Trần Cảnh Lam ngồi phịch xuống ghế thở dài. Ông trời thật đúng là biết trêu ngươi. Cô sinh ra đã mù đường thù chớ, đến cả app Google Map xem đi xem lại cũng chẳng thể hiểu gì..
Trần Cảnh Lam nâng mắt, liếc qua dòng người đang qua lại tấp nập. Cô phân vân, không biết nên chọn ai để hỏi đường. Không quen không biết, lại tự dưng bắt chuyện với người khác khiến Trần Cảnh Lam cảm thấy không được thoải mái. Nhưng biết làm sao bây giờ.. cô hiện tại đang bị mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tiến thì nguy hiểm, mà lùi thì không được.
Cô thở dài, chán nản nhìn đi chỗ khác.
Phía gần đó cách chỗ cô không xa bỗng xuất hiện một bóng hình cao ráo. Đôi mắt đen tuyền vừa chuyển động, bóng dáng ấy đã lọt vào tầm mắt.
Từ mái tóc mượt đen tuyền đến làn da trắng trẻo đều tôn lên khí chất công tử từ con người ấy. Anh tựa người vào thân cây long não to xù xì, quay lưng lại với dòng người nhộn nhịp nơi phố sá đông đúc. Người con trai ấy như muốn tách mình ra khỏi thế giới chung, muốn cô lập bản thân khỏi những đồng loại khác.
Mặt anh hơi cúi, nhìn xuống chiếc điện thoại đen bóng trên tay. Chân anh vắt chéo, để lộ ra mắt cá chân trắng ngần phía dưới gấu quần âu phẳng lì không một nét nhăn nhúm. Trần Cảnh Lam ngồi thẳng, nghiêng đầu nhìn. Từ chỗ cô ra đến chỗ anh, không quá gần cũng chẳng quá xa. Qua khe hở của gọng kính râm, Lam loáng thoáng thấy được hàng lông mi đen dài. Hẳn là mắt anh cũng rất đẹp.
Vứt vấn đề diện mạo qua một bên, cô lại bắt đầu bồn chồn do dự. Cô có nên qua đó hỏi anh? Cảnh Lam ác quỷ và Cảnh Lam thiên thần, mỗi người một bên đều đưa ra những lí lẽ vô cùng thuyết phục khiến đầu cô cứ ong ong cả lên. Sự rối ren vì vậy mà tăng thêm một cấp.
Cứ mỗi khi căng thẳng, bồn chồn, hệ hô hấp của Trần Cảnh Lam lại được đà nhũng nhiễu khiến cô khó thở. Cảnh Lam kiên nhẫn liếc về phía người ấy một lần nữa. Anh nhấc điện thoại đưa lên tai, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Nhìn khẩu hình, cô ngờ ngợ đoán anh đang nhắc đến Milky Barkery. Trần Cảnh Lam nửa mừng nửa lo. Trong khi cô vẫn đang cố gắng ổn định cái hệ hô hấp phiền phức ấy, thân ảnh cao ráo đã dần dần tiến lại, đem theo mùi bạc hà pha chút cỏ dại thơm dìu dịu. Trần Cảnh Lam điều tiết hơi thở, nét mặt mang vài phần khó khăn. Người ấy tới gần, không buồn hiếu kì liếc cô một cái, cứ vậy lướt qua.
Trần Cảnh Lam cắn môi, vội vàng túm lấy tay áo sơ mi đã gần đi qua băng ghế. Cảm nhận được lực kéo không mấy mạnh mẽ, anh định giật tay ra.
- Có thể.. cho tôi hỏi đường, đến Milky Barkery không?
Trần Cảnh Lam ngắt câu mấy lần, trong tâm can không ngừng trách móc cái hệ hô hấp đáng chết kia. Đến việc ăn nói cũng chẳng ra gì, người ấy sẽ nghĩ cô thế nào đây? Chết thật! Danh dự của cô!
Tay áo sơ mi đột nhiên tuột khỏi tay khiến Trần Cảnh Lam giật mình. Người con trai ấy không chút lưu tình, giật mạnh tay lại.
- Có thể.
Từ giây phút lớp vải mịn màng màu xám tro rời khỏi tay, hi vọng trong người Hạ Cảnh Lam đã tụt đến mức 0%. Anh không có thiện ý với cô, không bằng lòng muốn giúp đỡ cô. Thế nên, khi hai từ tưởng chừng rất đỗi bình thường ấy vang lên lại khiến Trần Cảnh Lam sửng sốt. Anh hành động một kiểu, lại nói ra một kiểu. Đúng là loại người thích đi ngược lại với quy luật của tạo hóa. Có điều, không quan trọng anh là kiểu người gì. Chỉ cần sẵn lòng giúp đỡ cô, vậy là đã đủ khiến Trần Cảnh Lam an tâm.
- Cảm ơn!
Cô cầm vội balo đứng dậy, theo sát từng bước chân anh. Trần Cảnh Lam rũ mắt, nhất thời sa vào trầm ngâm. Chất giọng của anh không quá trầm cũng chẳng quá cao, vừa vặn để lộ được sự nam tính, lại toát lên cái khí thế bức người.
Cô theo sau anh, không biết đã đi qua bao nhiêu con phố. Khi thì là những dãy bằng lăng tím ngắt thơ mộng, khi lại là những rặng liễu xanh um trải dài. Anh đi nhanh khiến Trần Cảnh Lam không dám lơ là, chỉ biết cắm cúi vội vàng bước theo. Không thể trách chân cô quá ngắn, chỉ có thể trách chân anh quá dài.
Trần Cảnh Lam bước thật nhanh. Đến khi hai chân rã rời, cô mới có thể bắt kịp tốc độ của anh. Giữa trưa nắng oi ả, dòng người dần trở nên thưa thớt. Trên con phố vắng chỉ còn lại hai người đi bên cạnh nhau, tựa như thật gần nhưng cũng thật xa cách.
Không biết đã qua bao nhiêu con đường, anh mới dừng lại. Trần Cảnh Lam chống tay vào thân cây, thở dốc mấy lần. Cô nên cảm tạ trời đất vẫn thương để cho cô được sống hay nên oán trách vì đã đày ải cô bằng loại cực hình dã man này đây.
Gần đó không xa, anh tựa người vào thân cây, chiếc điện thoại được đặt cạnh tai trái.
- Có gì không ạ?
Sau câu nói chất chứa vô vàn sự bất cần lười nhác, anh liền đưa điện thoại ra xa nhất có thể. Trần Cảnh Lam giật mình nhìn ra. Chiếc điện thoại đen bóng chợt vang lên thanh âm khàn khàn chứa đầy nội lực:
- Nghịch tử! Muốn ta tức chết phải không?