Lục Vân Phong lập tức nói: "Mộng Vân, cô không thể qua lại với Hồ Thụ Huy, càng không thể đi ăn cơm cùng anh ta."
"Tại sao? Anh là cái gì của tôi mà lo chuyện của tôi nhiều như vậy?"
"Không phải đâu, Hồ Thụ Huy không phải loại người tốt lành gì, anh ta có ý đồ xấu đó."
"Trên đời này còn có người xấu xa hơn so với anh sao? Còn có người khốn nạn hơn cả anh nữa à?"
Lục Vân Phong cứng họng.
"Tóm lại... nếu như cô muốn đi ăn, có thể hẹn anh ta ngày mai hay không? Ngày mai cô muốn làm gì với anh ta tôi cũng không quan tâm nữa"
"Tôi muốn đi ăn hôm nào thì đi ăn hôm đó. Tôi nói cho anh biết, suốt mấy năm nay tôi vẫn luôn chờ đợi anh."
Trần Mộng Vân gắt lên: "Tôi cho là anh sẽ thay đổi, sẽ thấu hiểu, chờ anh thật sự mở lòng, sẽ nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt khi chúng ta khi còn bé. Nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ rằng, ở trong lòng anh, tôi lại là một con người đáng khinh thấp kém, không đáng giá như vậy."
"Đáng giá đáng giá, cô rất có giá mà. Mộng Vân à, tôi sai rồi, nhưng cô không thể đi ăn với Hồ Thụ Huy đâu, anh ta thật sự không phải là người tốt."
Trần Mộng Vân xoay người rời đi, Lục Vân Phong kéo cô ấy lại: "Mộng Vân, tôi cầu xin cô, ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của tôi, xin cô hãy cho tôi thêm một cơ hội đi mà."
Trân Mộng Vân nhìn Lục Vân Phong, cười nhạt: "Năm đó anh cũng nói y như vậy, buồn cười thật, anh cứ cho là một câu nói này có thể dễ dàng lừa gạt được tôi, cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh. Lục Vân Phong, tôi đã không phải là cô bé năm đó nghe được vài ba câu của anh là đã tin sái cổ. Hay là anh hãy đi tìm Lãnh Thanh Thu của anh đi, đi theo sau nịnh nọt cái mông của ả ta đi."
Trân Mộng Vân sải bước dứt khoát đi ra ngoài, Lục Vân Phong vẫn đuổi theo cô ấy mà giải thích.
Thậm chí chỉ nửa chữ thôi Trần Mộng Vân đã không muốn nghe, cô ấy bước đi thật nhanh.
Lục Vân Phong nóng nảy, kéo cô ấy lại: "Trần Mộng Vân. Tôi không cho phép cô đi."
Lúc này hai người đã đi tới phòng khách, bố mẹ Trần đang ôm mâm trái cây xem tỉ vi.
Trân Mặc Quần cũng ở phòng khách, anh ta đang nằm trên ghế sofa, sốt ruột nhìn bọn họ.
Lục Vân Phong không chú ý đến hoàn cảnh đã thay đổi, lớn tiếng nói: 'Chuyện khác tôi đều không quan tâm, nhưng cô không thể đi ăn cùng cái người Hồ Thụ Huy này, ít nhất là hôm nay không được."
"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?"
"Chỉ dựa... chỉ dựa vào tôi không phải đồ vật vô tri. Hôm nay ông đây vô lý đấy. Làm sao nào?"
Bố Trần vẫn nhai đồ ăn trong miệng, ông ta cầm điều khiển từ xa lên tắt tiếng ti vi, một nhà ba người ngồi yên trên ghế sofa không lên tiếng, mà chỉ ngước nhìn.
Trân Mộng Vân cười nhạt: "Lục Vân Phong, anh phải hiểu cho rõ. Nhà họ Trần chúng tôi sẽ không chỉ vì lợi ích của tập đoàn mà làm mọi cách nhãn nhịn gia đình anh. Nói chuyện với Trần Mộng Vân tôi đây, tốt nhất là anh nên dùng đầu óc một chút."
Hai người này vẫn ồn ào không ngừng.
Bố Trân Mộng Vân xích lại gần Trân Mặc Quần, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trần Mặc Quần vội vàng nói láo: "Hai cái miệng nhỏ hậm hực chí chóe với nhau thôi. Cậu ấy muốn theo đuổi chị của con, nhưng chị con không để ý tới cậu ấy, còn muốn đi ăn cơm cùng người đàn ông khác."
Bố Trần gật đầu một cái. Mẹ Trần nói: "Hồ Thụ Huy là ai vậy?"
"Là tên đại ca nhà họ Hồ kia." Trần Mặc Quần nói: "Lúc đi học chúng con đã từng đánh nhau."
Mẹ Trần mơ hồ: "Không phải Vân Phong vẫn đang đeo đuổi Lãnh Thanh Thu sao? Hình như nói tháng sau sẽ đính hôn cơ mà? Tại sao lại đến tìm Mộng Vân nhà chúng †a?"
Trần Mặc Quần ba hoa giải thích: "Không phải là đến giây phút cuối cùng mới biết trong lòng mình thích người nào nhất sao. Bố mẹ cứ xem đi, còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình."
Trân Mộng Vân nói: "Hôm nay tôi sẽ đi cùng ăn cơm Hồ Thụ Huy, nếu như ăn vui vẻ, tôi sẽ nói chuyện yêu đương với anh ấy. Chỉ cần Trần Mộng Vân tôi đây muốn, tối nay chúng tôi sẽ mướn phòng, tuần tới sẽ đính hôn. Hôn lễ cũng có thể tổ chức trước anh và Lãnh Thanh Thu."
Lục Vân Phong đã hoàn toàn nổi giận: "Được. Tốt nhất là cô nên nói được làm được, chờ đến sau này bị Hồ Thụ Huy lừa gạt tiền của, tình cảm, cô đừng khóc lóc đến tìm tôi là được."
"Kể cả tôi có bị người ta lừa gạt tiền của hay lừa tình, tôi cũng không thèm tìm đến anh. Thà tôi bị Hồ Thụ Huy lừa gạt cũng không chấp nhận nghe những lời nói nửa vời từ trong miệng anh. Cả đời này, chuyện tôi hối hận nhất chính là quen biết anh."
"Trần Mộng Vân, tôi nói một lần cuối cùng, cô muốn làm gì là quyền tự do của cô, cô đang ở bên ai tôi cũng không quan tâm, tôi hoàn toàn không quan tâm.”
"Vậy anh kêu gào với tôi cái gì?"
"Hồ Thụ Huy thì không được."
"Tôi đã vừa ý anh ấy rồi, anh làm sao vậy?"
"Ngày mai. Ngày mai cô có muốn mướn phòng, muốn đặt tiệc cưới, muốn chọn áo cưới tôi cũng theo ý cô, nhưng hôm nay cô có thể biết điều mà đợi ở nhà được không?"
"Không được. Năm đó từ lúc anh bỏ rơi tôi, anh đã không tư cách nói như vậy với tôi rồi."
"Năm đó là do cô bỏ rơi tôi." Lục Vân Phong rống lên.
"Tại sao tôi lại phải bỏ rơi anh? Anh nói thế mà không biết xấu hổ sao?"