Khi chú của Vương Hải cầm giấy tờ giấy nợ đó đứng trước mặt, tôi thật sự rất muốn cười.
Vì có muốn khóc cũng không khóc nổi.
“Nợ cha con trả là chuyện thiên kinh nghĩa địa rồi.”
Bọn họ biết bố mẹ tôi bị tai nạn có để lại một khoản bồi thường không nhỏ nên thường xuyên tới ép tôi trả.
Mà tôi đều là trốn được thì sẽ trốn.
Năm ấy, Nam Dương bước vào tháng Năm hơn phân nửa thời gian đều là mưa dầm mưa dề.
Cả một tháng trời, vô cùng ngột ngạt.
Tôi không ngờ được là chú của Vương Hải lại có thể đến tận cổng trường bắt tôi trả tiền.
Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm ấy, hai mươi ba tháng Năm, trùng với tiết tiểu mãn(*) của năm.
(*): Một trong “Hai mươi tư tiết”, là tiết thứ hai của mùa hạ, thường xảy ra vào khoảng thời gian 20 – 22/5 dương lịch.
Còn hai tiết nữa là tan học, tôi cùng đám người chú Vương Hải một trước một sau giằng co trên sân trường.
Gió thổi hoà cùng mưa phùn, chưa được bao lâu quần áo tôi đã âm ẩm ướt dính vào người.
Cuối cùng tôi trèo được ra ngoài từ chỗ mà trước kia tôi hay trèo trốn ra quán net.
Lúc đó không biết tôi nghĩ thế nào, không chọn đi nơi nào khác mà chọn Nhất Trung.
Đợi tôi chạy đến khu lớp mười hai Nhất Trung, bọn họ đang trong tiết tự học. Giang Dũ rõ ràng không ngờ tôi lại đến tìm cậu trong giờ học, “Sao vậy?”
“Bọn cho vay nặng lãi đến trường bắt tôi, tôi liền chạy ra ngoài.” Tôi đứng trên hành lang, tay áo đã ướt mèm, gió vừa thổi liền hơi run lên.
“Cậu vào trước đi đã, mặc áo khoác của tôi vào.”
May là tiết tự học ở Nhất Trung không có giáo viên trông coi, mấy bạn học khác đối với sự xuất hiện của tôi cũng chỉ cười cười.
Chỉ là, không ngờ bọn chúng vẫn tìm được đến Nhất Trung.
Chuông tan học vừa reo, vốn muốn thừa lúc hỗn loạn chạy ra ngoài nhưng không ngờ bọn chúng đã đứng chặn trước đầu cầu thang.
“Lâm Tư ở lớp chúng mày đúng không! Nhanh bảo nó ra đây!” Học sinh trong trường đã về gần hết, bọn chúng nhận ra mấy học sinh lớp này còn chưa về, có vẻ không đúng.
“Lâm Tư là ai?”
“Đừng vào lớp chúng tôi!”
“Ông là ai, ra ngoài!”
“…”
Tôi trốn trong tủ sách, nghe Giang Dũ cùng bạn cậu ấy tranh cãi với đám người bên ngoài.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn không hiểu, sao bọn họ có thể nhiệt tình với kiểu bèo nước gặp nhau như tôi đây đến vậy chứ?
“Được, không có phải không! Chúng ta đi.”
Đám người đó thoả hiệp rất nhanh, như thể tin lời bọn họ thật, nhưng kỳ thật sao có thể đơn giản như vậy.