Quý Thâm Ngạn nghĩ rằng khai giảng thì có thể nhận được món quà “tốt nhất”, không ngờ tới đây lại gặp phải cái tên đã tỏ tình với mình hồi cao trung. Không sai, tuy rằng Quý Thâm Ngạn là gay, nhưng Ngô Hi nhu nhược tới mức người ít khi giận như anh cũng phải nổi cáu, nói thẳng ra là vô cùng phản cảm. Coi như là gay đi, cứ cho là thụ đi, dù sao cũng là đàn ông thì phải quyết đoán một chút.
Người thứ ba sống cùng ký túc xá xuất hiện đã xoa dịu bầu không khí xấu hổ giữa hai người. Đó là một nam sinh rất lạc quan thoải mái, vừa vào phòng ngủ thấy có người liền tùy ý chào hỏi: “Ai nha~ Người anh em, các cậu tới thật sớm.” Bắt chuyện xong, hắn liền hướng về phía cửa thúc giục.
Không thấy có ai vào, trước tiên lại nghe được thanh âm từ bên ngoài truyền tới: “Giục cái gì mà giục, không phát hiện ra tôi phải xách theo đống túi lớn túi bé đây sao. Nặng chết đi được, cậu tới giúp tôi chút đi.”
“Lâm tử, đây đã là cực hạn của tôi rồi.” Người nọ liếc mắt ám chỉ, trên tay thực sự không còn cách nào mang thêm đồ nữa.
“Hừ, trên cổ cậu vẫn có thể treo một ít.” Lâm Vũ đi tới, sau khi thấy không khí trầm mặc trong phòng ngủ thì bĩu môi, bước về phía giường mình. Thế nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng khuôn mặt lạnh nhạt của y, Lâm Vũ, đại khái chắc chỉ ở trước mặt người nào đó mới không để ý tới hình tượng. Về phần người nào đó kia đã bắt đầu tự giới thiệu với Ngô Hi và Quý Thâm Ngạn.
“Tôi là Hoa Tử Thạc, kia là Lâm Vũ.”
Lâm Vũ vừa thu dọn hành lý, vừa nhàn nhạt nói: “Xin chào.”
“Chào, tôi là Ngô Hi.”
“Quý Thâm Ngạn.”
Đối mặt với người lạnh lùng ít nói như vậy, Hoa Tử Thạc vẫn thao thao bất tuyệt: “Được cùng ở chung một phòng bốn năm là duyên phận, sau này phòng 315 chúng ta phải đoàn kết nhất trí, giúp đỡ lẫn nhau.”
Trầm mặc.
Hoa Tử Thạc gượng cười, ho khan một tiếng liền đi tới bên cạnh Lâm Vũ.
“Ai bảo cậu nói nhiều.” Lâm Vũ lầm bầm.
“Ai~Sao tôi thấy bầu không khí trong phòng này thật kỳ quái, hai người kia, chậc chậc…” Hoa Tử Thạc làm dáng vẻ trầm tư. Lâm Vũ không khách khí cốc phát lên trán hắn: “Mau thu dọn đi, tôi không giúp cậu đâu.”
“Tuân mệnh, bà…” Trước ánh mắt cảnh cáo của Lâm Vũ, Hoa Tử Thạc vội đổi giọng hô to: “Lâm tổ tông.”
Ngày đầu tiên khai giảng tương đối rảnh rỗi, ngoại trừ cần phải đi lấy giấy tờ cần thiết và bản đồ trường học, cơ bản đều là thời gian tự do. Ngay sau khi Ngô Hi kết nối được với mạng trường, cuối cùng cũng đăng nhập được con chim cánh cụt nhỏ một tuần chưa sờ tới. Kết quả là một loạt chuông báo tin nhắn vang lên. Nghe thấy tiếng tít tít nhỏ rối rít kêu, Ngô Hi luống cuống tay chân tắt âm vi tính.
Liên tục mười tin đều là của chuẩn bị gửi tới —— Tình Lăng.
Chuẩn bị – Tình Lăng: Tây Vô, cậu đâu rồi?
Chuẩn bị – Tình Lăng: Cậu thực sự không onl sao /(ㄒoㄒ)/~~ ô ô ô, âm thô đã gửi tới hòm thư của cậu rồi, nhớ kiểm tra và lấy về làm đi nha.
Chuẩn bị – Tình Lăng: Tây Vô, cậu hú một tiếng tôi xem nào, tốt xấu gì cũng phải cho tôi biết tiến độ của cậu chứ.
Chuẩn bị – Tình Lăng: Hậu kỳ bỏ trốn à? Tổ kịch bên kia đang giục tôi nè, còn không liên lạc được thì họ sẽ đổi người đó.
…
Tây Vô lập tức gửi tin qua.
Tây Vô: Chuẩn bị, các cô đã tìm hậu kỳ mới rồi à?
Chuẩn bị – Tình Lăng: Đúng vậy, thực sự xin lỗi. Tổ kịch không chịu chờ mà tôi thì không liên hệ được với cậu.
Tây Vô: Không sao >w<
Ngô Hi thản nhiên an ủi chuẩn bị, chỉ là khuôn mặt buồn rầu lại tiết lộ tâm tình của cậu. Là cậu ích kỷ, không muốn để người khác làm hậu kỳ kịch cho Thâm Thủy Tỉnh. Ngô Hi biết Quý Thâm Ngạn là CV trong giới võng phối. Vì học hậu kỳ, cậu rất nhạy cảm với thanh âm, đồng thời cậu cũng là người trong giới. Có một ngày cậu nhận kịch mới, vừa nghe âm thô của ID Thâm Thủy Tỉnh liền nhận ra là anh. Thế cho nên một người vốn làm hậu kỳ vì nhàm chán giết thời gian bỗng có thêm động lực, chính là tranh thủ làm hậu kỳ cho anh càng nhiều càng tốt. Trong hiện thực cậu không thể nào tiếp cận anh, trong internet hư ảo, cậu có thể. Tây Vô an ủi bản thân như thế.
Mà vừa nãy, kịch mà Tây Vô bị đổi là một bộ kịch dài của Thâm Thủy Tỉnh chủ dịch. Kịch dài đó nha, Ngô Hi không khỏi than thở. Đại khái là sau này họ cũng không cần cậu nữa rồi. Tây Vô yếu đuối rời khỏi nhóm tổ kịch của Thâm Thủy.
Chim cánh cụt lại vang lên, là một em gái không có quan hệ mấy với cậu nhắn tới.
Miên Hoa Bào: Tiểu Tây, tôi vừa được trao quyền một vở kịch dài. Cậu tới giúp làm hậu kì đi.
Không đợi Tây Vô cự tuyệt, Miên Hoa Bào rất nhanh đã nói tiếp: Tôi đã mời Thâm Thủy làm chủ dịch, vậy nên cậu đừng từ chối.
Miên Hoa Bào biết thần tượng của Tây Vô chính là Thâm Thủy Tỉnh. Kịch của Thâm Thủy do Tây Vô hậu kỳ từ trước tới nay trông thì có vẻ qua loa, nhưng mà chất lượng không tệ, kỹ thuật bình thường. Thế mà chỉ cần tỉ mỉ nghiên cứu, khẳng định sẽ phát hiện ra với kịch của Thâm Thủy, Tây Vô luôn nhận được khá nhiều lời khen. Những người bình kịch luôn nói kỹ thuật hậu kỳ của cậu càng ngày càng tiến bộ, thực ra họ không biết, cậu chỉ quan tâm mỗi kịch của Thâm Thủy Tỉnh mà thôi. Bởi vì với cậu mà nói, động lực duy nhất trong giới võng phối này chính là anh.
Mặc dù Thâm Thủy Tỉnh không biết, có một hậu kỳ vô danh ở trên internet len lén dõi theo anh.
Tây Vô sảng khoái đáp ứng, rồi được mời vào nhóm tổ kịch《Bóng lưng nhạt nhòa》. Số thành viên trong tổ mới có 7 người, ngoại trừ Staff, cũng chỉ có một CV là Thâm Thủy Tỉnh, người của đảng quanh năm ở ẩn. Các staff nhiệt tình hoan nghênh hậu kỳ mới tới.
Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Ai nha, các chị em, mau ra nghênh đón hậu kỳ kun của chúng ta.
Biên kịch – Biên Cúc: Tiểu Vô kun, Biên Cúc muốn nói với cậu rằng tôi vô cùng thích kịch cậu làm hậu kỳ (1).
Tuyên truyền – Tử Trúc Lâm: Hoan nghênh hậu kỳ a, quỳ xuống bái hậu kỳ.
Trang trí – Tạp Sát Sát: Hoan nghênh, tôi tiếp tục đi vẽ poster kỳ một đây.
Đạo diễn – Lam Sắt: Khụ khụ, Tiểu Tây Tây, tuy rằng giờ người trong nhóm còn ít, nhưng mà sau này nhất định sẽ náo nhiệt. Các chị em quẩy lên đi.
Ngay khi cậu đang than thở, âm thầm phản bác trong lòng rằng ít người như vậy cũng đủ náo nhiệt rồi, thành viên của đảng quanh năm ẩn thân kia lại bất chợt nói một câu khiến quần chúng staff xung quanh kích động điên cuồng.
Trình Thành – Thâm Thủy Tỉnh: Tiểu Tây Vô, cuối cùng cũng gặp được em.
Trái tim bất ngờ dừng lại một giây, cậu đã nổi tiếng như vậy từ lúc nào thế.
*Chú thích:
(1) Nguyên văn là “Tâm thủy”, tiếng Quảng Đông, nghĩa là vô cùng hợp ý, vô cùng thích.
=============