Tiệc rượu thương mại của nhà họ Lục được tổ chức trong trang viên biệt thự, khung cảnh xa hoa tráng lệ, có rất nhiều người nổi tiếng tham dự.
Ở một góc, Lục Vân Phong rùng mình tỉnh lại.
Sau khi nhanh chóng tiếp nhận văn bản ký ức trong đầu, Lục Vân Phong buồn bực muốn chết.
Lần thứ bảy rồi.
Bản thân gặp tai nạn xe khi đang giao đồ ăn, sau đó bị kéo. vào hệ thống, xuyên không vào nhân vật phản diện trong tiểu thuyết thể loại sảng văn trên mạng.
Theo lời nhắc của hệ thống, chỉ cần có thể sống sót đến cuối mà không bị nhân vật chính giết chết thì có thể nhận được phần thưởng tương ứng đưa mình trở lại thế giới thực.
Thứ nhất là không còn sự lựa chọn nào khác. Thứ hai, bệnh của mẹ không thể trì hoãn được nữa, phải kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ, vì vậy Lục Vân Phong chỉ có thể chấp nhận thử thách.
Tuy nhiên, sáu lần mình chết trước đó đều là lần sau đau khổ hơn lần trước.
Nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng quá biến thái rồi.
Biến thái một cách hoàn toàn vô lý.
Những nhân vật đó đều là kiểu bẩm sinh có tài, sức mạnh hơn người, y thuật, cổ đại, tu tiên, tài đánh bạc, mắt nhìn thấu... cái gì cũng biết, những gì bạn nghĩ được thì nhân vật đó đều biết.
Đáng ghét nhất là cực kỳ may mắn.
Dù bị nhân vật phản diện hành hạ thế nào, cuối cùng đều
bị đập chết, sau đó buông một câu thoại gây sốc rồi ôm lấy em gái xinh đẹp bỏ đi.
Hơn nữa tất cả cô gái xinh đẹp đều thuộc về anh ta, đúng, chỉ cần có ít sắc đẹp thì nhất định là phi tần của anh ta, chuyện này không có con đường thương lượng nào.
Lục Vân Phong chỉ vì một lần nói thêm vài câu với người phụ nữ của Long Ngạo Thiên mà bị anh ta đánh chết.
Còn có vương pháp, luật pháp hay không?
Lục Vân Phong vội vàng xoay người chạy đến nhà vệ sinh bắt đầu tính toán.
Mình đã lần lượt chết trong tay Tiêu Viêm, Diệp Phong, Sở Phong, Diệp Trần, Long Ngạo Thiên, Triệu Nhật Thiên.
Cuốn sách lần này có tên là “Quần phương phổ*: Chiến thần ngao du Hoa Đô”.
*Quần phương phổ: Tên một cuốn sách của Vương Tượng Tấn đời Minh viết năm 1621.
Cái tên thật buồn nôn. Nhân vật chính lại là tên Long Ngạo Thiên này.
Anh ta là thần chiến ở biên cương, trở về để thống nhất toàn bộ thế lực Bắc Quốc, bây giờ đang giấu họ giấu tên làm bảo vệ, đang tiếp cận Lãnh Thanh Thu.
Tình tiết truyện hôm nay là chương chín. Anh ta sẽ đứng ra bảo vệ Lãnh Thanh Thu trong buổi tuyên bố đính hôn của mình và Lãnh Thanh Thu. Mình cãi nhau với anh ta, bị anh ta đánh gãy một chân, sau đó mình ẩn vài chương dưỡng thương.
Còn Long Ngạo Thiên thì chiếm được trái tim của Lãnh Thanh Thu, từ đây hai người tâm đầu ý hợp, quấn quýt lấy nhau...
Lục Vân Phong hung hăng rửa mặt, nhìn mình trong gương, nghiến răng nghiến lợi: “Lần này ông đây sẽ sống sót đến cuối cùng, mang theo phần thưởng của hệ thống quay về chữa bệnh cho mẹ”
Lục Vân Phong bình tĩnh lại, tính toán chắc, sau khi trì hoãn một lúc thì đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa bước ra thì nhìn thấy Lãnh Thanh Thu đang đứng ở cửa đợi mình.
Một chiếc váy dạ hội cao quý, một khuôn mặt xinh đẹp đúng nghĩa nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn, không hề có khuyết điểm.
Một thân hình với đường cong tỉnh tế, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo.
Khỏi hỏi, đây là nữ chính đầu tiên không bỏ chạy.
Trưởng nữ nhà họ Lãnh, nữ tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Thiên Phong.
Mình đã đeo bám nữ thần suốt ba năm.
Danh hiệu quan trọng nhất chính là: Người phụ nữ của Long Ngạo Thiên.
Lục Vân Phong nặn ra một nụ cười, còn chưa kịp nói Lãnh Thanh Thu đã lạnh lùng nói: “Lục Vân Phong, tôi sẽ không đính hôn với anh, anh từ bỏ đi.”
Lục Vân Phong cười, thầm nghĩ:
“Bà chị mau tha cho tôi đi. Đính hôn với cô? Tôi còn muốn yên ổn sống thêm vài năm nữa đấy”
“Đúng là dáng người đẹp, khuôn mặt cũng tuyệt vời, đáng tiếc lại là một nữ chính không có não, bị Long Ngạo Thiên lừa dối đến mức chỉ số thông minh thấp dưới cả mức cho phép, tự nguyện làm phi tần cho người ta.”
“Long Ngạo Thiên có được Lãnh Thanh Thu, về cơ bản sẽ có được nhà họ Lãnh, đáng tiếc cơ nghiệp mấy đời nhà họ Lãnh sẽ hời cho họ Long.”
Lục Vân Phong cười nói: “Tôi đồng ý.”
“Anh đồng ý?”
Lãnh Thanh Thu rất ngạc nhiên.
Có gì đó không ổn, rõ ràng vừa rồi Lục Vân Phong không hề động đậy, nhưng sao lại nói nhiều lời như vậy?
Cô chỉ nghe được ba từ “tôi đồng ý” do chính miệng hẳn nói ra, những lời đó trước là cái quái gì vậy?
Hơn nữa hẳn đã đeo bám mình suốt ba năm.
Trong ba năm qua, cô đã dùng đủ mọi cách nhưng hẳn mãi không chịu buông tay, cứ bám lấy cô y như keo dán chó.
Khi danh tiếng trở nên xấu thì dùng sức mạnh gia tộc khiến bố mẹ đôi bên ra mặt, hôm nay thì muốn ép cô đính hôn với hẳn.
Bây giờ làm sao vậy?
Lục Vân Phong cười nói: “Thanh Thu, tôi suy nghĩ kỹ rồi, quả thật hai chúng ta không hợp nhau, sau này chúng ta làm bạn bè bình thường nhé.”
Hắn nghĩ thầm trong lòng:
“Mau đi làm phi tần cho Long Ngạo Thiên của cô đi. Cô và chín trăm chín mươi chín cô gái khác cùng nhau dỗ dành người đàn ông đó, liếm đế giày cho anh ta, tung hô anh ta anh hùng, vĩ đại đi. Hô hô.”
“Việc cấp bách nhất bây giờ là nhanh chóng xử lý ả đàn bà ngu ngốc này. Cô gái này tự cho răng mình là thiên tài có một không hai, nhưng thực ra chỉ là miếng thịt đã chín gần hết trên thớt của Long Ngạo Thiên, chỉ thiếu một bước thúc đẩy này của mình thôi.”
Lần này Lãnh Thanh Thu khẳng định mình có thể nghe được tiếng lòng của Lục Vân Phong.
Cái gì mà tôi đi liếm đế giày cho người ta?
Còn cả chín trăm chín mươi chín cô gái khác cùng hầu hạ một người đàn ông?
Lãnh Thanh Thu tôi là ai chứ? Làm sao có thể thiếu tự trọng như vậy?
Rốt cuộc trong đầu chó của tên Lục Vân Phong này đang nghĩ gì vậy?
Khoan đã, Long Ngạo Thiên? Nhân viên bảo vệ mình thuê mấy ngày trước?
Lãnh Thanh Thu tôi làm người hầu cho anh ta ư?
Vẻ mặt của Lãnh Thanh Thu càng tức giận hơn nhìn chăm chằm Lục Vân Phong, hận không thể nhào tới cắn chết hắn.
Lục Vân Phong sửng sốt, thầm nói: “Ả đàn bà ngu ngốc này bị sao vậy? Tôi không đến hỏi cưới nữa sao cô ấy còn tức. giận như thế?”
“Nhưng cô ấy là người phụ nữ của Long Ngạo Thiên, cũng tuyệt đối không được làm mất lòng. Cũng may đầu óc của nữ chính không được thông minh cho lắm, chắc là dễ dỗ dành.”
Lục Vân Phong nhanh chóng cười nói: “Chúng ta đi nói rõ với phụ huynh đi. Đi, đi, đi, cô đi chậm thôi...”
Lãnh Thanh Thu sải bước đi vào trong phòng, tức giận đến nỗi ngực phập phồng mãnh liệt.
Lục Vân Phong. Anh được lắm.
Ba năm. Suốt ba năm qua, ngày nào anh cũng tặng quà cho tôi, không có gì cũng tỏ vẻ ân cần lấy lòng...
Lễ nào vẻ lấy lòng và nịnh hót trong ba năm qua đều là giả sao?
Bây giờ trong lòng cứ gọi tôi là “ả đàn bà ngu ngốc”, còn nói đầu óc tôi không thông minh, bộ dạng chỉ mong cách xa tôi càng sớm càng tốt...
Anh coi tôi là cái gì hả?
Tôi cũng muốn xem rốt cuộc anh đang giở trò quái quỷ gì?
Lục Vân Phong đi ở phía sau cô, suy nghĩ: “Ổn rồi, ổn rồi, ba năm qua coi như nuôi chó đi. Chỉ cần hủy hôn với cô gái ngu xuẩn này, dựa vào thân phận phản diện này của ông đây thì đi đâu mà không thu về được tám, mười cô em gái xinh đẹp để dỗ mình vui vẻ cơ chứ?”
“Cô ấy thích làm phi tần cho người khác, hết cách rồi, người ta vốn có số làm phi tần cho người khác.”
“Mình phải cắt đứt quan hệ với cô gái ngu xuẩn này, tuyệt đối không thể có chút dây dưa nào.”
Lãnh Thanh Thu thật sự nghe không nổi nữa, đột nhiên dừng lại, quay người trừng mắt nhìn Lục Vân Phong.
Lục Vân Phong giật mình, lập tức nở nụ cười: “Cô lo tôi lừa cô sao? Lục Vân Phong tôi thề trước bóng đèn tuyệt đối sẽ không giở trò. Tôi nói hủy hôn là hủy hôn.”
“Hơn nữa từ nay về sau chắc chắn sẽ không làm phiền cô. Thật sự thì cô muốn gặp tôi rất khó, từ đây chúng ta hoàn toàn chưa bao giờ gặp nhau, cũng biến mất khỏi cuộc đời của đối phương. Tôi biến mất cô vui lắm phải không?”
Lãnh Thanh Thu sắp tức phát điên.
Tại sao? Lúc trước Lãnh Thanh Thu tôi là nữ thần của anh, nhưng bây giờ lại thành phân chó thối hả?
Anh chán ghét tôi đến vậy sao? Đến mức không thể đợi được dù chỉ mười lăm phút?
Thứ đàn ông chó chết này. Đúng là... tức chết tôi rồi.
Lúc này cửa lớn đẩy ra, người của hai nhà Lục Lãnh đều nhìn thấy cảnh hai người sánh đôi đứng ở cửa.
“Ôi chao, sao hai đứa lại cãi nhau rồi?”
“Đúng vậy, đúng vậy, có chuyện gì vào trong rồi nói, đừng đứng ở cửa thế”
Lục Vân Phong đi vào nhà rồi bắt tay với bố mẹ Lãnh Thanh Thu: “Cháu chào cô chú.”
Lục Vân Phong nói trước khi người lớn lên tiếng: “Thưa cô chú, thưa bố mẹ, con và Thanh Thu đã bàn bạc xong rồi, chúng con không định đính hôn nữa.”
Lục Vân Phong nói với vẻ mặt chân thành
“Thanh Thu là một cô gái mạnh mẽ, độc lập, thông minh và can đảm. Cô ấy nên tìm một người phù hợp hơn và hiểu cô ấy hơn, quan trọng nhất là người đó nên là tình yêu đích thực của đời cô ấy từ tận đáy lòng. Chúng ta nên ủng hộ và chúc phúc cho cô ấy.
Lục Vân Phong ra vẻ đau lòng, đấm ngực mình, nói: “Mặc dù con rất quý, yêu thương và trân trọng cô ấy hơn chính bản thân mình. Thế nhưng, tình yêu đích thực là buông tay theo ý cô ấy muốn”
Bản thân Lục Vân Phong cũng cảm động, trong đầu đều là câu hát rất tầm thường trong ngôn tình: Có một loại tình yêu gọi là buông tay, từ bỏ để tình yêu lâu dài như trời đất...
Mọi người đều yên lặng.
Lục Quảng Hoành không tin con trai mình lại có thể xử lý thỏa đáng như vậy.
Ông là bố của nó. Nó là người như thế nào ông còn không biết sao?
Chưa biết chừng thăng khốn này lại đang âm mưu chuyện xấu gì đó.
Lục Vân Phong rất hài lòng với kỹ năng diễn xuất của mình.
“Thương cho nhà họ Lãnh, tài sản mấy đời cuối cùng đều cho Long Ngạo Thiên được hời.”
“Những người đứng đầu những gia tộc giàu có này cũng thật là, con gái làm phi tần cho người ta cũng thôi đi, tài sản hàng trăm tỷ cũng cho người ta, đầu óc đúng là có lỗ hổng.”
Lãnh Thanh Thu không biết vì sao mình bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của Lục Vân Phong.
Hình như Lục Vân Phong biết được một điều gì đó rất khủng khiếp, nếu đúng như dự đoán của hắn, vậy tình tiết này cũng quá vô lý rồi đó.
Mình sắp đi làm phi tần cho người khác? Còn là vệ sĩ mà mình đã thuê vào mấy ngày trước?
Không thể bỏ qua tên nhóc Lục Vân Phong này, chắc chắn hẳn đang có âm mưu đen tối.
Ở phía trước, Lục Vân Phong vẫn đang diễn, dõng dạc trình bày từ chối đính hôn với mình. Là vì bản thân phẩm giá cao quý, ngay thẳng thật thà vì người khác, từ tận đáy lòng muốn tốt cho Lãnh Thanh Thu, muốn tốt cho nhà họ Lãnh.
Lãnh Thanh Thu ở bên cạnh lạnh lùng xem hẳn biểu diễn, tức đến phổi sắp nổ tung.
Mọi người đều sững sờ.
Lục Quảng Hoành nhìn Lãnh Thanh Thu: “Thanh Thu à, ý của cháu thế nào?”
Lãnh Thanh Thu mỉm cười, lời nói khiến mọi người ngạc nhiên:
“Thưa chú và cô, thưa bố mẹ, con đồng ý đính hôn với anh Vân Phong”
Lục Vân Phong quay đầu sang, mắt mở to như chưa bao giờ mở to đến thế.
Hảẳn nhìn Lãnh Thanh Thu như thể nhìn thấy ma.
Vẻ mặt Lãnh Thanh Thu lạnh lùng, còn mang theo nụ cười khiêu khích.