Tôi không dám trở về thị trấn ven biển đẹp nhất ấy nữa.
Bởi vì mùa hè năm đó, tôi đã huỷ hoại cuộc đời một người con trai.
Cũng huỷ hoại hy vọng của vài gia đình.
Tình yêu giữa học bá cùng cô gái xấu xa, sau cùng cũng không có kết cục đẹp như trong tiểu thuyết.
Tôi hy vọng biết bao mọi người năm đó mang ánh nhìn định kiến đối với tôi chứ không phải là tín nhiệm, bao dung tôi một cách hồn nhiên như vậy.
–
Mùa hè năm 2009, tiếng quạt bật với công suất lớn thổi vù vù, muỗi liên tục châm chích khiến tôi cứ gãi miết.
Tôi đem đồng phục hai màu trắng đen nhét hết vào cặp sách, xoã tung tóc đi vào một quán net hoạt động chui dưới danh nghĩa tiệm sửa máy tính.
Nam Dương thời điểm đó vẫn chỉ là một thôn nhỏ chất phác, lạc hậu. Chính phủ hồi đấy vẫn còn nhàn rỗi cắn hạt dưa tâm sự hết ngày, đối với phường lưu manh vô lại thu phí bảo kê cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, cảnh sát còn chưa triển khai chiến dịch vây quét mại dâm cờ bạc.
Tôi quen đường quen nẻo vòng qua mấy lối rẽ là đến được khu bên trong, chỉ là quán net nho nhỏ ầm ĩ ngập tràn mùi khói thuốc, mì ăn liền… còn có mùi hôi chân.
“Chị Lâm, nay lại không đi học à?” Tiểu Dương là con trai ông chủ tiệm net, một năm trước đã thôi học ở nhà phụ việc, chứ không thì giờ này đã ngồi cùng một lớp với tôi rồi.
“Ông thầy tuần này đi công tác, nói là bồi dưỡng cái gì đấy, theo tao thấy chắc sắp chạy rồi.” Tôi tìm một chỗ ngồi trong góc, thuận miệng trả lời Tiểu Dương.
“Thật, riêng cái địa phương chỗ chúng ta này, làm gì có ông thầy bà cô nào chịu được dăm ba năm, càng không nói đến Cửu Trung.” Tiểu Dương một khi đã mở miệng là nói không ngừng: “Nhất Trung nhà người ta, mặc dù cùng một chỗ với chúng ta, nhưng tốt xấu gì cũng có tài nguyên, danh tiếng tốt. Mấy chỗ khác đều trực thuộc thành phố, điều kiện còn tốt gấp mấy lần.”
“Ai bảo thế, Cửu Trung nhà chúng ta cũng nổi tiếng đó chứ. Làm gì có ai không biết Cửu Trung nhà này đánh đấm giỏi.” Tôi cười: “Được rồi, không phét lác nữa, chị mày đi chơi game.”
Nói xong tôi liền đeo tai nghe, cũng trùng hợp bỏ qua tiếng cười nhẹ sau lưng.
Lúc ra khỏi quán net trời đã tối mịt, có điều trên trời sao vẫn toả ánh sáng rực rỡ.
Nhưng dù có đẹp cũng chả ăn được.
Đèn từng ngọn từng ngọn lụi dần, duy chỉ có nhà tôi, từ một năm trước đã không còn ai thắp nữa rồi.
“Đến đây!” Đầu óc đang mải mê lơ lửng, không hề phát hiện ra có người đang đứng trước cửa nhà mình. Một tiếng “Lâm Tư” đầy dũng mãnh doạ tôi hết cả hồn.
“Thầy Lí, sao… sao thầy lại ở đây?” Chiều nay lúc trèo tường trốn ra net, Tiểu Mập đã khẳng định chắc chắn là lão Lí đi rồi, sao giờ này còn đứng ở đây được?
“Em nói xem, còn một năm nữa thi cao khảo, có thể chú tâm một chút được không? Hả?”
“Cái đầu dưa này ngày nào cũng chỉ biết tìm cách làm sao để chọc tức thầy cô, làm sao để trêu bạn trêu bè, làm sao để trốn học, đúng không hả?”
“Em nói xem, một đứa con gái nhà cửa đàng hoàng, suốt ngày đi theo đám lang sói kia nữa, biết đâu mai này bị đem đi bán thì hối cũng không kịp!”
“Bố mẹ em không còn nữa thì cũng phải biết tự chăm sóc bản thân! Biết chưa hả?”
Lão Lí tiến lên tóm cổ áo tôi từ phía sau, sau đó mắng như tát nước.
“Ồ!” Tôi cúi đầu nghe giáo huấn, vẫn thẳng lưng như cũ mà tay thì nắm chặt góc áo.
Kì thực một năm trước lúc nghe tin bố mẹ ngoài ý muốn qua đời tôi cũng không đau lòng lắm. Bố tôi là kẻ nát rượu, cờ bạc có tiếng ở Nam Dương, lúc tỉnh táo thì là một người bố tốt, chỉ đáng tiếc hầu như chẳng có lúc nào tỉnh táo; còn mẹ tôi, nghe nói hồi trẻ đẹp nhất nhìn trấn Nam Dương này, thích ăn diện chơi bời. Từ khi tôi có ký ức đến nay, số lần hai người họ chăm sóc tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, số lần gặp mặt nhau của hai người cũng không quá mười lần, không ngờ rằng cuối cùng lại cùng mất trong một trận tai nạn giao thông liên hoàn.
Kỳ thật, tôi dường như thừa hưởng được cái tính máu lạnh từ bố mẹ. Ở Cửu Trung thường xuyên đánh nhau, bạo lực học đường không đâu không thấy. Mà tôi, từ nhỏ đã vượt trội hơn người, có đôi khi nhìn mấy cậu con trai phải cúi đầu chịu nhục, tôi vĩnh viễn đều là bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, mình không cần quan tâm.
Tôi luôn luôn đứng ngoài nhìn một bên ức hiếp một bên, có lúc chỉ là đánh nhau nho nhỏ, có lúc thậm chí là đầu rơi máu chảy.
Tôi sẽ không ra tay giúp đỡ, bởi vì tôi luôn biết cách sáng suốt giữ mình.