Tiên đế Lý Dục vừa băng hà, Lý Thiên Thành đăng cơ làm hoàng đế ở tuổi hai mươi lăm.1
Thuở ban đầu Dục Quốc rất ổn, cho đến khi có sự nắm quyền từ Lý Thiên Thành, bách tính không có một ngày tháng bình yên. Quân vương ăn chơi sa đọa, nhiễu loạn lòng dân.
Lý Thiên Thành chỉ thuận mắt cái gì là phải lấy cho bằng được, hắn giết người vô cớ, lạm sát vô tội, giáng lên đầu bách tính những trận đòn roi.1
"Hôm nay hoàng đế lại ban hành tô thuế mới." Một lão nông dân thở dài ảo não.
Triều đình mỗi tháng đều thay đổi tô thuế một lần, cho đến nay có đủ thứ loại thuế, buôn bán làm đủ thứ chuyện gì cũng tăng lên gấp bội.1
Những người không có ruộng phải đi thuê từ các địa chủ khác, bọn họ được nước thì lấn tới tăng giá bóc lột. Thuế của triều đình lại quá cao, những người như bọn họ không thể làm gì được. Ngay cả lúa thóc cũng mang đi hết, trong nhà chẳng còn gì ngoài mấy hạt thóc lép xác xơ.1
Không dùng được cũng không thể sống, không thể gieo trồng thì lấy đâu ngân lượng để nộp thuế tiếp theo?
Có những người không thể làm được gì nên có thể yên lặng chờ cái chết đến gần. Không lương thực, hạn hán cũng đến dần.1
Triều đình đã không viện trợ còn hết lần này đến lần khác thay đổi chính sách bưng biền, tô thuế chồng chất, ngay cả chết cũng phải đóng thuế đất đai.1
Nỗi thống khổ của bá tánh có kêu cỡ nào cũng không ai thấu, Lý Thiên Thành tên hôn quân vô đạo, đã bao lần bị dân chúng nguyền rủa nhưng vẫn còn sống rất tốt.
Hắn sống trên xương máu của những nông dân yếu thế, hắn sống trên những nỗi đau mà bọn họ phải chịu.
Đời trước tiên đế Lý Dục thương dân như con, đối với bách tính trong thiên hạ hết mực yêu thương. Cho đến khi Lý Dục băng hà, Lý Thiên Thành đăng cơ thì đã hoàn toàn thay đổi.
...
Hoàng cung.
"Truyền chỉ của trẫm phong Trần Trung Nhi làm quý phi, bảo Trần Trung Liêm ngày mai mang nhi nữ của lão đến đây!"
Dưới điện không ngừng bàn tán.
"Ta nghe nói nhi nữ của Trần tướng quân đã có hôn ước rồi." Thái sư thẫn thờ nhìn Chung thái phó, biểu tình là hỏng rồi.
"Ta nghe nói đã chuẩn bị ngày lành tháng tốt để thành thân, hoàng thượng làm như vậy chẳng khác nào cướp tân nương?" Chung thái phó thở dài một hơi, hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại muốn cướp thê tử của thường dân.
Thiên hạ truyền tai nhau chuyện này thì phải làm sao?
Lý Thiên Thành nhướng mày nhìn biểu tình của bọn họ, việc hắn muốn làm mà lại có kẻ bàn tán xôn xao.
Rầm thật lớn.
Lý Thiên Thành tức giận đập bàn một phát, khuôn mặt nhăn nhó gằn giọng.
"Quyết định của trẫm các ngươi có ý kiến gì?" Hắn to tiếng chống cằm nói, thử xem có ai dám phản bác lời hắn.1
Phía bên dưới lại lần nữa xôn xao.
"Phải làm sao đây, Trần tướng quân mà biết chuyện, ông ấy sẽ điên lên mất!"
"Hôn ước đã định sẵn thuở nhỏ, cả hai cũng đã có cảm tình sâu đậm, hiện tại hoàng thượng muốn người thì làm thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, kính mong người suy xét lại, chuyện Trần tiểu thư sớm đã có hôn ước thuở nhỏ. Cả hai đã cảm mến từ lâu, ngày lành cũng đã ước định, chuyện này,..." Chu thái úy không chờ được mà lên tiếng.
Đáp lại ông không phải là sự đồng tình của hắn, Lý Thiên Thành nghe những lời này càng hứng thú hơn.
"Có hôn sự rồi sao?" Hắn nhếch miệng nói, mắt khẽ động nhìn xuống bên dưới.
Khắp điện vang lên tiếng nói xôn xao to nhỏ, nói rằng: Hoàng thượng muốn cướp tân nương, chỉ trách Trần tiểu thư quá xinh đẹp, nhan sắc vốn mỹ miều làm hoàng thượng say đắm, Trần tướng quân phải làm sao đây?1
Khắp điện toàn những lời bàn tán, tất cả đều lọt vào tai hắn. Lý Thiên Thành biết chứ, nhưng hắn là muốn thỏa lòng thích thú, thứ gì đã bị hắn nhắm trúng thì suốt đời cũng là của hắn.
Bàn dân trong thiên hạ dưới quyền của hắn, bọn họ không có quyền lên tiếng phản bác. Hắn muốn thế nào thì là thế đó, một chút cũng không được thiếu.
"Các khanh im lặng, ý trẫm đã quyết."
Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng bọn họ biết ý của hắn sẽ không thể thay đổi.
"Hoàng thượng xin hãy suy xét!"
Những tiếng van xin đồng loạt vang lên, nhưng đáp trả họ là sự im lặng đến đáng sợ. Không để bọn họ tiếp tục cầu khẩn, hắn đã đứng lên phất áo bỏ đi.
Trên điện bây giờ chỉ còn lại các quan thần không biết làm gì, hoàng đế vô đạo đã biết từ lâu, nhưng hắn mãi gieo lên đầu bách tính những thống khổ như vậy. Một ngày nào đó liệu còn có ai có thể chịu được?
"Đám người ngu ngốc muốn lo chuyện bao đồng, nực cười thay cho cái gì gọi là duyên tiền định, ước hẹn đã định sẵn. Thứ mà trẫm muốn không có gì là không thể!" Hắn bậc cười khinh miệt.
Những thứ mà hắn đã quyết không có ai có thể thay đổi được nó, ngay cả hắn.
Một quân vương không thể nói hai lời, một khi ý định đã quyết là phải thực hiện được nó, không có một ai có thể làm xáo trộn mọi thứ.
...
Trần gia tiếp nhận thánh chỉ, trên dưới đều không còn sức sống.
Trần tiểu thư nghe tin thì lệ đẫm mi mục, nàng không thể thay lòng đổi dạ, nàng đã nguyện thề với trời cao, hứa với lòng mình chỉ yêu một mình Lam Khanh Y, đến nay hoàng thượng thượng giáng xuống một đòn chí mạng, khiến cho nàng đau khổ biết bao nhiêu.1
Trần Trung Liêm nghe tin lập tức thúc ngựa đến thành Tôn Châu, chỉ mong sao được hoàng thượng đồng ý, tha cho con gái ông một mạng.
Nhưng cuối cùng khi đến đó chỉ nhận được một câu: Bảo Trần Trung Nhi chuẩn bị, ngày mai phải đến đây! Trần Trung Liêm nghe xong thì bàng hoàng trở về. Đứng trước cửa lớn không dám vào trong.
Ông phải nói như thế nào với nhi nữ đây? Nói với nàng rằng tên hôn quân đó không đồng ý, nói với nàng rằng hãy đến đó đi? Ông không thể làm như vậy được, đã biết quân vương vô đạo, ai lại đi mang con mình giao cho hắn?
"Trung Nhi, con và Khanh Y mau trốn đi, nếu không ngày mai hắn cho người tới, các con nhất định không sống yên thân!" Trần Trung Liêm thương yêu nhi nữ, ông chỉ có thể giúp nàng bỏ trốn mà thôi.
"Phụ thân, con không thể bỏ mặc người lại được, hắn là một tên vô pháp vô thiên, nhỡ mai khi con đi rồi, hắn có thể sẽ giết chết người." Nàng khóc nức nở không muốn rời đi.
Mấy ai không biết hắn là một tên cẩu hoàng đế? Hắn làm chuyện gì đều không lường trước hậu quả, nàng có hai mạng cũng không thể để hắn lăn nhục.
Ý Trần Trung Liêm quá kiên quyết, Trần Trung Nhi cũng không muốn trái lời thề.
Ngày hôm sau khi Lý Thiên Thành tìm đến, Trần Trung Nhi sớm đã cao chạy xa bay. Lý Thiên Thành tức giận sai người tìm kiếm, quyết tìm cho được hai kẻ đê tiện.
"Hay cho Trần tướng quân trước giờ tận trung, hôm nay lại muốn khi quân phạm thượng?" Hắn nhướng mày nhìn ông, khuôn mặt không nhìn ra giận dữ.
"Hoàng thượng, xin người tha cho nhi nữ của thần, người có muốn chém muốn giết cũng được, chỉ xin người đừng bắt Trung Nhi vào cung..."
Hắn không trả lời chỉ im lặng uống trà, mặc kệ Trần Trung Liêm có nói ra sao, nói nhiều như thế nào cũng không lọt vào tai.
"Bẩm hoàng thượng đã tìm được bọn họ!"
Hắn nhếch miệng đặc tách trà xuống, nhẹ nhàng chắp tay phía sau đứng lên nói.
"Lôi hai kẻ đê tiện đó vào cho trẫm!"
Trong thoáng chốc đã áp giải Trần Trung Nhi và Lam Khanh Y vào trong.
"Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã tìm được hai người họ ở gần cổng thành!"
Hắn bước đến gần bóp cổ nàng, ánh mắt dữ tợn nói.
"Hay cho đám người các ngươi muốn kháng chỉ?"
"Ngươi là cẩu hoàng đế, khụ... khụ, sớm đã biết bọn ta đã có hôn ước, một lòng có nhau, ngươi vậy mà không biết liêm sỉ, còn muốn ép ta vào cung? Khụ... Lý Thiên Thành, ngươi là một tên cẩu hoàng đế."
Hắn cười cười buông nàng ra.
"Cẩu hoàng đế sao?" Hắn cười thật lớn, ánh mắt hiện lên tơ máu nhìn bọn họ, trên đời này hắn ghét nhất là những kẻ tự cho mình là nhất không muốn cúi đầu trước hắn.
"Trần Trung Nhi, để ta xem hôm nay ngươi còn mạnh miệng được bao nhiêu, người đâu. Mau giết chết tên khốn kiếp đó cho ta."
"Không được!" Trần Trung Nhi thống khổ chạy về phía Lam Khanh Y, nhưng đã muộn rồi...
Hực.
Thanh kiếm cắm sâu vào lòng ngực, Lam Khanh Y thoi thóp khuỵu xuống.1
"Trung Nhi,... ta không được rồi..." Vết thương không ngừng rỉ máu, trong thoáng chốc đã ướt đẫm y phục.
"Không mà, Khanh Y, chàng không được chết... Không phải chàng đã nói sẽ bái đường cùng ta sao?"
Lam Khanh Y đau khổ nhìn người thương, ngay cả hứa hẹn cũng không thể giữ được rồi.
"Trung Nhi, kiếp này không chung vẹn,... nguyện hẹn kiếp sau..." Nói đến đây thì hoàn toàn tắt nghẽn, Lam Khanh Y đã trút ra hơi thở cuối cùng.1
"Trần Trung Nhi nàng nhìn xem, hắn ta bây giờ đã chết, nàng chỉ còn có thể ở bên ta, ngay giờ phút này nhanh chóng về đây. Nếu không,..."
"Về bên ngươi?" Trần Trung Nhi cười lớn, hay cho một bậc đế vương lại hành xử không bằng cầm thú.
"Trần Trung Nhi ta chỉ yêu duy nhất một mình Lam Khanh Y, nếu như chàng đã không thể cùng ta tiếp nối nhân duyên, ngay lúc này đây cũng không cần sống tiếp." Nói xong thì đoạt lấy thanh kiếm, một đường cắt xuống.
Máu tươi không ngừng chảy ồ ạt xuống, Trần Trung Nhi thà chết không khuất phục.
Ngày hôm đó cả Trần gia đều bị bắt giam vào ngục tối. Trần Trung Liêm thì ngất xỉu khi chứng kiến cái chết của con mình.
Triều đình lại thêm một phen chấn động, Lý Thiên Thành thì vẫn xem như không có gì. Hắn ban chỉ nói Trần gia phản nghịch, Trần Trung Nhi âm mưu theo nhân tình bỏ trốn, cả hai đều bị hắn ép chết rồi.
Chết rồi cũng tốt, thứ mà hắn đã không có được thì bất cứ ai cũng đừng hòng.