Lâu đến mức dường như tôi đã quên đi nó.
“Tư Tư, cô có biết Nam Dương không?” Người quản lý cứng nhắc hỏi tôi sau đó nói: “Đáng nhẽ hẹn ở Giang Thành nhưng bên tạp chí lại nói đổi địa điểm chụp. Nghỉ ngơi hai ngày xong chúng ta sẽ bay đến Nam Dương.”
Một khắc đó, kí ức như thuỷ triều ập tới.
Những thứ tưởng như đã quên, hoá ra vĩnh viễn đều không quên được.
Máy bay bay cao ngàn trượng, vượt qua tầng mây.
Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây dày chiếu đến, người đại diện vẫn đang lải nhải bên tai.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng mình vang lên.
“Tôi không đi Nam Dương.”