- Phan Thiệu Ninh!
Giọng anh nhàn nhạt, lại pha chút bàng quan nhưng vẫn khiến con tim người được gọi tên muốn nhảy vọt ra ngoài. Dần dà, cái danh sách ấy đã gần đến quá nửa. Trần Cảnh Lam vẫn bồn chồn không yên. Đầu óc cô rối loạn lên hết cả, hai tai cứ ù đi, chẳng nghe được anh nói gì. Tranh thủ lúc này cô phải cầu trời khấn phật cho qua kiếp nạn mới được. Còn nữa, cái gì mà mắt trái nháy thì có điềm lành? Đều là lừa đảo! Từ giờ cô sẽ không tin vào mấy thứ đó nữa. Mắt trái nháy vốn dĩ đem đến đại họa!
- Trần Cảnh Lam!
Hai bàn tay vừa chắp lại để cầu khấn bỗng trở nên dư thừa. Chết tiệt! Anh cho cô cơ hội để chuẩn bị cũng không được à? Cô đâu tham lam, chỉ cần một chút mà thôi. Cô chỉ muốn khấn vái mong thần linh ban phước thôi mà.
Trần Cảnh Lam khóc không ra tiếng, chỉ hận không thể lao xuống đánh chết anh ngay lập tức. Diệp Dương hắng giọng, một lần nữa gọi tên cô. Trần Cảnh Lam vội vã hồi thần, rụt rè giơ tay:
- Có!
Đầu mày anh nhíu lại. Diệp Dương rất nhanh đã xác định được phương vị chính xác. Anh chầm chậm bước từng bậc cầu thang, lên đến hàng ghế nơi cô đang ngồi. Trong giảng đường, chỉ có duy nhất chỗ Trần Cảnh Lam là thưa thớt, trong khi những vị trí khác đã chật kín người. Đột nhiên trở thành tâm điểm bị hàng loạt ánh mắt chĩa vào, Trần Cảnh Lam hồi hộp, nhịp thở có chút không ổn định.
- Ăn sáng chưa?
Câu hỏi của anh làm cô ngẩn người. Không quen không biết, bỗng dưng lại hỏi một câu như vậy, lại còn với ngữ khí bàng quan không còn gì để nói kia, quả thực khiến Trần Cảnh Lam bối rối. Cô bất giác gật đầu theo bản năng.
- Đủ no chưa?
Ánh mắt anh nhìn cô đã phảng phất chút kì quái. Chẳng lẽ anh nhận ra cô rồi, giờ lại muốn trêu chọc ư? Trần Cảnh Lam rùng mình, ngăn không cho đầu óc suy nghĩ lung tung.
- Hửm?
Cô lại vô thức gật đầu cái nữa. Xem ra anh đến tìm cô không hề có thiện ý. Quả nhiên cái gọi là trực giác của phụ nữ không hề sai. Trần Cảnh Lam vừa gật đầu, giọng nói trầm đều không nhanh không chậm ấy dội vào tai cô từng chữ một:
- Nếu đã đủ sức, vậy nói to một chút. Đừng để calo ứ đọng trong người quá nhiều!
Xung quanh liền rộ lên những tiếng cười, lác đác ở một vài chỗ. Diệp Dương quét mắt qua, kèm theo đầu mày hơi nhíu làm cho tiếng cười nhỏ dần rồi tắt lịm. Anh cũng chỉ là một cậu sinh viên năm ba hơn những người ở đây hai tuổi mà thôi, ấy vậy mà khí tức tỏa ra lại khiến tất cả sinh viên phải kiêng dè.
Trần Cảnh Lam cơn tức đã lên đến tận cổ. Trí óc cô vẫn không ngừng đưa ra lí lẽ để thuyết phục bản năng đang định nhào đến ăn tươi nuốt sống Diệp Dương. Anh hiện giờ đã liên quan trực tiếp đến sự sống chết ở LU của cô, phải dĩ hòa vi quý, không được làm bừa. Cô không cam tâm, lại cho mình một lí do chính đáng hơn. Quân tử không thèm chấp tiểu nhân. Phải, chính là như thế. Đây mới thực sự đúng là chân lí.
Trần Cảnh Lam không cười cũng không cáu. Khuôn mặt nửa nghiêm túc nửa lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Dương. Cô không chút đoái hoài, thật nhanh vâng một tiếng. Diệp Dương nhìn cô, không đáp. Anh quay người đi xuống, để mặc cô với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Trần Cảnh Lam cười cũng không được, khóc cũng chẳng xong. Cô từng nghe Trung Hoàng nói về vị leader cao quý kia, cũng biết anh là con nhà kiều dưỡng tính khí khó chiều, chỉ là không ngờ Diệp Dương lại còn có thói xấu ăn nói châm chọc, không chừa cho người khác chút thể diện. Sau này, tránh xa anh chính là nhiệm vụ tiên quyết, được xếp vào cột việc cần thiết và quan trọng trong bảng biểu của cô.
Trần Cảnh Lam từng giây từng phút đều gián mắt vào đồng hồ, chỉ thiếu điều chọc thủng một lỗ trên mặt kín tròn xinh. Chưa bao giờ cô mong được rời khỏi LU như lúc này.
- Hôm nay đến đây thôi. Mọi người có thể ra về!
Trần Cảnh Lam vội vàng nhỏm dậy. Không đợi Diệp Dương nói hết câu, cô đã khoác balo trên vai, chuẩn bị tinh thần lao ra khỏi giảng đường. Nhưng quái lạ. Ngoài cô ra không ai có ý định rời đi thì phải.
Trần Cảnh Lam nhìn xuống phía dưới. Diệp Dương vẫn đang nhàn nhã thu dọn tài liệu. Buổi phổ biến hôm nay kết thúc rồi mà?
Trần Cảnh Lam đè nén mong muốn được trở về nhà, ánh mắt dò xét nhìn Diệp Dương từng chút. Đến khi dáng người cao ráo ấy không một lời từ biệt rời khỏi giảng đường, tụi con gái mới nhao nhao, thi nhau đứng dậy chạy theo. Trần Cảnh Lam tức lắm, nhưng lại không thể làm gì. Cô thật sự muốn lao đến trước mặt họ mà hét rằng:
- Cái tên đó chẳng ra gì đâu! Tính tình cao ngạo bố đời, còn chẳng thèm để ai vào mắt!
Nhưng cô có quyền gì mà nói như vậy. Đúng là anh và cô đã từng gặp nhau, nhưng chuyện này ai biết, ai hay? Trong lòng các thiếu nữ trẻ, Diệp Dương đã trở thành nam thần. Cô mà có gan đi nói xấu, chỉ sợ khi ra khỏi LU sẽ chẳng khác gì một con dân tị nạn cả người tơi tả. Nhịn! Phải nhịn!
Trần Cảnh Lam hít sâu, thở ra một cái thật dài. Cô rời chỗ, chạy nhanh khỏi giảng đường, nhằm đến cổng trường LU thẳng tiến.
- Ơ, bé Lam!
Dưới tán cây long não đã trụi gần hết lá, Lê Minh Trí đứng đó, ánh mắt nhìn vào đám đông sinh viên. Đôi mắt cậu đảo liên tục, chỉ để tìm kiếm một bóng hình. Chiếc áo thu đông màu nude lấp ló, dần hiện ra trước mắt. Lê Minh Trí cười tươi, chờ Trần Cảnh Lam tới gần hơn một chút, cậu vẫy tay, gọi cô thật to.
Trần Cảnh Lam biết Lê Minh Trí cố tình ở đó đợi mình. Nhưng cô không thèm nghe tiếng cậu gọi, cứ vậy mặt nặng mày nhẹ lao đến cổng trường.
Cô giận cậu! Giận cậu tại sao không dạy lớp của cô mà lại nhường cho tên leader khó tính kia. Biết là không nên, nhưng cô vẫn giận. Con gái vốn dĩ là thế. Đôi khi hờn dỗi mà không cần lí do, lại vì tâm lý mà bịa ra những nguyên nhân không đâu vào đâu cả.
Thấy Trần Cảnh Lam hành xử kì quái, Lê Minh Trí thu tay, nụ cười trên mặt chợt đông cứng. Vài tiếng trước rõ ràng cậu còn nhắn tin với cô, Lam cũng reply lại rất bình thường. Cậu đâu có nói gì khiến cô tổn thương? Trần Cảnh Lam cậu biết cũng chẳng phải người công xen lẫn tư. Cô luôn phân biệt rạch ròi mọi vấn đề, minh bạch công bằng trong các mối quan hệ. Con gái như vậy mới thật khó đoán định ý nghĩ.
Dáng người nhỏ nhắn băng nhanh qua từng thân cây long não to xù xì, lúc ẩn lúc hiện. Từ xa, Lê Minh Trí chăm chăm nhìn theo Trần Cảnh Lam. Đầu mày cô không lúc nào giãn ra, đôi môi mỏng đã mím thành một đường. Nét khó chịu dần in hằn trên khuôn mặt thanh tú. Trần Cảnh Lam nuốt thế nào cũng không trôi cục tức này. Tôn nghiêm danh dự của cô, thứ mà cô trân trọng bảo bọc, giăng cho nó bức màn chắn dày cộm, coi nó như bảo vật. Ấy vậy mà Diệp Dương lại có thể lôi ra bêu riếu, hạ nhục một cách nhởn nhơ không thấy áy náy. Có câu quá tam ba bận. Anh đã không chừa ra mặt mũi cho cô những hai lần rồi. Nếu còn có lần thứ ba, đừng trách cô không khách khí mà phản lại.