- Mình nhớ tổ hợp A01 ở tầng hai.
Trần Cảnh Lam lờ mờ nghe thấy. Tai cô dỏng lên, mắt cũng vội vàng liếc. Cách đó không xa, một cô bạn đang chỉ tay về phía dãy nhà trung tâm. Đã xác định được mục tiêu ở lầu hai tòa nhà giữa. Trần Cảnh Lam bây giờ chỉ cần lên tầng hai, sau đó nhìn xem cụm "lớp 02 - tổ hợp A01" được dán ở cửa phòng nào nữa thôi. Quá tốt! Hôm nay cô chắc chắn sẽ rất may mắn. Trần Cảnh Lam có niềm tin tuyệt đối vào con mắt trái đang nháy liên tục. Bằng chứng cũng rõ ràng đấy chứ. Chẳng phải từ sáng đến giờ cô đều gặp may đó sao.
Trần Cảnh Lam một bước cũng không hề chậm, nhằm vào lầu hai thẳng tiến đến tòa nhà giữa. Đi gần hết dãy, cô cuối cùng cũng tìm được giảng đường nằm ở gần cuối. Trần Cảnh Lam nhìn trúng vị trí nằm vào góc khuất trong giảng đường. Yên vị trên ghế, cô thở phào một cái vô cùng nhẹ nhõm.
Trần Cảnh Lam vội vàng mở điện thoại, sợ rằng dì sẽ lo lắng mà nhắn tin. Quả nhiên dì cô chẳng bao giờ an tâm về đứa cháu gái ngoan hiền, liên tục gọi rồi gửi tin nhắn. Trần Cảnh Lam tắt vội chế độ im lặng, cuống quít hồi âm. Cô lớn rồi, cũng không phải đứa trẻ còn non nớt. Cô đã mười chín chứ không phải mới lên chín. Dì lo lắng thái quá thế này đôi khi khiến Trần Cảnh Lam cảm thấy có chút gò bó ngột ngạt.
Cô thở dài một cái, lại thấy có âm báo tin nhắn. Trần Cảnh Lam cứ tưởng là dì, bộ não cô lại theo thói quen nghĩ ra hàng đống những câu từ biện minh chống đỡ. Cô cầm điện thoại lên. Phù, không phải. Hóa ra là Lê Minh Trí.
"Bé Lam, tìm được giảng đường chưa?"
Cô cười, hồi âm cảm ơn. Thật may Trần Cảnh Lam đang ngồi đúng vị trí, đúng căn phòng, đúng dãy nhà. Nếu không cô thật chẳng biết phải reply thế nào.
Đồng hồ vẫn chầm chậm nhích thêm từng giây. Dần dà, sinh viên vào lớp ngày càng đông, chẳng mấy chốc giảng đường đã kín chỗ. Trần Cảnh Lam tranh thủ ngồi tám với Lê Minh Trí vài câu chuyện phiếm. Giữa đám đông, cô như một mình ở một thế giới, hoàn toàn không có ý định xâm phạm hay hòa nhập vào thế giới của những người còn lại.
"Mau chóng làm quen bạn mới đi."
Trần Cảnh Lam chỉ vâng một tiếng. Bảo cô kết bạn, nhưng kết bạn kiểu gì đây? Cô không muốn vô duyên vô cớ nói chuyện với người lạ. Cô cũng không có gì để nói với họ cả. Có thể những người khác nghĩ thoáng hơn cô, nhưng với Trần Cảnh Lam, cái tư tưởng ấy nó dường như đã trở nên bảo thủ, kéo cô cách xa với sự hòa đồng.
Trần Cảnh Lam nâng mắt liếc nhìn xung quanh. Khắp giảng đường vang vọng nhưng thanh âm ồn ã, cười đùa. Mọi người không ngừng kết giao bạn mới, mở rộng thêm mối quan hệ. Đột nhiên cô thấy mình thật sự bị lạc loài.
Từng đám sinh viên túm năm tụm ba lần lượt tản ra hết cả. Ai nấy quay trở về ngồi đúng vị trí của mình. Giảng viên có vẻ sắp vào đến rồi.
Trần Cảnh Lam chớp mắt. Chỗ cô ngồi vừa vặn ở gần cuối, là vị trí cao nhất giảng đường, vì vậy có thể nhìn được bao quát mọi thứ xung quanh.
Điện thoại Trần Cảnh Lam kêu ting một tiếng. Cô vội cầm lên. Là tin nhắn của Lê Minh Trí.
"Quên mất không nói với em điều này."
Cô không hồi âm, đợi câu nói tiếp. Không khí trong giảng đường đang im lặng trang nghiêm bỗng chốc rộ lên những tiếng xì xào. Trần Cảnh Lam hiếu kì, nâng mắt nhìn lên.
Từ cửa lớp, bóng người cao ráo chầm chậm bước vào. Sơ mi trắng, quần âu và giày da đen bóng. Từ con người ấy vừa toát lên vẻ ngỗ ngược của chàng thanh niên trẻ mới lớn, lại mang chút đứng đắn nghiêm túc của một con người trưởng thành. Dưới hàng mày kiếm là đôi mắt diều hâu đen tuyền sắc bén tỏa ra khí tức cao ngạo. Khuôn mặt này..
Trần Cảnh Lam giật mình, trái tim nơi lồng ngực bỗng nảy lên một cái thật mạnh. Anh là chủ nhiệm lớp cô sao? Không ổn! Thật sự không ổn!
Trần Cảnh Lam vội vàng ngồi sát vào mép tường. Cô cũng chỉ là một trong những người qua đường trong cuộc đời anh mà thôi. Chắc anh không nhận ra đâu nhỉ?
Trần Cảnh Lam tự trấn an bản thân. Cô mong là thế. Hơn nữa, với cái tính cao ngạo độc tài của người con trai này, chắc chắn sẽ không coi người khác ra gì. Trần Cảnh Lam xem chừng cũng không có chi gọi là nổi bật. Vừa bình thường, lại thuộc tuýp người ba không. Chắc chắn sẽ không lọt vào bộ nhớ của anh.
"Anh Trí, chiều nay em đến Milky nhé?"
Trần Cảnh Lam bò dài ra bàn nhắn tin cho Lê Minh Trí. Cô quả thực đang có nỗi buồn lớn cần được giải tỏa. Cậu hảo hảo đồng ý, lại nhắn thêm một tin.
"Hôm nay chủ nhiệm phụ trách lớp em bị bệnh nên nghỉ. Leader của bọn anh sẽ đứng lớp thay. Bé Lam có phúc được gặp mặt rồi nhé!"
Trần Cảnh Lam hoa mắt, xây xẩm mặt mày. Cái tình huống khỉ gió gì thế này. Đúng là hại não. Con tim yếu ớt của cô đã bị dọa cho lên xuống, bây giờ lại không thể yên vị nằm gọn một chỗ. Cái gì mà leader? Cái gì mà đứng lớp thay? Cô thật muốn chửi Lê Minh Trí vài câu cho bõ giận. Cái phúc này lớn quá, cô quả thực không nhận nổi. Cả LU này chẳng lẽ hết sạch giảng viên sao mà lại để cho một tên sinh viên năm ba đứng lớp thay?
Khi ấy quả thực cô vẫn chưa hề biết cái danh ITRI có sức ảnh hưởng nặng nề đến mức nào..
Trần Cảnh Lam không biết nên cười hay nên khóc. Cơ mặt cô trở nên cứng đờ. Phía dưới, Diệp Dương vẫn không ngừng phổ biến. Mặc cho những con mắt chứa đầy bong bóng trái tim đang hướng về mình, anh vẫn phũ phàng chẳng thèm đoái hoài.
- Điểm danh.
Chất giọng trầm trầm vang lên thật đều, không quá nghiêm túc nhưng vẫn khiến người khác phải nghe lời.
Đại họa ập xuống đầu cô rồi sao? Sáng nay rõ ràng mắt trái của cô nháy mạnh lắm cơ mà. Điều may mắn mà cô mong đợi bay đến tận phương trời nào mất rồi.
Trần Cảnh Lam len lén ngẩng đầu, nhìn xuống người con trai đang lật chồng tài liệu, rút ra một tập giấy. Cử chỉ của anh không quá nhanh cũng chẳng quá chậm, ngược lại nhàn tản cứ như anh đã quen với công việc này từ lâu. Người mà cô gọi là yêu nghiệt quả thực đã nhẫn tâm cướp đi hàng vạn trái tim thiếu nữ.
Từng cử chỉ thanh tao nhã nhặn, lại pha thêm chút thâm trầm lạnh nhạt trong thái độ càng khiến Diệp Dương ghi điểm trong mắt các cô gái. Nhưng anh không quan tâm, lúc nào cũng coi đó là phiền phức. Nhắc đến con gái là y như rằng đầu mày Diệp Dương nhíu lại một cách vô thức.
Cũng phải. Dựa vào địa vị, gia thế cùng với khuôn mặt góc cạnh sắc nét ấy, anh có thể tự mãn mà nói rằng: Con gái theo đuổi Diệp Dương xếp hàng từ Nhà Trắng đến hết thủ đô Washington cũng không đếm xuể. Sự thực đã chứng minh, câu nói ấy chỉ có thể thiếu chứ không thừa.
Ngay khi đến tuổi đi học, Diệp Dương đã có biệt tài thu hút con gái. Không phải vì anh ga lăng, cũng chẳng phải do anh chủ động bắt chuyện mà do cái bản mặt trời sinh hoàn mĩ cùng vẻ cao ngạo bố đời kia của anh. Khi còn học mầm non, Diệp Dương luôn được đám con gái gọi là "cool ngầu". Anh không đoái hoài, cũng chẳng thèm bận tâm. Sau đó, vì bị bọn con gái suốt ngày làm phiền, bám riết không buông khiến Diệp Dương bộc lộ bản tính cục súc. Về nhà, anh không ngần ngại mà xả giận. Sự đáng sợ như tu la chuyển thế của vị công tử nhỏ ấy đã được hình thành từ trong trứng rồi, chỉ còn thiếu nước đi điều tra xem anh di truyền từ ai mà thôi. Diệp Trình bất lực, dở khóc dở cười nhìn cậu em trai cứ vậy mà tung hoành. Đến cuối cùng, ông nội đành phải chuyển trường cho Diệp Dương. Từ đó anh học trong trường chỉ toàn nam sinh, chỉ đến khi lên tới đại học ITU, anh mới lại "được" làm phiền bởi đầy rẫy những nữ sinh. Đã từ rất lâu anh hình thành tâm lí ghét con gái. Không phải vì họ xấu, cũng chẳng phải vì họ tính tình quái gở. Đơn giản, họ làm phiền anh. Chỉ cần không động đến anh, chỉ cần không nhìn anh bằng con mắt ra gì đấy, Diệp Dương chắc chắn sẽ coi con gái như người bình thường. Nhưng không, hiện thực lại không được như thế.