“Mày mới nổi sẩy đó.” Bà nội quát lại.
Bà dùng phấn để lấp mùi, ai cũng nói người già bốc mùi, Lý Cận Dữ không chê bai bà, Diệp Mông cũng không chê bà. Nhưng bà nội của Diệp Mông thì chưa chắc, vì lần trước lúc Từ Mỹ Lan đến bệnh viện thăm bà, trên người của Từ Mỹ Lan có mùi thơm tỏa ra.
Sấy tóc xong, Đẩu Cúc Hoa lại lộc cộc lộc cộc lăn xe lăn về phòng, lục tung tủ đồ tìm tòi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một bộ đồ mới dưới đáy tủ để thay. Đúng lúc định thay đồ, quay đầu vừa nhìn thì thấy đứa cháu trai đẹp trai của bà đang tựa vào cánh cửa nửa cười nửa không nhìn bà.
Tâm trạng bí bách bị người khác nhìn thấu, Đẩu Cúc Hoa khó tránh có chút khó chịu, tức quá hóa giận hét lên: “Đóng cửa lại! Bà già cũng có tôn nghiêm, không được tùy tiện nhìn tao thay đồ!”
Lý Cận Dữ đâu dám, cho dù bần hèn tột cùng nhưng trong cốt tủy vẫn là một quý ông, đều có sự tôn trọng với phụ nữ ở bất kỳ độ tuổi. Cô bé con thay quần áo anh cũng viện cớ tránh mặt đi. Mấy ngày đầu mới trở về thực ra anh cũng chưa thích nghi lắm, anh chưa từng sống trong căn nhà nhỏ như vậy. Diện tích thực dụng của cả căn nhà này có thể nói còn không lớn bằng phòng vệ sinh trước kia của nhà anh. Lúc đó Lý Cận Dữ theo bà nội vừa bước vào cửa, anh hoàn toàn ngơ ngác ra.
Lý Lăng Bạch giàu có như vậy, mà lại mua cho mẹ chồng của chồng trước một căn nhà thế này. Dường như bà nội biết được anh đang nghĩ gì, tức khắc giải thích với anh, là tự bà muốn vậy. Bà nội cũng rất có khí phách, nói thế nào cũng không chịu lấy tiền của Lý Lăng Bạch.
Bà nội vốn không cảm thấy căn nhà này nhỏ, nhưng Lý Cận Dữ vừa đến, bà hiểu nhỏ ở đâu rồi, Lý Cận Dữ người thì cao lớn, lại là một nam nhi chính trực thanh xuân. Vừa vào cửa, giống như cây Bạch Dương mọc thẳng trong nhà vậy. Lúc đó đèn trong nhà là đèn treo kiểu cũ, treo thẳng đứng trên trần nhà. Thời gian đó, Lý Cận Dữ đụng đầu suốt, có lúc bà nội ở trong phòng vá quần áo, nhìn thấy đèn ở phòng khách đảo qua đảo lại, liền biết anh lại đụng vào đèn rồi, theo ngay sau đó là tiếng mắng chửi.
Là từ cửa miệng chuyên dụng của đám con trai. Bà nội cũng thường nghe Dương Thiên Vỹ nói, Lý Cận Dữ thì tương đối ít phát ngôn từ này, chỉ khi anh quá phiền muộn mới buộc miệng ra một câu như vậy. Lúc đó Đẩu Cúc Hoa còn đeo kính lão xỏ kim, cẩn thận tỉ mỉ luồn chỉ qua kim, cũng thuận miệng học theo câu nói đó, lại bất mãn lải nhải: “Có gì đáng để chửi chứ.”
Lúc đó Lý Cận Dữ sợ đi vệ sinh ngượng ngùng, chỉ đành đợi bà nội ra ngoài dạo mới thức dậy. Đêm đến lại đợi bà nội ngủ say rồi mới xả nước đi tắm, hoặc hút một điếu thuốc.
Anh mất ngủ đêm này sang đêm khác, ngủ không được thì cả đêm ngồi ngoài sân hút thuốc. Bà nội anh ngủ rất ngon, không bị giấc ngủ chập chờn như những người già khác, có chút động tĩnh liền tỉnh giấc, bà nội anh vào giấc sét đánh ầm ầm cũng không dậy, không hay tỉnh giấc nửa đêm. Lúc đó anh vừa mới từ quỷ môn quan trở về, khinh nhẹ mọi thứ, cũng không thích nói chuyện lắm. Đối với bà nội từ đầu đến cuối đều một bộ dạng không mấy quan tâm, nhiều lúc phiền anh còn dạt bà ra, giới hạn của quý ông anh có thể giữ nhưng phong độ của quý ông thì mất sạch. Cực ký chán ghét đuổi bà: “Bà có thể mặc kệ con không?”
Tính tình của bà nội cũng không tốt lắm, thấy cháu trai không dễ dạy bảo, hất cái bát xuống đất: “Mày ăn hay không thì tùy. Mày không phải cháu tao thì tao cũng không dư hơi mà lo cho mày!”
Lý Cận Dữ đang tuổi trẻ hùng hồn, một khi phiền muộn, cũng ném nửa điếu thuốc trong tay xuống: “Vậy sao mẹ ruột con lại không lo cho con!”
Bà nội trước giờ sống tiết kiệm, không thể chịu nổi người khác lãng phí, cũng mặc kệ cậu chủ nhỏ này trước kia tính tình thế nào, trực tiếp nhặt nửa điếu thuốc từ dưới đất lên lại, phủi phủi bụi, nhét lại đầu lọc thuốc vào miệng của Lý Cận Dữ: “Muốn hút thì hút cho hết, lần sau mà còn kiểu hút nửa vời vứt đi, cẩn thận bà cho mày một trận.”
Thực ra tính của cậu chủ nhỏ này cũng không tệ. Mọi người đều khen anh thông minh, có giáo dục nhưng khi bệnh lại giống như một con thú nhỏ bị giam cầm trong lồng vậy, phát ra tiếng gầm vừa bất lực vừa điên loạn. Thực ra dáng vẻ hung tợn nhe nanh múa vuốt này ít ra ở trước mặt bà nội vẫn có chút tiếng nói. Bà nội không sợ sóng gió, nhưng tính khí của bà khá tệ, thuộc dạng sẽ động tay động chân thật, nghe đồn ông nội anh chính là bị bà nội đánh chết như vậy. Tất nhiên đây cũng chỉ là lời đồn trong khu, Lý Cận Dữ biết thực ra ông nội anh là bệnh chết.
Lý Lăng Bạch chưa từng đánh anh bao giờ, bà ta chỉ bạo lực lạnh. Bà nội anh thật sự nỡ ra tay đánh anh, tức giận đánh bộp bộp vào lưng anh, giống như bà ngoại của Thao Minh Tiêu vậy, cầm theo cây chổi lông gà rượt theo Thao Minh Tiêu, tức đến khí sức tràn trề, có thể chạy khắp nửa thành phố Bắc Kinh.
Về sau Lý Cận Dữ dần dần thích nghi, quan hệ giữa anh với bà nội cũng dần hòa hợp hơn, tính của anh cũng ngày một nhẫn nhịn, bà nội anh ngược lại ngày càng khó chịu, chắc là vì những năm gần đây sức khỏe của bà không được tốt, luôn gây phiền phức cho anh, trong lòng bà thấy áy náy, dùng các thể loại mắng chửi để che giấu bản thân.
Lý Cận Dữ cũng không để bụng, giúp bà đóng cửa lại, cũng không rời đi, từ từ tựa lưng vào cánh cửa.
Hai tay anh đút vào túi quần, ngẩng đầu lên, tựa đầu vào cửa, mắt nhìn chằm chằm vào ngói nhà, hiếm khi không biếng nhác, nghiêm túc tựa vào, dường như đang nhớ lại khoảng thời gian sống chung với bà nội trong mấy năm nay. Nụ cười trên môi từ từ lại san bằng, đại não không qua một lần thì không biết, qua một lần rồi thì như đang bật chế độ xem phim vậy, anh kéo một mạch từ đâu đến cuối, so sánh hiện ra. Ban đầu, người bà oai phong, vị anh hùng cái thế này, ngồi mười mấy giờ xe lửa bụi bặm từ Ninh Tuy đến Bắc Kinh để bảo vệ anh, dường như trong phút chốc đã già đi rồi. Mấy năm nay bà bị bệnh, Lý Cận Dữ cũng không cảm thấy bà có gì thay đổi, có lẽ là vì ngày đêm chung sống, anh quá hời hợt rồi. Tất cả dấu vết đều khắc vào tuổi tác, chẳng qua bị bà dùng cát nhuyễn vùi lấp rồi. Gió vừa thổi, dấu vết liền lộ ra, không giấu được sự hao gầy.
Khoảng thời gian này anh chỉ xoay quanh Diệp Mông, đến khi hoàn hồn lại, thực ra bà nội đã một mình đi rất xa rồi, đầu kia là cái gì, khói sương mịt mù, anh nhìn không rõ, đằng sau lớp sương kia là cái gì, dù sao cũng không phải điều anh trông mong.
Lý Cận Dữ có hơi mất kiềm soát nhắm mắt lại, lưng đối diện với cửa, thấp giọng nói: “Bà nội, con sẽ nhanh về thôi. Con đi nhìn một chút là được rồi.”
“Đừng chứ, nhìn nhiều chút vào, tránh để mày về đến lại cả ngày nhớ mong.”
Đẩu Cúc Hoa nói xong, miệng bắt đầu ngân nga một bài hát, lại dậm lên người thêm một lớp phấn thơm, các hạt phấn bay tứ phía, tủ đầu giường cũng chất thành một lớp trắng tinh, nhìn như lớp bụi chất lâu năm vậy.
Một ngày trước đó, Bắc Kinh.
Lương Vận An hẹn gặp Diệp Mông, hiếm khi hôm nay anh ta không đeo kính, đổi sang kính áp tròng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là phẳng, nút áo gài chỉnh tề, nhìn vào lại trẻ thêm vài tuổi.
“Đi xem mắt hả?” Diệp Mông cười hỏi.
Lương Vận An thở dài, mà đúng thật: “Hết cách rồi, người nhà nôn nóng, cả ngày niệm một mớ chú, dù thế nào cũng phải đi gặp cô gái đó thôi.”
“Thế nào? Thích hợp không?”
Mặt của Lương Vận An hơi ửng đỏ, xem ra rất có thiện cảm rồi: “Cũng được, cũng không biết người ta có thích công việc của tôi không, người ta là bác sĩ khoa ngoại.”
Hiếm khi Diệp Mông nhìn thấy anh ấy lộ ra dáng vẻ thiếu tự tin này: “Trước đây chưa từng hẹn hò sao?”
“Từng hẹn hò, năm năm, chia tay rồi.”
Diệp Mông cũng không hỏi sâu nữa. Ngược lại Lương Vận An lại ngơ người, cho rằng dù thế nào cô cũng sẽ hỏi thêm câu quen nhau năm năm rồi sao lại chia tay: “Con người cô đúng là dễ khiến người ta bị đánh bại đó.”
Diệp Mông cười cười nhấp một ngụm nước: “Xin lỗi, thói quen cá nhân, tôi không thích nghe người ta nói chia tay, luôn cảm thấy điềm không lành.”
Lương Vận An ngạc nhiên: “Không ngờ cô cũng tin phong thủy.”
Diệp Mông nói vẫn chừa đường lui: “Làm về ngành văn hóa phẩm, ít nhiều cũng tin chút ít, ăn được là nhờ cơm phong thủy, không thể nói là tín ngưỡng, ít nhiều có lòng thành kính với thần Phật.”
Lương Vận An gật gật đầu, gõ gõ lên bàn: “Trở về vụ án.”
Ba giờ sáng ngày mười bảy Vương Hưng Sinh rời khách sạn, sau khi lên chiếc xe Toyota thì đến Cửu Môn Lĩnh, sau khi xuống xe thì mất tích, sau đó phía cảnh sát không tìm được bất kỳ dấu vết gì về ông ta và cô thư ký trong camera giám sát. Cho đến chín giờ sáng ngày mười tám có người báo cảnh sát, phát hiện thi thể của ông ta trong xưởng xe.
Đây chính là toàn bộ mốc thời gian hiện giờ của vụ án. Vì quan hệ xã hội của Vương Hưng Sinh rất phức tạp, càng đào sâu điều tra càng phát hiện quá nhiều câu đố, thế nên chỉ đành bắt tay từ mốc thời gian, mò từng chút một.
“Khẳng định ngày mười bảy sau khi ông ta đến Cửu Môn Lĩnh thì không rời khỏi hả?”
Lương Vận An không chắc lắm, nói theo sự thực: “Khối lượng kiểm tra quá lớn, không loại trừ có sơ sót.”
Nếu ông ta không hề rời khỏi Cửu Môn Lĩnh, cả một ngày mười bảy ông ta ở đó làm gì? Hoặc là, cho là ông ta có rời khỏi Cửu Môn Lĩnh thì lại đi đâu nữa? Tại sao cuối cùng lại trở về nơi đó?
“Trên người họ không có dấu vết đánh nhau, cũng có nghĩa là ở hiện trường không xuất hiện người thứ ba.”
Diệp Mông lại hỏi: “Khẳng định xưởng xe không có camera sao?”
Lương Vận An nói: “Chắc chắn, bên trong và bên ngoài đều đã kiểm tra kỹ, ngoại trừ camera của phòng bảo vệ ngoài cửa còn sử dụng được, những cái khác đều hỏng cả.”
“Phòng bảo vệ?”
“Ừ, chúng tôi kiểm tra rồi, không có manh mối hữu dụng.” Lương Vận An nhấp một ngụm nước, đột nhiên nhớ ra, “À” một tiếng, vội vàng nuốt xuống, nói: “Hôm qua tôi lên Sở cảnh sát thành phố, lật lại chi tiết hồ sơ vụ án của mẹ cô, cô có biết vụ án của mẹ cô lúc đó, thực ra có một nhân chứng.”
Diệp Mông vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này màn đêm đang dần buông xuống, các hàng quán trên đường lần lượt bày bán, đèn neon chiếu sáng các dãy nhà cao tầng ở trung tâm CBD, nghe được lời nói của Lương Vận An, cô tức khắc quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc, chứng tỏ cô không hề biết điều này.
Điều này nằm trong dự đoán của Lương Vận An, anh say sưa kể lại cho cô nghe: “Đoạn đường Cửu Môn Lĩnh này, vào tám năm trước chưa được cải tạo thành đường lộ, vẫn là đường núi hoang sơ, không có camera giám sát, nên nơi này trở thành căn cứ đua xe của bọn con nhà giàu, đặc biệt là vào hai ba giờ sáng, các cậu chủ trong thành phố nếu có ân oán gì cần giải quyết sẽ đến nơi đó.”
Núi Cửu Môn trực thuộc đoạn đường núi nguy hiểm nhất của khu Hạc Sơn, cả con đường có mười chín khúc rẽ 180 độ, đường hẹp cua khó. Thời đó vẫn chưa lắp hàng rào bảo hộ, một bên là vực thẳm đá thô hiểm trở, một bên là vách núi hừng hững cao chọc trời, chạy trên đó cảm giác như cưỡi mây đạp gió vậy. Những tài xế chắc tay lái xe mười mấy năm khi qua đoạn đường này đều sẽ tuân thủ bấm còi inh ỏi. Ngoài mấy đứa con nhà giàu thích tìm kích thích ra, không ai dám gây sự trên con đường này. Sau đó xảy ra chuyện, đám con nhà giàu không gánh nổi, cảnh sát đã niêm phong con đường này. Năm ngoái mới bắt đầu sửa đường mở rộng ra, nhưng vẫn còn rất nhiều khúc cua nhỏ chưa lắp camera.
Lương Vận An nói: “Nhân chứng đó, đến báo cảnh sát vào ngày hôm sau sau ngày mẹ cô xảy ra chuyện.”
“Đã nói gì?”
Diệp Mông không biết tại sao, mí mắt giựt liên tục, nhịp tim đập nhanh, tai ong ong, phút chốc dường như không còn nghe rõ nữa.
Lương Vận An hai mươi sáu tuổi, nhìn vào gương mặt ngâm đen, chín chắn trầm tĩnh nhưng thực tế anh nhỏ hơn Lý Cận Dữ một tuổi. Anh vừa tốt nghiệp trường cảnh sát thì được phân đến khu Hạc Sơn này. Có lẽ không quen việc mặc áo sơ mi chỉnh tề thế này, một bên vụng về cúi đầu cởi bớt nút áo, một bên nói: “Hắn nói lúc đó hắn nhìn thấy có hai người, ngồi ở ghế lái phụ là một người đàn ông.”
Diệp Mông hơi nhíu mày: “Hắn xác nhận rồi hả? Tại sao lúc đó cảnh sát không có nói với tôi?”
Lương Vận An gở xong nút áo cuối cùng cũng thoải mái hơn rồi, ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cảnh sát sẽ không nói với cô đâu.”
Diệp Mông chau mày lại, tư thế ngồi dần cứng đơ: “Tại sao?”
“Vì ngày hôm sau hắn lại phủ nhận rồi, nói là bản thân nhìn nhầm biển số.” Lương Vận An nói.
“Hiện giờ người đó đang ở đâu? Tôi có thể liên lạc được hắn không?”
“Trên hồ sơ chỉ để tên ký tự, để tối tôi về xem kỹ lại.”
Tối đó, Lương Vận An không gọi lại cho cô, cho đến trưa ngày hôm sau, đúng lúc Diệp Mông phải đi gặp chủ tịch của Tân Hà. Khách này cô đã theo hai năm rồi, chủ tịch Vu Văn Thanh này có thể xem là một nhà sưu tầm đồ cổ kỳ cựu, trong ngành rất có tiếng tăm, buổi đấu giá mùa Thu năm ngoái tại Gadro nước Pháp, ông đã thu hồi được “Bát Thanh Hoa” trị giá hai trăm triệu. Cho dù không thể hợp tác, cũng có thể kết bạn với ông Vu.
Nhưng hiển nhiên, Vu Văn Thanh không để mắt đến cô nhóc tóc vàng như cô, càng không xem trọng công ty Vạn Hưng bé tí của họ. Diệp Mông vừa lên xe, chiếc xe vừa chầm chậm dời vị trí, trợ lý đang ôm trong tay một mớ hồ sơ hỗn loạn, ngồi ở ghế lái phụ, nhấc điện thoại lên: “Cảnh sát Lương.”
Diệp Mông nghiêng đầu, vén tóc qua một bên, nhét tai nghe Bluetooth vào nói: “Giúp tôi kết nối Bluetooth.”
“Tôi tra được rồi.” Lương Vận An đang ăn cơm trong căn tin, đầu dây bên kia toàn là tiếng mâm cơm loảng xoảng va chạm nhau: “Hình như hiện giờ người này không còn ở Bắc Kinh nữa, hộ khẩu cũng chuyển đi rồi.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh vào đường lộ, thực ra kỹ thuật lái xe của Diệp Mông cũng chỉ ở mức trung bình, không ngừng đạp phanh, cô trợ lý ngồi bên cạnh rung cầm cập, hai tay nắm chặt dây an toàn, nói nhỏ với cô: “Chị, chị lái xe không nhìn kính chiếu hậu bên em sao?”
Diệp Mông nhìn qua cô ấy: “À, quên mất.” Nói xong như có như không nhìn qua gương chiếu hậu.
“…”
Ngay sau đó, cô hỏi Lương Vận An: “Họ tên là gì?”
“Ừm…” Lương Vận An đang nhai cơm trong miệng, không tập trung lắm, chỉ nhìn theo tên vào số chứng minh trên giấy, nói: “Lý Cận Dữ.”
Diệp Mông cứ ngỡ là đồng âm, hoặc có thể là do bản thân mình quá nhớ anh rồi, nên nghe lầm. Cô rất nghi ngờ do tai mình có vấn đề, thẳng thừng vứt tai nghe đi, bảo cô trợ lý bật loa ngoài, cố gắng kiềm lại tim đang đập thình thịch của mình, bình tĩnh hỏi lại: “Viết thế nào?”
Nhưng giọng cô trở nên lạnh đi, tiếng nói ghì chặt, dường như giây tiếp theo sẽ đứt vậy.
Lương Vận An qua đường truyền không cảm giác được cô đang căng thẳng, vừa cúi đầu cho cơm vào miệng vừa tách giải chữ cho cô: “Lý từ “Mộc” với “Tử”, chữ Cận có chữ “Cách” bên cạnh, Cách trong cách mạng, Dữ trong đảo dữ.”
Diệp Mông đạp phanh gấp, trực tiếp đậu xe bên lề: “Lương Vận An, gửi số chứng minh thư của người này sang cho tôi, cảm ơn.”
Cô trợ lý nhìn khí sắc của cô, có chút đứng ngồi không yên, nhỏ tiếng hỏi: “Chiều nay chúng ta có đi nữa không?”
Diệp Mông một tay đặt trên vô lăng, một tay bấm điện thoại, mặt đanh lại: “Tại sao lại không đi.”
Di động vang lên tiếng ding dong, Lương Vận An gửi tin nhắn đến. Diệp Mông lục lại hình chụp chứng minh mà Lý Cận Dữ hôm qua vừa gửi mình ra, đối chiếu lại.
Lý Cận Dữ.
110105199310280058
Đêm đó, Lý Cận Dữ đưa Đẩu Cúc Hoa đến nhà của Từ Mỹ Lan.
Cửa lớn mở ra, Từ Mỹ Lan đang ở trong bếp, chỉ bảo cô út nấu cơm, cô út chê bà phiền: “Rốt cuộc con làm hay mẹ làm vậy? Không ăn thì thôi.”
Từ Mỹ Lan: “Nói chuyện với mẹ mình như vậy hả, vô giáo dục.” Vừa quay đầu qua, nhìn thấy Lý Cận Dữ đẩy xe lăn cho Đẩu Cúc Hoa đang đứng ngay cửa, mỉm cười nhiệt tình chảo hỏi: “Bé yêu đến rồi, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Lý Cận Dữ đẩy Đẩu Cúc Hoa qua đó: “Ngày mai cháu đi Bắc Kinh một chuyến…”
Từ Mỹ Lan cười cười cắt ngang: “Bà biết rồi, Mông Mông có gọi điện về báo, cháu ở đó chơi thêm vài ngày, bà nội cháu cứ yên tâm giao cho nhà bà.”
Từ Mỹ Lan cười lên rất giống Diệp Mông, đôi mắt cong cong, vừa dịu dàng lại mang nét tinh nghịch.
Lý Cận Dữ không về vội, ngồi lại với bà nội một lúc, bà nội anh ở trong phòng ăn bận chỉnh chu cả một ngày, trang trí bản thân mình giống như một món quà vậy. Nhưng lúc này nhìn thấy Từ Mỹ Lan lại cảm thấy có chút ngại ngùng, không nói câu nào. Thi thoảng lại dùng mắt lườm anh, Lý Cận Dữ cảm thấy mắc cười, trêu bà: “Mắc cỡ hả?”
“Mắc cỡ khỉ gì.” Đẩu Cúc Hoa mắng lại.
Từ Mỹ Lan nghe thấy, “hả” một tiếng. Đẩu Cúc Hoa tức khắc tắt đài: “Không… Không có gì.”
Lý Cận Dữ đột nhiên phát hiện, thực ra bà nội rất thích Từ Mỹ Lan, ánh mắt bà nhìn Từ Mỹ Lan, có chút giống đang nhìn nữ thần của mình vậy.
Lúc Diệp Mông gọi điện về, Lý Cận Dữ đang trò chuyện với Từ Mỹ Lan, nói chưa được vài câu thì đã cúp máy. Đến khi gọi lại thì Diệp Mông lại đi tắm rồi.
Cuối cùng đợi sau khi Lý Cận Dữ ra khỏi nhà của Từ Mỹ Lan.
Hai bên mới liên hệ nhau được, Lý Cận Dữ một tay đút túi quần, một tay đưa điện thoại lên tai nghe, đôi chân thong thả bước xuống lầu, than thở nói: “Hai chúng ta có lệch múi giờ sao? Tại sao luôn bỏ lỡ?”
“Tôi cũng muốn biết đây, tại sao luôn bỏ lỡ.”
“Sao vậy?” Lý Cận Dữ đứng ở góc tối của khu chung cư, không bước tiếp nữa.
Diệp Mông bí bách của một ngày nay, cuối cùng cũng không kiềm được, nói ra: “Vụ án của mẹ tôi, tại sao cậu biết nhưng lại không nói nửa chữ với tôi?”
Lý Cận Dữ ngây người: “Cái gì mà vụ án của mẹ chị?”
Diệp Mông hít một hơi, dường như đây là sự nhẫn nại sau cùng của cô: “Mẹ tôi, Cửu Môn Lĩnh, chiếc xe tự sát. Cậu đã nhớ ra chưa? Lúc đó cậu báo án nói trong xe của mẹ tôi còn có một người khác.”
Lý Cận Dữ im lặng, dường như qua một thế kỷ dài dằng.
Diệp Mông không còn kiên nhẫn: “Nói đi!”
Một lúc sau, nghe thấy đầu dây bên kia, tài xế bấm còi “tin tin tin…” inh ỏi, mới nghe được tiếng nói của Lý Cận Dữ lẫn với tiếng gió và tiếng còi.
“… Tôi chẳng có gì để nói, tôi thật sự không biết vụ án ở Cửu Môn Lĩnh là mẹ chị.”
Diệp Mông: “Được, tôi xem như cậu thật sự không biết, vậy lúc đầu sao lại đi báo án, sau đó tại sao lại nói bản thân nhìn nhầm biển số?”
Lý Cận Dữ men theo đèn đường đi ngược lại, cuối cùng dừng lại bên đường.
“… Tôi thật sự đã nhớ nhầm.” Anh vẫn nói như vậy với Diệp Mông.
Diệp Mông thầm nghĩ, có phải bản thân đã quá nuông chiều anh rồi không: “Lý Cận Dữ, có phải cậu đang đánh cược tôi không nỡ tức giận với cậu không?”
Lý Cận Dữ thật sự không biết vụ án này có liên quan đến mẹ của cô, Diệp Mông cũng chưa từng nói với anh. Lúc đầu anh cũng có tìm Phương Nhã Ân hỏi thăm nghe ngóng thử, nhưng Phương Nhã Ân hoàn toàn không biết lúc đó ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói mẹ cô tự sát. Hơn nữa cô cũng chưa từng nhắc đến địa điểm Cửu Môn Lĩnh này.
Trong lòng Lý Cận Dữ hiểu rất rõ, hiện giờ trong lòng Diệp Mông, mẹ cô vẫn quan trọng hơn hết.
Kết hôn với Diệp Mông lâu vậy rồi, anh phát hiện bản thân đắm chìm trong hạnh phúc được ở bên cô, thậm chí có những lúc ích kỷ cố ý bỏ qua những sự trùng hợp có thể xuất hiện trong đầu anh.
Anh phát hiện bản thân anh chẳng phải người tốt lành gì. Trước đây không phải, bây giờ cũng không.
“Chị trút giận đi, tôi nhận.” Anh nói.