Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nâng tách trà, động tác mềm dẻo từ từ thổi nguội rồi nhấp xuống một ngụm.
Bộ dạng vô cùng điềm tĩnh, như không xem Diệp Vân Âm là gì ở trong mắt.
Nàng ta từ lúc đặt chân vào cánh cửa Từ An cung, chưa từng nói một tiếng thỉnh an hoàng hậu. Từ đầu tới cuối luôn xem Diệp Vân Âm chẳng ra gì, ngay cả câu nói cho có lệ cũng không thấy nói ra.
Bỗng nhiên, một tiếng rầm lớn phát ra, phá vỡ bầu không khí im lặng.1
"Hỗn xược!" Diệp Vân Âm tức đến xanh mặt, hai mắt đỏ rực nhìn nữ nhân không có phép tắc.
"Ai nha... hoàng hậu, người đây là muốn gì?" Nàng ta cười khinh hỏi, mặc cho người đối diện đã phẫn nộ đến mức, muốn xé toạc nàng ta ra.
Chưa kịp để Diệp Vân Âm cấu xé, thì người trẻ tuổi lần trước đã xuất hiện, hắn ta đứng ngay bên cánh cửa, khoanh tay nhìn động tác của Diệp Vân Âm.
Thật hung tợn, quả thật là nữ nhân của Lương Quốc, chỉ có điều... Diệp Vân Âm chỉ dám diễu võ dương oai với người chưa rõ lai lịch, gia thế nhỏ bé mà thôi.
Còn nữ nhân đang ngồi tại đây chính là nữ nhân do đại hãn sai tới, mục đích muốn nắm thóp Lý Thiên Thành.
Nếu như nàng ta có mệnh hệ gì, đại hãn chắc chắn không bỏ qua.
"Nương nương, chẳng lẽ người định xé xác Liễu Yến hay sao?" Người trẻ tuổi cười cười nói, không để lộ bất cứ biểu cảm gì.
Giọng nói tiếp tục vang lên, nhưng lần này vô cùng giá lạnh.
"Đại hãn đã nói, từ nay nhiệm vụ của người nếu mãi chẳng thành, vậy thì đành để Liễu Yến thay người tiếp tục hành sự!" Hắn vừa nói vừa đi tới, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này Liễu Yến kia cũng mỉm cười nói với hắn.
"Tiểu đệ đệ, ngươi thật biết bảo vệ mỹ nhân nha! Tỷ tỷ sẽ không để ngươi phải chịu thiệt đâu!" Liễu Yến lúc này không nhịn được mà giở trò chọc ghẹo, bất giác nắm lấy tay thiếu niên trẻ tuổi.
"Ôi... da tay cũng mịn màng như vậy, tỷ tỷ thật không muốn hiến thân xác cho cẩu hoàng đế..."
Nàng ta vừa nói vừa bĩu môi tiếc nuối, một làn da mịn màng như vậy, da thịt của thiếu niên quả thật khiến người khác phải mê mẩn.
Thật sự muốn cắn một miếng, mang thiếu niên này nuốt xuống, để hắn và nàng hòa quyện thành một.
Nhận thấy Liễu Yến có hơi quá phận, lập tức thiếu niên liền thay đổi sắc mặt, đồng thời liếc nàng ta một cái.
Ánh mắt lạnh lẽo khiến cho Liễu Yến phải cách xa một bước.
"Không động thì không động, chắc ta thèm chắc!" Nói rồi lập tức di chuyển sang chỗ Diệp Vân Âm.
"Ôi... hoàng hậu nương nương đây sao? Liễu Yến còn tưởng... mẫu nghi thiên hạ đáng ra phải xinh đẹp tuyệt trần mới phải... trước đây nghe đại hãn nói, Diệp Vân cái gì đó chính là đại mỹ nữ của Lương Quốc!"
"Vậy mà đến khi tận mắt chiêm ngưỡng, hóa ra cũng giống như nữ nhân bình thường, xem kìa, ôi da chỗ này cũng chảy xệ xuống rồi, trán cũng có nếp nhăn, đã vậy mắt của người là mở mắt mà ngủ sao?"
"Sao có thể thâm đen đến mức này, người còn không mau soi gương đi! Chẳng trách, quanh năm suốt tháng không thấy hoàng thượng ghé qua... thì ra... là chán cái bộ dạng này... rồi nhỉ?"
Câu nói ngày một châm chọc, thành công khiến Diệp Vân Âm tức điên hét toáng: "Cút đi, cút hết đi!"
Thiếu niên làm bộ không nghe thấy gì, một mực muốn xem kịch hay.
"Cút? người bảo ai cút, ta là Liễu Yến là người do đại hãn, chính là nghĩa phụ của người mời đến giám xác hành tung của hoàng hậu người đây! Đồng thời thay người làm những chuyện mà người mãi không làm được!" Liễu Yến càng nói càng sảng khoái, chẳng màn đến ai đó có hận cũng chẳng thể làm gì được.
"Đại hãn? Ngươi lấy ngài ấy ra để lăng mạ ta sao?"
Diệp Vân Âm tức giận hất thẳng tách trà vào mặt Liễu Yến, chẳng để cho nàng ta có cơ hội tiếp tục lớn mật.
"Ngươi... ngươi..." Liễu Yến ôm nửa khuôn mặt tức giận chỉ tay vào mặt Diệp Vân Âm, trong miệng không ngừng mắng.
"Vừa già vừa hung hăng, chẳng phải là ghen tị với ta sao? Đáng ghét, bảo sao đại hãn không chờ được!"
"Duệ Ảnh, còn không mau mang kẻ điên này ra ngoài, hoặc là muốn cả hoàng cung này đều nghe thấy có một nữ nhân lạ mặt điên cuồng la hét?" Giọng nói Diệp Vân Âm vô cùng lạnh nhạt, chẳng lo lắng Liễu Yến sẽ báo lại cho đại hãn hay biết.
Dù sao đã bước vào hoàng cung rồi thì nên biết ai mới là người quản hậu cung, đừng ở đó lấy danh nghĩa đại hãn ra để chọc tức nàng.
Xử lý một nữ nhân lạ mặt, dễ như trở bàn tay, chỉ là... nàng không muốn tự mình động thủ.
...
Thư phòng.
Trong lúc Lý Thiên Thành đang hăng say xử lý công vụ, lúc này Tàu công công đã gấp gáp xong vào.
"Hoàng thượng, hoàng hậu không biết từ bao giờ đã mang một nữ nhân đến tiến cung, điều này thật lạ..." Tàu công công lo lắng trong cung lại sắp có chuyện, liền nhanh chóng quay về báo tin.
Trước nay hậu cung chẳng mấy thuận hòa, hơn nữa hoàng hậu chưa bao giờ đối tốt với phi tần trong cung.
Ai ai cũng rõ, hoàng hậu căm phẫn nhất chính là nữ nhân lén lút câu dẫn hoàng thượng.
Chỉ riêng lần này, trong cung xuất hiện một Liễu Yến, lại còn có lai lịch bất thường, chẳng rõ nàng ta đến từ đâu.
Một nữ nhân có dung mạo tuyệt trần lại nói từ nhỏ vốn là cô nhi, ai có thể tin được đây?
Lý Thiên Thành đặt xuống bút còn đang loang lổ mực, hắn ngả người ra sau trầm giọng hỏi: "Nữ nhân đó đang ở đâu?"
Tàu công công nghe vậy liền đáp: "Nô tài nghe nói là ở Từ An cung cùng hoàng hậu!"
Hắn nhíu mày hỏi: "Rất thân sao?"
Tàu công công ngại ngùng nói: "Nô tài không biết, nhưng lần đầu tiến cung đã cùng hoàng hậu ở một chỗ, như vậy chắc là đã quen từ trước!"
Nghe vậy làm cho Lý Thiên Thành khó chịu hơn, bắt đầu tư giây phút nào, mà người nhỏ nhen như Diệp Vân Âm lại kết giao cùng một người có thân phận vô cùng thấp hèn.
"Trẫm muốn biết, Liễu Yến rốt cuộc là ai!"