Từ lúc có sự xuất hiện của Sở Diên, khoảng cách giữa nàng và hoàng thượng ngày càng xa cách hơn, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng khó khăn.
Mâu thuẫn giữa các quý nhân khác khiến trong cung không lúc nào yên ổn, tranh đoạt sủng hạnh của hoàng thượng là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời.
Để giữ được một khuôn mặt xinh đẹp, các phi tần đó không ngại đến việc dùng cấm dược, cải thiện quầng thâm và nếp nhăn trên khuôn mặt, ngày ngày bôi son, điểm phấn, trên khuôn mặt như cũ một vẻ.
Nghe nói hoàng thượng thích Sở Diên, các phi tần đó liền rủ Sở phi cùng uống trà, hẹn y cùng ngự uyển. Các cung nữ và thái giám khác cũng muốn nịnh bợ vị chủ tử này, trong Từ Thanh cung ngày càng nhiều lễ vật.
Đến nỗi không còn chỗ chứa!
Còn Diệp Vân Âm, đường đường là hoàng hậu một nước, nhưng không khi nào được gần gũi cùng Lý Thiên Thành.
Xa cách khiến cho nàng từ một người xinh đẹp, dịu dàng, phút chốc biến thành một người độc ác, tàn nhẫn. Nàng đã loại trừ rất nhiều phi tần trong cung, bây giờ lại phải bày mưu tính kế loại trừ nam sủng.
Bao lần này đều ra đủ chiêu trò, còn sai cả thích khách đến, nhém một chút nữa đã hành thích phải hoàng thượng.
Bây giờ nếu làm trò không được, nàng hà tất phải ra mưu tính kế? Diệp Vân Âm khí thế hùng hổ, nàng mang theo cung nữ và thái giám đi đến Từ Thanh cung.
Đứng trước Từ Thanh cung, tâm trạng nàng ngày một tức tối, nàng nhếch môi bảo.
"Chốc lát nếu như Sở Diên không nghe lời thì cứ vả miệng cho bổn cung, nhất quyết không được để y đắc ý." Nàng vừa nói vừa trợn mắt, nhìn về hướng phòng, hiên ngang đá cửa vào.
Rầm thật lớn.
Cửa phòng mở toang ra, bên trong Sở Diên đang cầm tách trà, âm thanh lúc nãy làm y hoảng đến nổi làm đổ hết. Nước nóng văng tung tóe lên, phút chốc đã làm Sở Diên sửng sốt, vội quỳ xuống viện kiến hoàng hậu.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm, Sở Diên thật thất lễ!" Y hạ thấp người xuống, không dám nhìn thẳng hoàng hậu.
Y thừa biết hoàng hậu xuất thân tôn quý, tính cách tàn nhẫn trước giờ chưa tha cho ai, hôm nay được ghé thăm chắc chắn không có chuyện tốt đẹp gì.
Nghĩ đến rắc rối lớn này lại khiến Sở Diên khẽ rùng mình, y vừa mới được Lý Thiên Thành sủng liền có chuyện chẳng lành. Phận thấp hèn nào dám làm gì hơn ngoài việc im lặng chờ đợi, chỉ mong sao có thể bình đạm qua được lần này.
Diệp Vân Âm nhìn biểu hiện đang cố gắng gượng ép quỳ trên đất của Sở Diên, tâm tình như có hồng quang soi chiếu, nàng nhếch miệng nhìn y.
Hồi lâu không có ý định cho Sở Diên đứng dậy, nàng ra hiệu cho cung nữ phía sau, phút chốc đã đến gần Sở Diên.
Cung nữ giơ tay cao lên, không nhanh không chậm giáng lên mặt y một bạt tay.
Chát rõ lớn.
Sở Diên bị đánh nghiêng mặt một bên, y cắn răng không phát ra âm thanh rên rỉ, Sở Diên nước mắt lưng tròng nhìn hoàng hậu. Y nửa lời cũng không thốt, chỉ im lặng nhìn nàng ta.
Một lúc sau hoàng hậu không nhịn được mà hỏi: "Bên cạnh hoàng thượng có vui không? Cảm giác cùng hoàng thượng hoan ái đúng thật rất kích thích!"
Những lời hoàng hậu nói đều nhấn mạnh đến chuyện giường chiếu, chỉ có phu thê tương kính mới thường làm.
Nàng là chính thê vậy mà không được cùng hắn trải qua diễn cảnh ấy, cư nhiên giống như một người hết sức bình thường, không đáng chú ý?
"Hay cho một nam sủng thấp hèn, ngươi cả gan dụ hoặc hoàng thượng, tội đáng mưu chết. Một nam nhân lại có âm mưu toan tính trái tim của hoàng thượng, ngươi quả thật tày trời!" Nàng bóp chặt cằm y, bắt y nhìn thẳng vào mắt nàng.
Diệp Vân Âm càng nhìn khuôn mặt không tì vết đó, ghen tị vô cùng.
"Nhan sắc ngươi thế này, chẳng trách khiến hoàng thượng ngày nhớ đêm mong! Chắc ngươi còn nhớ Sở Tuệ mà nhỉ?" Nàng lập tức chuyển mục tiêu sang Sở Tuệ, muốn khiến Sở Diên đồng ý đề nghị.
Nghe đến đích danh muội muội, Sở Diên không thể nguôi ngoai được, muôn vạn lần không nghĩ tới, Sở Tuệ đã là thê tử của thống đốc Lưỡng Giang, nếu nhỡ bị làm hại, y biết làm thế nào để cứu muội muội đây?
"Hoàng hậu nương nương thứ tội, Sở Diên không hề có ý định muốn dụ hoặc hoàng thượng? Xin nương nương khai ân!" Y run rẩy cầu xin.
Nghe đến đây nàng liền cười lớn, ánh mắt toàn là ý khinh bỉ: "Nghe nói muội muội ngươi và ngươi quan hệ rất tốt, nếu nàng ta biết được ngươi đang muốn gặp nàng, liệu Sở Tuệ có đến đây không?"
"Nương nương,... Sở Diên biết tội!" Y lập tức dập đầu, dù bản thân có ra sao đi nữa, riêng Sở Tuệ không được có chuyện.
Sở Tuệ là người thân của y, nàng là phận nữ nhi, chỉ vừa mới tìm được một tấm phu quân tốt, không thể liên lụy được.
Mắt thấy Sở Diên đang hoảng loạn, song nhiêu đây vẫn chưa đủ, nàng còn phải khiến y không dám câu dẫn nam nhân của nàng. Khiến cho y phải cách xa ngàn lần không dám chạm.
"Về sau không được vâng lời hoàng thượng nữa, nếu không Sợ Tuệ khó lòng bảo toàn tính mạng. Nếu ngươi biết thân, biết phận thì nên cách xa hoàng thượng đi!" Nói rồi phất áo bỏ đi.
Đến đây đã đủ rồi, nàng xem như thành toàn được mục đích, nhất quyết không để bất cứ ai lấn át nàng, thấp hèn vẫn mãi thấp hèn, một nam sủng thôi mà? Còn mơ tưởng được làm phượng hoàng sao? Kinh tởm!
...
Diệp Vân Âm đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình Sở Diên, y thẫn thờ chưa kịp bình tâm, bao nhiêu tâm tình vui vẻ sáng nay cũng theo đó mà biến mất.
"Ta nào có phải phượng hoàng, nào dám nhận được hồng ân cũng chẳng cần long ân đặc xá! Chỉ đơn giản hai từ không hẹn, không hẹn gặp người cũng chẳng mưu cầu toan tính nhân gian." Sở Diên cười khổ ngả người tựa ra phía sau, trong lòng là những suy nghĩ chồng chất, y rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây?
Cùng lúc này cửa phòng bật mở.1
Tuệ Lâm hóm hỉnh bước vào, nàng chưa biết chuyện Sở Diên vừa gặp hoàng hậu.
"Chủ tử sao lại..." Nhìn thấy Sở Diên khuỵu dưới đất, người tựa vào thành bàn, trên mặt còn in hằn vết đỏ, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Mắt thấy tình hình không ổn, Tuệ Lâm bèn đỡ y lên giường, nàng lo lắng dò xét từ trên xuống, xem thử có một vết thương nào không? Nhưng ngoài vết hằn trên mặt thì mọi thứ đều ổn, nàng nhìn y, khóe mắt bỗng cay cay.
"Sao như vậy, không phải,... không phải vẫn tốt sao?" Nàng hốt hoảng hỏi y, nhưng đáp lại nàng chỉ là im lặng.
Sở Diên vẫn một mực không nói gì, càng như thế còn khiến Tuệ Lâm lo lắng gấp bội.
"Chủ tử..." Tuệ Lâm tha thiết gọi.
Sở Diên mệt mỏi nhắm mắt lại, một thứ chất lỏng chậm rãi rơi xuống, y đã cố kìm nén thứ cảm xúc đó lại, nhưng vẫn không thể nào ngăn được sự phát tiết của bản thân.
Sở Diên nhếch miệng cười, bỗng chốc hơi thê lương, y muốn thoát khỏi đây ngay bây giờ, muốn chạy đến Lưỡng Giang, muốn nói với muội muội nên cẩn trọng. Thế nhưng y không thể đi, chẳng thể rời khỏi được nơi này!
Tuyệt vọng khiến cho y không còn một chút sức lực, y mệt mỏi không thở ra được, bao nhiêu khí lực đang vò xé y, khiến cho y ngày một yêu đuối.
Sở Diên thống khổ hét lớn, sau đó quăng hết đồ đạc trên giường, y gạt xuống tất cả, ôm lấy đầu mình, thu lại một góc.
"Chủ tử..." Tuệ Lâm đưa tay ra giữa không trung, chậm một lát vẫn không dám chạm.
"Ngươi có biết không? Lúc này... hoàng hậu vừa tới, nàng bảo ta không được câu dẫn hoàng thượng,... nàng nói nếu như phát hiện ta,... phục tùng hoàng thượng, muội muội sẽ không bảo toàn được tính mạng..." Sở Diên nghẹn ngào nói, càng nói càng đau, khó khăn hít thở, rồi cũng mệt mỏi ngã xuống.
Sở Diên nhắm mắt lại, từ từ lâm vào mê mang, chỉ có một mình Tuệ Lâm cũng âm thầm rơi nước mắt. Chủ tử của nàng là một người mệnh khổ.
Chỉ trách ông trời ban cho y dung mạo xinh đẹp, vốn là để mang họa sát thân. Ngay mai hoàng thượng tìm tới, cho dù chủ tử nàng có không câu dẫn cùng không thoát được bàn tay của hoàng thượng.
Hoàng thượng là bậc đế vương, người chắc chắn không buông bỏ chủ tử nàng.