Quý Thâm Ngạn cùng Ngô Hi tình cờ một trước một sau bước ra khỏi thư viện. Ngô Hi thấy Quý Thâm Ngạn nghe điện thoại, còn đứng lại liếc sang cậu một chút.
Ban nãy cậu ta vừa nhìn mình sao? Ngô Hi nghĩ, tiếp tục đi, điện thoại trong túi rung lên. Khi cậu định nghe máy, Quý Thâm Ngạn đột nhiên dừng lại nói: “Là Hoa Tử Thạc sao?”
Ngô Hi xem, gật đầu.
“Không cần nghe đâu, cậu ta nói tới quán lẩu liên hoan, đi thôi.”
“À.” Ngô Hi vội vàng bước nhanh hơn, đi song song với anh.
Điện thoại di động vẫn còn rung, dường như là sẽ gọi cho tới khi cậu nghe máy.
Ngô Hi tắt điện thoại, bỏ vào trong túi. Cậu nhắm mắt đuổi theo Quý Thâm Ngạn, tuy rằng hai người chẳng nói với nhau câu nào, nhưng bầu không khí lại khá là hài hòa.
“Sao cậu ta ngắt máy?” Hoa Tử Thạc hỏi Lâm Vũ, bởi vì khi gọi, chuông kêu vài tiếng mới biểu thị máy bận.
Lâm Vô xem thực đơn, thuận miệng đáp: “Chắc là không thể nghe máy được.”
Hoa Tử Thạc nói thầm: “Buổi chiều đâu có tiết.”
“Lát nữa gọi lại, anh mang nguyên liệu ra trước đi.” Lâm Vũ đưa những thứ cậu đã chọn cho Hoa Tử Thạc.
“Tiểu Vũ, sao gọi ít thế này nào thế, ăn kiêng không tốt đâu.” Lâm Vũ rất kén ăn, người ta không ăn thịt thì không vui, Lâm Vũ thì không ăn rau sẽ không vui, vậy nên thân thể cậu mới tương đối kém.
“Anh chọn đi.” Cậu chống cằm, nhìn Hoa Tử Thạc, bày ra một bộ dáng trầm tư.
Thấy Lâm Vũ nhìn mình như vậy, lộ ra sự quyến rũ nhàn nhạt tựa như cố ý câu dẫn, “Bà xã, em đừng nhìn anh như thế.”
Lâm Vũ vươn tay đánh phát lên đầu anh: “Chú ý cách xưng hô của anh.” Rồi cậu phản ứng chậm, xoa xoa tay mình: “ Cái đầu của anh sao mà cứng thế?”
“Tới đây, anh xoa cho em.” Kỳ thực Hoa Tử Thạc muốn nói: Không phải đầu anh cứng, mà là tay em quá mềm. Miễn cho mình lại bị ăn đòn, thật ra sợ Lâm Vũ đánh mình lại đau tay, Hoa Tử Thạc chỉ đành nuốt lời kia vào bụng.
Xoa xoa, thấy Lâm Vũ cực kỳ hưởng thụ, Hoa Tử Thạc lập tức cảm thấy cõi lòng tràn đầy hạnh phúc.
Tự nhiên trên tay thấy cảm giác tê dại, Lâm Vũ nhìn hành động của Hoa Tử Thạc, vội vàng hô lên: “Hoa Tử Thạc, anh biến thái.” Vừa nói vừa muốn rụt tay về, nhưng lại bị Hoa Tử Thạc nắm chắc.
So khí lực, Lâm Vũ tất nhiên không thể bằng được người hoạt bát hiếu động như con khỉ kia.
Cậu hạ giọng nói: “Quý Thâm Ngạn sắp tới rồi.”
Anh biết sự phản kháng nhỏ bé của Lâm Vũ chỉ là mượn cớ, “Không nhanh như vậy.” Hơn nữa, cậu ta có đến thì sao.
“Tiểu Vũ, gần đây em không cho anh làm.” Hoa Tử Thạc ủy khuất nói, quở trách Lâm Vũ không đúng.
“Mấy hôm trước không phải vừa mới…” Vừa nghĩ tới đã hiểu ra, Lâm Vũ bĩu môi: “Gần đây tương đối bận.”
“Hừ, cứ bận chuyện hội học sinh.” Từ khi Lâm Vũ tham gia hội học sinh, thời gian không còn nhiều, khiến Hoa Tử Thạc cô đơn không ai bầu bạn, “Hừ, sau này anh cũng tham gia hội học sinh.”
Hoa Tử Thạc tham gia hội đương nhiên chỉ vì theo Lâm Vũ, đơn giảm muốn chơi cho vui mà thôi, làm sao nghiêm túc được. Còn Lâm Vũ vì muốn rèn luyện năng lực của mình, cậu không có bối cảnh gia đình hiển hách, phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
“Anh đừng tới thêm phiền.” Lo sợ người này không vui sẽ nảy ra những ý tưởng oái oăm, Lâm Vũ lựa lời nói: “Chỉ là gần đây khá bận, sắp tới sẽ rảnh hơn, đến lúc đó em lại có thời gian cùng anh.”
Để ý thấy Lâm Vũ nói ra lời này, trên mặt thoáng đỏ ửng, kỳ thực với tính tính của cậu, chẳng mấy khi nói những lời yêu đương, lần này phỏng chừng muốn an ủi Hoa Tử Thạc nên mới mặt dày nói ra.
Hoa Tử Thạc xấu xa trêu đùa: “Vậy anh đây muốn bồi thường trước, mấy ngày này em không ở cùng người ta.”
Người ta?! ( ̄_ ̄|||) Lâm Vũ không nói gì, chỉ nhìn Hoa Tử Thạc, anh cho rằng anh là oán phụ chốn thâm cung sao?
Hoa Tử Thạc chớp chớp đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Vũ.
Thực sự không chịu nổi bị anh nhìn như thế, Lâm Vũ thỏa hiệp nói: “Bồi thường cái gì?”
Hoa Tử Thạc cười gian: “Tiểu Vũ, anh đột nhiên nhớ ra, em chưa từng chủ động hôn anh. Ai nha, quả nhiên yêu trước là thua mà.”
“Anh!”
“Đến đây, đến đây, nếu không anh sẽ nghĩ ra cái còn quá phận hơn.”
Sắc lang!
Lâm Vũ bị Hoa Tử Thạc kéo qua, nghĩ tốc chiến tốc thắng. Vốn định tặng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước là tốt rồi, bỗng bị Hoa Tử Thạc giành lại quyền chủ động.
Đầu lưỡi bá đạo trực tiếp xâm nhập, tựa như nghiêm phạt mà cắn nhẹ lên lưỡi đối phương, thừa dịp Lâm Vũ phân tâm, anh thò tay vào trong quần áo cậu.
“Anh… Đừng…”
Lâm Vũ dùng cả hai tay để ngăn cản ý đồ tiếp tục mò xuống của bàn tay kia.
Nào ngờ, bàn tay chuyển hướng, đi xuống chiếm lấy nơi nào đó.
Lâm Vũ bị cắn đau kêu lên một tiếng, hung hăng đẩy người ta ra.
Đồng thời tiếng mở cửa vang lên, hai người ngoài cửa trố mắt nhìn hai người bên trong.
Lâm Vũ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cậu ho khan một tiếng, chỉ là vẻ mặt đỏ bừng lại giấu đầu hở đuôi.
Hoa Tử Thạc da mặt dày mạnh mẽ nhìn chằm chằm Lâm Vũ, thu hết vào tầm mắt những biểu hiện khác thường của cậu, khiến Lâm Vũ phải dùng ánh mắt hung ác nhìn, ám chỉ anh cần chú ý đúng mực.
Khác với sự thất kinh của Ngô Hi, Quý Thâm Ngạn ngược lại khá bình tĩnh. Chẳng qua chỉ là anh mặt than nên không biểu hiện trên mặt thôi.
Hoa Tử Thạc tâm tình vui vẻ, huýt sáo trêu chọc Ngô Hi: “Tôi còn đang hỏi sao cậu không nghe máy, hóa ra là cùng một chỗ.”
“Tôi…” Ngô Hi trốn tránh quanh co, không biết nói gì.
Quý Thâm Ngạn hé ra biểu tình lạnh lùng, phun vài chữ: “Tiết kiệm tiền điện thoại.”
( ̄_ ̄|||) Tôi van cậu, sim sinh viên được miễn phí cước gọi đó, đây là tiết kiệm cái gì.
Nhưng mà, Hoa Tử Thạc vẫn trợn mắt lên đoán: “Sao tôi có cảm giác bao che nhỉ?”
Xem ra hai người này có kịch vui để coi rồi.