa trong vô vị.

Bây giờ cô chỉ là có hơi bối rối. Cô đã từng có vài mối tình đau khổ vô tận, không có lần nào không nắm chắc được như bây giờ. Thoạt nhìn cuộc tình này có vẻ cô nắm kèo trên, thật ra người điều khiển vẫn là Lý Cận Dữ, đây là điểm không tự do nhất trong mối tình  này. Cô không thích nhất là bị người khác bắt thóp, càng không thích bị bạn trai bắt thóp.

Tối nay tan làm đã định đi thẳng một mạch về ký túc xá với đồng nghiệp nhưng cuối cùng cô vẫn lái xe trở về vì muốn nhìn thấy anh, đây thật sự là một tín hiệu không tốt lắm đối với cô. Điều đáng sợ nhất là kiểu thái độ kiêu ngạo bất cứ lúc nào cũng có thể dứt ra của Lý Cận Dữ lúc yêu đương, khiến cô không tránh khỏi có chút nản lòng do dự. Cô có nên dừng lại nhân lúc còn kịp hay là cứ tiếp tục dây dưa với anh không màn hậu quả.

Cô bình thản nhìn chú cún vàng. Cô biết, con cún này không thích cô cho lắm, ánh mắt nhìn cô luôn tràn đầy sự sợ hãi cùng cảnh giác, còn có chút hờn trách không rõ ràng, giống như cô cô đã chiếm mất chủ nhân của nó. Cô nhếch môi tự giễu, dập tắt điếu thuốc trên mặt đất, vừa nghiền thuốc vừa cúi đầu an ủi nó: “Đừng có trừng tao, trong lòng chủ nhân của mày, tao không quan trọng bằng mày đâu”.

Dứt lời, Diệp Mông thở dài,  quay người đi vào mang theo gió đêm ẩm ướt lạnh lẽo.

Cô nhanh chóng tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ, ôm cái chăn đi ra sofa ngủ. Thật sự muốn ngủ cùng nhau nhưng cô rất khó bảo đảm mình sẽ không làm gì anh. Lý Cận Dữ trùm chăn mà ngủ, có vẻ anh không có cảm giác an toàn, trùm kín mít cả đầu cuộn thành một đống, trông thấy mà đau lòng. Cô cúi người, không nhịn được mở chăn ra, hôn lên môi Lý Cận Dữ, thấp giọng nói: “Ngủ ngon, bé yêu”.

Lý Cận Dữ mở mắt, nhìn cô đang ôm cái chăn, ngớ người:  “Chị đi đâu?”

Diệp Mông trưng ra dáng vẻ nói làm làm: “Ngủ sofa, nếu không cậu để tôi nằm cứng đơ bên cạnh cậu sao?”.

Lý Cận Dữ nằm ngửa mặt, chăm chăm nhìn cô một lúc, cảm thấy cô đang lạt mềm buộc chặt, quyết định không để ý tới. Anh vẫn thật sự không tin cô có thể ngủ ở sofa cả tối, lạnh giọng nói: “Được, đóng cửa giúp tôi”.

“… Ừ” Diệp Mông lại hôn lên môi anh, tự nhiên căn dặn: “Ngày mai tôi dậy sáu giờ, cậu không cần để ý tới tôi, tôi tự đi ngay, tôi sẽ giúp cậu đặt một phần bữa sáng, người ta sẽ đưa tới. Cậu dậy trước chín giờ ăn là đượcc, lần tới tôi lại về,  thật sự là phải ít nhất hai tuần …”

Ánh trăng treo sáng trong ngoài cửa sổ có màu vàng đẹp nhất, giống như lòng đỏ bị nấu chín. Trong phòng không mở đèn, rèm cửa sổ mở rộng, ánh trăng sáng thanh đạm hờ hững chiếu vào, làm tôn lên sự ảm đạm trong căn phòng. Ánh mắt anh giống như nước ấm trên sông lạnh, dường như khiến cô sắp tan chảy.

Lý Cận Dữ đột nhiên ngẩng đầu cắn môi cô, thấp giọng nói: “Nếu như hai tuần này nhớ chị thì làm sao?”.

Lòng Diệp Mông đột nhiên thắt lại giống như được lên dây cót, tâm trạng rối loạn ở trong sân nhỏ vừa rồi lại trong nháy mắt tan thành mây khói, lưu luyến mút môi anhu, hôn đáp lại: “Chỉ cần cậu nói, tôi sẽ về với cậu”.

“Ừ”. Anh nhẹ giọng.

Trong phòng yên tĩnh, hai người hôn nhau thật gần, tiếng va chạm trở nên rõ ràng hơn. Ngay cả con cún vàng nhàm chán tới mốc meo trong sân nhỏ cũng lập tức phấn chấn tinh thần đứng dậy, kích động chạy từng vòng trong sân nhỏ hàng rào với bộ dạng xun xoe.

“Bà nội tôi nuôi đó”, Giọng nói của anh đặc sệt buồn ngủ: “Bà  gọi nó là Bình An”.

“Bình An không thích tôi lắm”. Diệp Mông tủi thân nói.

“Nó không thích ai cả”, Lý Cận Dữ lại không ngủ được, chống tay ngồi dậy, dựa vào ánh trăng sáng trong ở đầu giường châm điếu thuốc, sau đó để bật lửa lại chỗ đầu giường: “Lần tới chị mua ít xúc xích giăm bông dỗ nó, thật ra nó rất dễ dụ”.

Diệp Mông vẫn nằm nghiêng bên trong, tay đặt dưới mặt, nhắm mắt cười cười: “Cậu dễ dụ hay là nó?”

“Không biết”, Lý Cận Dữ bóp điếu thuốc, cúi đầu nhìn cô, nhéo nhéo tai cô: “Chị so sánh tôi với chó hả?”

Diệp Mông vẫn cười,  nói gièm: “Vậy chó giỏi hơn cậu”.

Lý Cận Dữ sao có thể không nghe ra, một chân gập lại, mờ mịt dựa vào đầu giường, im lặng nhìn cô một hồi lâu. Tiếp đó anh lại cầm điếu thuốc, thờ ơ cắn trong mồm, không nhìn cô, rũ mắt xuống vừa hút thuốc vừa nói bâng quơ: “Chị với bạn trai trước sao lại chia tay?”

Diệp Mông trợn mắt theo bản năng, hai người yêu nhau luôn sẽ thăm dò muốn biết quá khứ của đối phương. Nhưng cô không ngờ Lý Cận Dữ sẽ chợt có ý nghĩ chủ động hỏi chuyện này. Thật ra trí nhớ của cô cũng đã mơ hồ, đã có hơi lâu, tầm bốn năm năm trước.

“Quên rồi, không nhớ là anh ta ngoại tình hay là tôi”.

Lý Cận Dữ ngậm điếu thuốc còn một nửa, đốm lửa nhỏ trong phòng đang mờ nhạt, giống như một bức thư bất cứ lúc nào cũng có thể tàn lụi. Người anh tựa vào đầu giường, một cánh tay đặt lên đầu gối, ánh mắt mờ mịt cúi đầu nhìn cô, dường như hoàn toàn không ngờ đáp án là thế này.

Diệp Mông trong chăn cười không ngừng, cuối cùng còn ghé hẳn vào ngực anh cười tới rung cả người. Lý Cận Dữ cúi đầu nắm cằm cô, giọng hơi bất lực: “Có nói được câu nào thật lòng không?”

Diệp Mông lại hết muốn ngủ, bò ra từ trong chăn, bắt chước anh lấy điếu thuốc, nửa ngồi tựa vào đầu giường hút thuốc nói với anh: “Đùa thôi, quên thật rồi, một vài chuyện nhỏ không đáng kể. Tôi từng nói chỉ yêu đương với cậu thế này là nói thật. Tôi với họ nửa tháng mười ngày không liên lạc cũng không sao cả, nhưng với cậu thì không được. Lúc nào cũng muốn gửi Wechat cho cậu …” Cô rầu rĩ nhả ngụm khói thuốc: “Chắc nghiệp quật đó”.

Lý Cận Dữ cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, không tiếp chuyện.

Diệp Mông cũng không nói nữa, hai người đôi lúc nói với nhau vài câu, cứ thế hút thuốc, đôi lúc lại hôn nhau Thời gian giống như một bà lão, chậm chạp từng chút một, hiển nhiên trôi qua. Khi tới điếu thuốc cuối cùng, Diệp Mông rốt cuộc cũng không nhịn được, đối mặt nhìn anh trong bầu không khí mục nát nuốt mây nhả khói, cô nghiêng mình nhoài người lên người anh, lưng eo cong cong hõm xuống, đường cong nuột nà, quỳ gối trườn xuống phía dưới. Cô ngẩng đầu trong sương khói lượn lờ nhìn ánh mắt thâm sâu của anh, cô giống như một đóa hoa hồng kiều diễm vừa nở rộ, lại giống như một nhụy hoa chưa nhiễm bụi trần, tràn đầy hứng thú đối với cơ thể anh, vô cùng hiếu kỳ, lại lo làm anh sợ, ghé vào bên tai anh, thật cẩn thận lấy lòng: “Dùng tay được không?”

Một lúc lâu sau, nghe anh lên tiếng ừ. Thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô.

Cô hết sức quan tâm cảm xúc của anh, nhỏ giọng hỏi: “Khó chịu không?”

“Cũng ổn”. Anh nói. Thật ra vẫn hơi buồn nôn nhưng lúc nhìn cô lại đỡ hơn một chút. Thế là Lý Cận Dữ ở trong căn phòng mờ mịt, mặc dù không khí xung quanh nóng như lửa thiêu,  ánh trăng lòng đỏ trứng rán dường như bị người ta nướng thành quả cầu lửa, bầu không khí như sắp cháy khét. Ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa dục vọng luôn chăm chăm nhìn vào mặt cô. Diệp Mông biết anh thích nhìn, từ đầu đến cuối đều ngẩng đầu nhìn anh. Diệp Mông cảm thấy bản thân tan chảy dưới đôi mắt kiềm chế ngấm ngầm chịu đựng kia của anh. Sau cùng, Lý Cậ Dữ tựa vào đầu giường nhắm mắt, khẽ thở ra, khàn khàn nhắc nhở cô: “Lấy giấy gói lại, đừng để dây lên người chị”.



Ngày kế, sau khi Diệp Mông đi, Lý Cận Dữ ở rất lâu trong toilet, cho tới khi điện thoại trên bồn rửa tay rung nhẹ anh mới mệt mỏi đứng dậy, với lấy liếc nhìn.

[Mông: Bé yêu, tôi đặt cháo rồi, tám giờ rưỡi giao, nhận được thì ăn liền đi, để nguội không tốt cho dạ dày, với lại điện thoại hôm nay giao, nhớ để ý. Tim ]

Ngay sau đó, Lý Cận Dữ nhìn thấy tin cô mới đăng trên bảng tin.

[Mông: You don"t have to say I love you to say I love you——《For him》Troye Sivan]  

Ớ dưới đã lác đác vài like và bình luận. Dương Thiên Vỹ ngày ngày đều giống như sống ở trên bảng tin, luôn luôn là người đầu tiên like, bình luận, [Tiều Dương Hấp Sống: Chị gái này cũng thích Troye Sivan à? Đang yêu hay là thế nào đây? Đây là bài hát Troye Sivan viết cho bạn trai cậu ấy, chị cong rồi hả?]

Diệp Mông chắc cũng đang online, gần như trả lời lập tức: [Trả lời Tiều Dương Hấp Sống: Anh cậu không cong thì tôi cũng không cong.]

Dương Thiên Vỹ còn lơ ngơ trả lời: [Trả lời Mông: Anh em sao mà cong được, thẳng băng luôn á.]  

Diệp Mông vừa định trả lời, Wechat rung lên, Lý Cận Dữ đã trả lời.

[LJY: Lái xe đừng nghịch điện thoại, về thì gọi cho tôi.]  

[Mông: Được, bé yêu.]

[LJY: Ừ, bà nội tôi làm hóa trị thêm một đợt nữa thì có thể ra viện. Mấy món đồ của chị lần tới về lấy hả?]  

[Mông: Hôm qua thoải mái không?]

[LJY:… Ừ.]

[Mông: Vậy lần sau lại dùng tay.]

[LJY: … Lo lái xe đi.]

Diệp Mông rất vui, quyết định không trêu anh nữa. Cho tới khi đèn đỏ, vừa mới vứt điện thoại vào hộp tay vịn, chưa kịp làm gì thì màn hình đã sáng lên báo có cuộc gọi tới, cô cong khoé miệng nhìn tên hiển thị. Thật sự là đã lâu, cô đeo tai nghe lên, hai tay đỡ tay lái, ánh mắt nhìn đèn đỏ phía trước đọc giây, thờ ơ nói với đầu bên kia: “Alo”.

“Là tôi”. Giọng nam bên kia điện thoại rất trong, rất tình tứ, nhưng không giống với cái giọng lười biếng trầm thấp của Lý Cận Dữ. Giọng người này mềm hơn một chút, âm sắc lại càng êm dịu hơn một chút.

“Biết”. Diệp Mông lười biếng nói.

Câu Khải nói: “Tôi đang ở dưới tòa nhà chỗ cô, cô đang ở đâu?”

Diệp Mông thắc mắc hết sức, hoàn toàn không để ý đèn giao thông phía trước đã chuyển màu: “Cái gì?”

Câu Khải kiên nhẫn trả lời lại một lần: “Tôi đang ở Ninh Tuy, dưới dưới tòa nhà chỗ cô”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK