• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh trăng níu bóng hai người ra thật dài. Một bóng hình cao to, một nhỏ nhắn tinh tế. Thỉnh thoảng còn có tiếng côn trùng vang lên, giữa đêm tối yên tĩnh nghe càng thêm tha thiết.

“Cậu…” Thanh âm trầm thấp đột nhiên cất lên, phá vỡ lặng yên giữa hai người, “Vì sao lại thích tôi?”

Khi hai người nhắc tới vấn đề này, thường có ít nhiều xấu hổ. Ngô Hi thật sự đỏ bừng mắt, nhưng biểu hiện của Quý Thâm Ngạn lại rất bình tĩnh.

Cũng may xung quanh khá tối, Quý Thâm Ngạn không thể thấy được biểu tình của Ngô Hi thay đổi. Bầu không khí lúc này thật tốt. Tiếng nói mềm nhẹ chậm rãi đáp lại, mang theo hồi ức xa xưa: “Cậu rất ôn nhu, rất nhiệt tình, biết quan tâm, rất đàn ông…”

Lần này không phải là một nụ cười khinh miệt, mà là ý cười cùng chút bất đắc dĩ nhàn nhạt: “Tôi đâu có tốt như cậu nói.”

“Đó là do bản thân cậu không phát hiện ra.” Cái cảm giác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi ánh mắt đầu tiên bắt được bóng dáng anh, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ, chính là anh, dần dần quan tâm anh, thấu hiểu anh, chậm rãi lưu luyến tới không thể rời xa anh.

Cho tới bây giờ Ngô Hi vẫn nghĩ, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Quý Thâm Ngạn, cậu đã biết đó là một người đàn ông dịu dàng đáng tin cậy.

Hết lần này tới lần khác, bám víu vào mối tình sét đánh cố chấp này giúp cậu có thể kiên trì chờ đợi. Ngô Hi thấy mình may mắn, ít nhất khi hai người ở gần nhau, mối quan hệ đã chậm rãi thay đổi, không phải là hiện tượng tốt sao?

Giống như đang cảm thán, thanh âm của anh mang theo cảm giác khổ sở: “Có lẽ, đôi khi yêu một ai đó là chuyện vô cùng đau đầu. Nhất là khi không biết người kia có thích mình hay không. Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu.”

Ngô Hi thử hỏi, giọng nói thất vọng, trong lòng mơ hồ hỗn loạn: “Cậu, có người mình thích sao?’

Quý Thâm Ngạn gật đầu, “Thật khó tin, tôi không biết em ấy lớn lên như thế nào, chỉ trò chuyện trên internet, cứ như vậy mà thích em ấy.” Cảm giác được cùng em còn hơn cả vui đùa cùng bạn bè thân thiết, làm cho anh vô cùng hưởng thụ.

Tuy Ngô Hi suy nghĩ khá đơn giản, nhưng qua những gì Quý Thâm Ngạn nói, cậu nghĩ mình cần phải xác nhận lại một phen, “Là một người như thế nào?”

Quý Thâm Ngạn quay sang cười nhàn nhạt với cậu: “Lại nói, tính cách em ấy rất giống cậu, lúc đầu rất sợ tôi, luôn cẩn thận rụt rè. Nhưng mà sau này lá gan lớn hơn, cái gì cũng dám nói, thật là một người làm cho người ta yêu thương.”

Là Tây Vô sao?

Ngô Hi không biết phải làm sao, vừa muốn điều đó là thật, lại vừa muốn không phải. Tâm tình rất mâu thuẫn.

“Vậy nên năm đó nói với cậu những lời như vậy thật quá đáng, tôi xin lỗi.” Rốt cuộc cũng có cơ hội nói với Ngô Hi lời xin lỗi, trong lòng Quý Thâm Ngạn cũng thả lỏng hơn nhiều.

Bởi vì cũng đang yêu một ai đó, anh có thể hiểu được tâm tình của Ngô Hi khi ấy.

“Thế nhưng, cậu căn bản không biết người kia, làm sao xác định chính là yêu?”

Ngô Hi nghĩ, trong hiện thực, cậu theo đuổi anh nhiều năm như vậy, Quý Thâm Ngạn chưa từng rung động. Chỉ thay đổi một thân phận khác, một phương thức khác, Quý Thâm Ngạn lại thích.

Ngô Hi dở khóc dở cười.

Quý Thâm Ngạn cười cười: “Bởi vì em ấy không lên mạng mà cảm thấy cô đơn, bởi vì em ấy vui vẻ mà cảm thấy hài lòng, luôn nhớ tới em ấy, đây chính là thích đi.”

Nghe anh nói một phen, tâm tình của Ngô Hi ít nhiều bị ảnh hưởng. Cậu có thể nói mình chính là Tây Vô nhưng đồng thời lại không muốn. Có phải Quý Thâm Ngạn đang ám chỉ rằng anh đã có người trong lòng, muốn cậu buông tay hay không? Đó cũng là một cách từ chối uyển chuyển.

Vậy nên một bữa tối trở thành tẻ nhạt vô vị, nuốt không trôi.

Quý Thâm Ngạn kinh ngạc nhìn cậu: “Không ăn được sao?”

Ngô Hi lắc đầu: “Không có gì.”

Anh cũng lờ mờ đoán được tâm trạng của Ngô Hi nên không nói thêm gì nữa.

Ngô Hi nghĩ, có phải ngay từ đầu trong võng phối, cậu dùng thân phận Tây Vô tiếp cận anh  đã là một sai lầm hay không? Cậu lo lắng một ngày nào đó Thâm Thủy sẽ biết Tây Vô thật sự là ai.

Thế nhưng, có thể giấu được bao lâu?

Sửa bài thi xong, hai người cùng nhau về nhà.

Mở máy tính ra, Tây Vô trước tiên tắt tất cả các khung chat QQ tự động nhảy ra, định làm hậu kỳ. Giờ cậu không biết phải dùng tâm tình gì để đối mặt với Thâm Thủy Tỉnh.

Thế nhưng càng nghĩ càng phiền muộn, hứng thú làm hậu kỳ cũng không có, đống âm hiệu càng nghe càng đau đầu, cậu bèn dẹp hết sang một bên.

Lúc này, Thâm Thủy khẳng định cũng đang onl.

Ngô Hi mở QQ, bắt đầu login.

Mở nhóm kịch “Bóng lưng”, thật nhiều người vẫn còn onl.

Hậu kỳ – Tây Vô: Khó chịu.

Chuẩn bị – Miên Hoa Bào: Mau lên đi, Thâm Thủy!

Quả nhiên chẳng bao lâu, Thâm Thủy liền gửi tin nhắn tới.

Tây Vô nhấn mở, trong đó có một câu hỏi.

Thâm Thủy Tỉnh: Thân thể em khó chịu?

Tây Vô: Không biết, chắc là do tâm trạng không vui.

Thâm Thủy Tỉnh: Muốn nghe ED hai kỳ không?

Thâm Thủy đột nhiên lảng sang chuyện sang, hỏi một câu như thế.

Tây Vô: Không phải tôi đã nghe rồi sao?

Kịch tuy làm chưa xong, nhưng ED đã được chuẩn bị tốt, dù sao thời lượng cũng tương đối ngắn.

Thâm Thủy Tỉnh: Hiện trường, vào kênh YY này, XXXXXX

Ngô Hi nghĩ, có lẽ Thâm Thủy muốn dùng cách này để cậu thả lỏng tâm tình. Càng như thế, cậu càng khó chịu giãy dụa. Ngô Hi thừa nhận, cậu đang sợ hãi.

Mở YY, Tây Vô rất nhanh bị kéo vào một phòng nhỏ. Giọng nói trầm thấp của Thâm Thủy Tỉnh truyền qua microphone.

Thâm Thủy thử mic một chút nghe hiệu quả âm thanh, trực tiếp hát. Giai điệu quen thuộc vương vấn bên tai. Hai kỳ ED là Thủy Mạt hát, Tây Vô đã nghe rất nhiều lần, cảm thấy rất hay. Ca từ được viết không tệ, thoang thoảng cảm giác bi thương nhàn nhạt, hơn nữa nội dung vở kịch kỳ một vừa lúc dừng ở đoạn thổ lộ bị cự tuyệt, ED buồn càng làm cảm xúc xen lẫn giao hòa.

Mà qua giọng hát trực tiếp của Thâm Thủy, lại là một phen cảm thụ khác. Bớt đi chút nặng nề trầm lắng, nhiều thêm chút nhẹ nhàng, bầu không khí như vậy cũng không tệ.

“Cuối cùng anh vẫn chần chừ ở bên em

Trong tầm mắt chỉ là bóng lưng chẳng thể nào với tới.

Anh mang theo trong lòng chút cay đắng xót xa

Muốn yên lặng tới thật gần

Cuối cùng anh tự trách mình quá si tình

Vì sao không thể từ bỏ được em

Cuối cùng em nói mình rất vô tình.

…”

Nghe một bài hát có thể làm cho người ta thả trôi cảm xúc, chậm rãi, Tây Vô tạm thời không còn vướng bận những chuyện đã xảy ra hôm nay, chuyên tâm nghe Thâm Thủy hát. Đột nhiên cậu nhớ ra phải ghi âm, vội vàng nhất nút, lúc này mới phát hiện trong phòng có rất nhiều nick trắng, hơn nữa nhân số ngày càng tăng lên. Trên khung chat cũng có nhiều người đang không ngừng đẩy chữ.

Thâm Thủy  の Điệp: Quả nhiên mỗi ngày đều cắm chốt ở đây sẽ có phúc lợi.

Thâm Thủy  の Dấu cộng: Bài hát này hình như Thâm Thủy chưa từng hát, giai điệu lại có chút quen quen, hẳn là viết lại lời.

Ô Ô A A: Lẽ nào chỉ mình tôi thấy trong phòng còn có một áo vàng nữa?

Rất nhanh, cuộc thảo luận trên YY được tập trung vào một vấn đề.

Thâm Thủy nhóm 1  の Hừ Hà: Tôi biết áo vàng kia, là hậu kỳ của bộ kịch 《 Bóng lưng nhạt nhòa》mà Thâm Thủy đại nhân chủ dịch.

Thâm Thủy nhóm 2 の Tăng giảm thặng dư: A~ Tiểu thụ thụ~

Thâm Thủy nhóm 1 の Âm Tử: Tôi rất thích CP này, không biết đây là vì  sao(1)?

Thâm Thủy nhóm 1 の Ký hiệu: Lầu trên bình tĩnh! Cào cào!! Tôi cũng thế!!!



Tây Vô biết fan rất hay YY các CP, nhưng chưa từng nghĩ làm sao cậu và Thâm Thủy có thể thành CP dược. Chỉ cùng hợp tác với nhau có mấy bộ kịch, hơn nữa cậu là hậu kỳ, Thâm Thủy là CV, thấy thế nào cũng không thành CP nổi. Tây Vô vô cùng bội phục chúng hủ nữ có bản lĩnh YY cực cao.

Bị nhiều fan chú ý như vậy, với một người tương đối thầm lặng như Tây Vô mà nói, dường như có chút không tốt.

Mà Thâm Thủy đang hát, liếc mắt xuống xem nội dung trong khung chat, khóe miệng thỏa mãn cong lên một chút.

Hát xong một bài, phía dưới đồng loạt tặng hoa.

“Bài vừa hát là ED của 《 Bóng lưng nhạt nhòa》” Thâm Thủy giải thích.

Các fan phía dưới lập tức đón ý hùa theo.

~(≧▽≦)/~ clap clap clap: thảo nào ca từ nghe chua xót như thế, tình đơn phương thật đau khổ.

乛へ乛: Tốc độ của tổ kịch quá nhanh, rõ ràng vừa mới ra dự cáo, thế mà bộ kịch này đã sắp hoàn rồi?? Fan thật kích động a, rất muốn nghe phần H, phun máu o(*////▽////*)q

Ai nha he he: Ủng hộ lầu trên, đoạn cuối nhất định sẽ rất hương diễm, ai he he.

“Tiếp theo sẽ hát một bài nữa, tặng cho hậu kỳ giỏi nhất của tổ kịch, em đã vất vả rồi.”

Thâm Thủy nhóm 1 の Xoa xoa xoa: Ai ui, thật bất công, muốn phỏng vấn các staff khác trong tổ kịch có cảm tưởng gì?

Miên Hoa Bào: Chúng tôi đã sớm thành thói quen ╮(╯_╰)╭

Thâm Thủy nhóm 1 の Câu: (°ο°) Chuẩn bị bất ngờ xuất hiện, cầu càng thêm điều bất ngờ!



“Lại là một phen kịch liệt

Anh muốn em vui vẻ, muốn em hạnh phúc

Muốn em mỗi ngày đều không sầu không lo

Toàn bộ buồn phiền hãy thả trôi đi

Cùng hát với anh nào

La la la…”

Từng câu từng chữ đã trực tiếp nhắn nhủ điều anh muốn nói, người hát có tình, người nghe cũng có tâm.

*Chú thích:

(1) Vì sao: nguyên văn là vi mao, đồng âm với vì sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK